12 Chòm Sao - Đội Săn Quỷ Số 7

Tháng chín, năm 5967

Mười sáu năm, và đây là lần đầu tiên Tiêu Cự Giải một thân một mình lặn lội tới thành Douro - kinh đô của vương quốc Soria. Mặc dầu từ khi còn nhỏ con bé đã cùng lũ trẻ ở cô nhi viện theo chân mục sư Cristobal lên đây thăm thú vô số lần, nhưng từ khi ý thức được trách nhiệm của một chị cả trong viện, nó đã học cách lắc đầu từ chối những chuyến đi chơi đượm mùi phiêu lưu để có thể ở lại đỡ đần các sơ. Kể ra Cự Giải cũng tiếc hùi hụi chứ bộ, thế nhưng nó vẫn không thể đành lòng từ biệt chồng quần áo còn ướt sũng trong chậu giặt hay đống chăn màn chất đống chưa phơi khô để du ngoạn đây đó được. Không có con bé, các sơ sẽ bị tăng xông mất, và Cự Giải chắc chắn không ai muốn nhìn thấy sơ Carol trở nên cáu gắt đâu.

Trước kia, Douro trong tâm trí một bé gái như nó là chốn kinh thành phồn hoa bậc nhất vương quốc, là nơi ngập tràn ánh sáng ước mơ và hi vọng, khác hẳn với nơi làng quê hết mực đơn sơ giản dị mà con bé vốn thân thuộc. Cự Giải đã giữ chặt lấy những đoạn kí ức vụn vặt này thật sâu trong tim, cứ thế mong ngóng một ngày sẽ được quay trở lại mảnh đất nó hằng nhớ mong.

Rốt cuộc ngày ấy cũng đến.

Đêm hôm qua, Cự Giải đã bị thần mất ngủ quấy nhiễu phải biết. Con bé cứ thế mở lớn mắt nhìn chòng chọc lên cái trần nhà cũ rích bám đầy mạng nhện thỉnh thoảng lại rơi xuống vài hạt bụi, rồi trằn trọc trở mình trên tấm đệm cứng đờ. Mỗi lúc giấc mộng chập chờn kéo đến, đầu nó cứ tưởng tượng ra những viễn cảnh kì quặc đâu đâu, nào là bị một con quái vật đen ngòm ngoạm mất nửa người, nào là rơi tự do từ bầu trời và đáp xuống mặt đất thành một đám nhão nhoét. 

Bảo sao mà nó chẳng tỉnh như sáo đến rạng sáng.

Thế nên trên quãng đường cả một ngày dài di chuyển bằng xe ngựa, Cự Giải đã phải tranh thủ gà gật đôi chút để lấy lại sự tỉnh táo (thú thật thì đi đường cũng không có chuyện gì đáng kể xảy ra nên nó ngủ miết). Khi con bé khởi hành từ làng Grej, mặt trời còn chưa thấy bộ dạng đâu, ấy thế mà lúc đến cổng thành Soria đã trở thành lưng chừng buổi chiều.

Cự Giải vén tấm rèm cửa cũ mèm, hào hứng ngó đầu ra ngoài ngắm khung cảnh cuộc sống thành thị tấp nập. Thật hiếm khi có cơ hội được trải nghiệm bầu không khí nhộn nhịp như này, vậy nên con bé chỉ muốn mình mọc thêm một chục cặp mắt nữa để chiêm ngưỡng thỏa thích mọi vật xung quanh mà thôi. Phố phường được thắp đèn sáng trưng mặc dầu bầu trời còn chưa tắt nắng, dòng người bên ngoài đi lại đan xen vào nhau thành từng luồng, tiếng cười nói rạo rực vang lên bao lấy chiếc xe ngựa bé nhỏ. Cửa tiệm hai bên lề đường bóng loáng mặt kính, mùi hương thơm lừng của thức ăn xộc đến khiến bụng Cự Giải vô thức kêu òng ọc như bình nước sắp sôi. Nhắc đến mới nhớ, con bé đúng là chưa cho được gì tử tế vào bụng từ tối hôm qua đến giờ cả.

Những cột đèn sơn đen được giăng kín áp phích quảng cáo cho kì Đại hội Ma thuật Hoàng gia lần thứ hai trăm lẻ chín - ước mơ của không riêng gì một mình Cự Giải, mà có lẽ là tất cả các thợ săn quỷ nghiệp dư trên toàn cõi Soria. Làng Grej, dẫu chỉ là một ngôi làng nông thôn buồn tẻ không đáng để thu hút sự chú ý của các thợ săn quỷ hoàng gia, nhưng cũng có diễm phúc được chào đón họ đến mỗi năm một lần vào đợt tuần tra. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, con bé đã mê mẩn những con người đầy cao quý và can đảm ấy, và dần dà thợ săn quỷ trở thành một nỗi niềm mơ mộng nho nhỏ trong nó. Với Cự Giải, thợ săn quỷ là một danh hiệu gì đó đáng tự hào vô cùng tận, biểu tượng cho sức mạnh, chính nghĩa, và sự đoàn kết của con người khi đối đầu lại với loài quỷ. Con bé đã từng không ít lần tưởng tượng ra viễn cảnh mình được khoác trên mình chiếc áo giáp sáng bóng, choàng lên vai tấm áo choàng đặc dụng cho thợ săn quỷ hoàng gia, rồi cưỡi trên chú chiến mã oai phong đi đây đó trải nghiệm những thứ kì lạ ở chân trời xa kia.

Cự Giải thoáng bật cười khi nhớ lại những suy nghĩ ngây ngô hồi trước. Bây giờ, đã mười sáu tuổi rồi, trưởng thành hơn nhiều, con bé nhận ra mình kì thực chỉ muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể đem đến cuộc sống tốt cho các sơ và bọn trẻ, để có thể tự tay bảo vệ người dân làng nó. Cự Giải biết mình không sở hữu nguồn ma pháp dồi dào, hay được luyện tập từ bé như đám thợ săn nhà nòi nơi thành thị, nhưng vẫn đánh bạo đăng kí tham gia thử sức. Được một lần lên ghé thăm kinh đô Douro, nơi có lẽ đến vài chục năm sau chưa chắc Cự Giải đã được trông thấy lần nữa, lại còn được diện kiến Ma pháp Vương cùng các đội trưởng đội phó thợ săn quỷ mà nó chỉ được biết đến qua sách báo, làm sao con bé không phấn khởi được chứ?

Tính Cự Giải vốn rất lạc quan, từ trước đến giờ đều vậy. Con bé chắc mẩm là với khả năng lẹt đẹt như hiện tại nó sẽ trượt thẳng cẳng thôi, nhưng mơ ước mãnh liệt vẫn dẫn lối nó đến bàn đăng kí tham gia Đại hội. Các sơ ở cô nhi hồi đầu cũng phản đối dữ lắm, sau này hiểu được Cự Giải sẽ không dễ dàng bị xoay chuyển đâu, đành phải gật gù đồng ý cho nó tham gia. 

Nghe thì có vẻ tự tin là thế, Cự Giải vẫn không tránh khỏi cảm giác nôn nao trào chực trong lòng, khi nó thấy những con người đang rảo bước trên vỉa hè, khuôn mặt trưng lên nét kiêu ngạo, bên hông giắt đầy những món vũ khí thượng hạng quý hiếm, còn có cả bạn bè hội nhóm đi chung cười nói rôm rả. Còn chỉ riêng có mình con bé - một cô gái mồ côi quê mùa từ nông thôn - là lạc lõng, cô đơn nơi đất khách quê người. Nó bất chợt nghĩ đến các sơ, nhớ đến cha Cristobal, và nhớ đến những đứa trẻ đáng yêu luôn yêu thương nó như chị ruột; họ đều đã trao gửi hi vọng của mình vào nó, chẳng lẽ đến phút này rồi Cự Giải còn muốn hối hận hay sao?

Thôi nào Tiêu Cự Giải, mày làm được mà.

Cự Giải tự trấn an bản thân, trên môi vô thức nở nụ cười tươi rói. Con bé đến đây với tâm thế khá thoải mái, việc chuẩn bị sẵn tinh thần rằng mình tham gia chỉ để lấy kinh nghiệm và mở mang tầm mắt thôi cũng làm dịu đi cơn lo lắng đang sục sôi. Hai tay Cự Giải theo thói quen vân vê chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền khắc hình bông tuyết - kỉ vật duy nhất từ người mẹ bí ẩn đã bỏ rơi nó trước cánh cổng cô nhi viện vào một đêm bão tuyết mười sáu năm về trước. Cảm giác chạm vào bề mặt quen thuộc khiến Cự Giải nhẹ nhõm hơn đôi chút. Con bé nhận ra hai bàn tay mình đã lạnh cóng sau lớp găng tay dày cộp, biểu hiện tự nhiên của cơ thể nó cho sự lo lắng hồi hộp.

Tiếng ngựa hí vang đánh thức Cự Giải khỏi dòng suy nghĩ miên man. Chiếc xe ngựa cũ rích lọc xọc một đoạn đường ngắn trước khi dừng hẳn lại. Cự Giải chưa kịp ngó đầu ra xem xét tình hình, bác phu xe tốt bụng đã nhanh chóng mở cửa cho nó. Ánh sáng chiều tà le lói vào trong đôi mắt thạch anh tím, sự chênh lệch màu sắc giữa bên trong xe ngựa và không gian bên ngoài khiến tầm nhìn con bé lóe lên vài giây. 

Cự Giải cười rạng rỡ, cúi đầu cảm ơn rối rít:

- Ông Seine, cháu không biết phải nói gì nữa, cảm ơn ông rất nhiều vì đã cho cháu quá giang. Nếu có thể, hôm nào đó cháu sẽ mời gia đình ông một bữa được không ạ? 

- Không cần đâu cô bé. - Ông lão xua tay, nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai con bé để động viên tinh thần. - Dân làng Grej luôn ở bên cháu mà, vậy nên hãy cố gắng đá vài cái đít thật oách để bọn dân kinh đô không thể khinh thường được người làng chúng ta nhé.

Nói đoạn, ông lão già nua dừng lại một chút, trước khi tiếp tục:

- À thay vì mời một bữa thì cháu có thể đem sang cho ta vài giỏ bánh quy cũng được, bọn trẻ thích chúng lắm. 

Cự Giải phì cười, người dân ở làng mặc dù có thể có cuộc sống lam lũ vất vả nhưng họ đều là những người thẳng thắn, sống chân thật, nghĩ gì nói vậy. Con bé đáp lại lời chúc nồng hậu của bác Seine bằng một cái nháy mắt tinh nghịch, sau đó là một cái thơm phớt nhẹ lên đôi gò má nhăn nheo của ông lão. Ông già Seine cùng mấy cậu cháu trai sống trong một căn nhà nhỏ ngay kế cô nhi viện, thành ra Cự Giải cũng hay tiện tay giúp đỡ ông lão chút đỉnh chuyện việc nhà, đổi lại ông sẽ cho con bé dạo chơi vòng quanh đây đó trên chiếc xe ngựa duy nhất ở làng Grej. Vì không còn được lên Douro chơi nữa nên con bé luôn coi đó như một cuộc du lịch nho nhỏ vậy. Chuyến đi lần này nếu không có ông giúp đỡ thì Cự Giải cũng không biết mình sẽ xoay xở thế nào để đến được kinh đô nữa. 

Khi cỗ xe ngựa đã đi khuất dạng sau những dãy phố, Cự Giải vẫn đứng ngẩn ngơ một chỗ, còn chưa kịp định thần được hiện tại mình đang hoàn toàn phải tự lực cánh sinh chốn kinh thành náo nhiệt này. Con bé một tay xách rương hành lý của mình lên, tay còn lại lần mò vào chiếc túi đeo chéo vai lấy ra một mẩu giấy ghi địa chỉ nhà trọ. May mắn thay, khu phố đó chỉ cách chỗ nó đang đứng vài bước chân nên Cự Giải không gặp khó khăn gì tìm được nơi ấy. 

Nhà trọ con bé thuê tọa lạc ngay trung tâm Douro; giá cả nó thời điểm này đắt như sao trên trời, nhưng với sự ủng hộ của bà con láng giềng và một ít tiền Cự Giải kiếm được khi đi làm thuê cho những nhà khác trong vùng thì cũng đủ để chi trả cho ba ngày ở và các khoản phí lặt vặt khác. Nhà trọ này còn cung cấp đầy đủ ba bữa mỗi ngày nên dẫu sao cũng là tương đối hời rồi. Con bé đứng trước tấm biển gỗ to tướng, nhìn đi nhìn lại xem mình đã đến đúng chỗ chưa rồi mới dám đẩy cửa. Bước vào bên trong quán trọ, Cự Giải giật mình khi thấy nó rộng rãi và náo nhiệt hơn gấp bội gian phòng lụp xụp ở cô nhi. Phòng chờ khá đông đúc và ồn ào, điều thường thấy ở những dịp thế này. Căn phòng sặc mùi khói thuốc lá cùng âm thanh sôi nổi đến từ các quý ông mình mẩy cơ bắp; Cự Giải phải cẩn thận lách qua từng tốp đang chè chén say sưa mới đến được quầy tiếp tân. Người phụ nữ béo ú sau quầy ngẩng mặt lên, đôi lông mày nhỏ như cái tăm nhíu chặt ngắm nghía Cự Giải từ trên xuống dưới, dừng lại thật lâu ở tấm áo choàng màu lông chuột đã sờn vải của con bé:

- Cô đã đặt trước phòng chưa?

Cự Giải tươi tỉnh gật đầu:

- Vâng, dưới tên mục sư Cristobal ạ.

Khuôn mặt phì nộn của mụ chủ nhà vẫn chưa hết cau có; mụ xòe bàn tay ra, chép miệng:

- 300 bạch kim.

Dù biết giá cả cắt cổ nhưng Cự Giải vẫn tái xanh mặt khi rút túi tiền ra giao cho mụ. Nhận được tiền rồi, mụ ta ngay lập tức cười tươi như hoa, niềm niềm nở nở đưa chìa khóa phòng cho nó. Cự Giải liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường phía đối diện, tự nhủ mình không còn bao nhiêu thời gian; nó liền dúi toàn bộ túi tắm lỉnh kỉnh cho bà chủ nhà, trước khi chạy ra khỏi quán trọ không quên cảm ơn mặc cho lời mụ ta chửi rủa đằng sau.

- Cháu xin lỗi bác nhiều ạ. - Con bé vẫn cố gọi với theo, nó không muốn tạo ấn tượng xấu với bà chủ nhà trọ bởi con bé sẽ phải ở chỗ đó vài ngày tới. Lỡ chẳng may bà ta vì thế mà ác cảm với nó thì chắc Cự Giải chẳng sống yên ổn được nữa. Nghe nói dân kinh đô thù dai dễ sợ. 

Hiện tại, trời đã chuyển xẩm tối. Cự Giải lần mò trong túi áo, mãi mới tìm ra được thứ cần tìm. Cầm viên đá định vị màu trắng muốt trong lòng bàn tay, tay còn lại con bé vuốt nhẹ lên bề mặt đá để khởi động nó. Đây là một vật dụng ma thuật khá phổ biến ở Soria chuyên để tìm dò đường, mọi người dân bất kể loại và lượng ma pháp đều có thể sử dụng, hơn nữa giá cả cũng vừa tầm ngay cả với tầng lớp bình dân nên thành ra khá được ưa chuộng. Viên đá này là một món quà do cha Cristobal tặng Cự Giải nhân dịp sinh nhật lần thứ mười ba của con bé. Nhưng vì từ đó tới nay nó chỉ quanh quẩn ở làng Grej, không đi đâu để cần đến định vị nên viên đá này vốn nằm im đến đóng bụi trên giá sách trong phòng Cự Giải. Cuối cùng con bé cũng có dịp được đem món bảo bối ấy ra xài rồi.

- Tìm đường đến Đấu trường Hoàng gia.

Cự Giải ra lệnh cho viên đá. Bề mặt nó sáng lên, từng đường vân mờ ảo trắng mỏng như sợi chỉ bắt đầu kiến tạo lại cấu trúc đường phố xung quanh. Cự Giải hiện lên trong viên đá là một chấm trắng di chuyển; nó ước tính khoảng cách từ đây đến Đấu trường không quá xa, vài phút chạy bộ nữa là đến. Ban tổ chức có dặn kĩ trong phong thư được gửi đến tận tay từng thí sinh một rằng phải đến Đấu trường đúng giờ để đăng ký lấy phiếu dự thi cho ngày hôm sau, nếu không sẽ nghiễm nhiên bị gạch bỏ khỏi danh sách. Cự Giải thở hồng hộc chạy vội đến, con bé không muốn mình rớt ngay từ bước ban đầu chỉ vì cái lí do rất trời ơi đất hỡi như là đi muộn đâu. 

Từ đằng xa, Đấu trường là một khối kiến trúc kì vĩ, quây tròn lại giống một chiếc bánh vòng. Hoặc đó là do Cự Giải nhìn nhận nó thành như thế vì bây giờ con bé đang đói đến mốc người. Bao xung quanh là những cây cột trắng ngà được chạm trổ tinh xảo, còn bên trên là một mái vòm kính lấp lánh có thể đóng vào mở ra tùy theo thời tiết. Cự Giải cũng không dám bình luận gì thêm, một phần là bởi nó mù tịt về nghệ thuật, hai là bởi nó cũng chẳng còn mấy thời gian để phân tích thứ kiến trúc quá mức cao siêu ấy. 

Cự Giải ảo não nhìn dòng thí sinh dài đến cả dãy phố đang xếp hàng, tự hỏi rốt cuộc mình phải đi đâu, làm gì. Biển chỉ dẫn con bé không tìm ra, cũng có thể là vì chúng đã bị người khác che chắn hết. Toàn bộ Đấu trường được bao phủ bởi một lớp kết giới trong suốt màu xanh nhạt; Cự Giải không rõ mình nên hành động thế nào, con bé lén lút nhìn những người khác, thấy họ tự nhiên đi xuyên qua tầng kết giới thì cũng bắt chước theo. Cảm giác không có gì mấy khác lạ, có lẽ ban tổ chức thiết kế ra lớp phân cách ấy để đảm bảo trật tự của các thí sinh.

Vì hôm nay không phải ngày thi đấu chính thức, các thí sinh chỉ được phép ngồi chờ ở khu vực sân vườn bên ngoài, còn các cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra ở bốn cung hành lang bên dưới khán đài. Không ai được vào hẳn bên trong Đấu trường để được tận mắt nhìn thấy một trong những kì quan bậc nhất Soria, thậm chí là cả Đại lục Talmhaithe, có hình thù thế nào. 

Cự Giải tìm một hàng ghế còn duy nhất chỗ trống, nhét người vào giữa hai người đàn ông lực lưỡng, không dám quay ngang quay ngửa ngó nghiêng. Trông thấy bắp tay của họ đều có một hàng số đen được in ngay ngắn, Cự Giải tò mò xem thử trên tay mình, cũng thấy ghi "14506" liền băn khoăn chưa hiểu ý nghĩa của nó. Giọng nói rè rè vang lên trên đầu con bé một giây sau đó đã giải đáp thắc mắc của Cự Giải, cũng làm nó đồng thời suýt nữa thì bắn ra khỏi chỗ ngồi:

- Mời số báo danh "14001".

Vậy là phải hơn 500 thí sinh khác mới đến lượt nó. Cự Giải bình tĩnh lại, định dành thời gian ngồi một chỗ quan sát khung cảnh xung quanh thì một trong hai người bên cạnh nó đã mở lời khiêu khích chẳng bao lâu sau khi con bé đặt mông xuống:

- Này con nhóc quê mùa, mày có thể vui lòng đừng ngồi chỗ này được không? Tao có thể ngửi thấy cái mùi hăng hăng của phân bò từ người mày đấy. 

Hắn ta nom có vẻ điển trai, với mái tóc vàng hoe được chải chuốt gọn gàng, phục trang bằng vải nhung cao cấp, bên người giắt cây kiếm có chuôi được khảm kim cương óng ánh lóa lên trông chói mắt. Cự Giải nhăn mũi bất bình, không tưởng tượng nổi tại sao khuôn miệng đẹp đẽ kia lại có thể thốt ra những lời khó nghe ấy, đặc biệt khi đó còn là với một người lạ như nó. Gì chứ, Cự Giải đúng là sống ở nông thôn thật, nhưng đã bao giờ phải dọn chuồng bò đâu? Mũi hắn đích thực là có vấn đề.

- Xin thứ lỗi, nhưng vì chung quanh hết sạch chỗ rồi nên tôi mới bất đắc dĩ phải lựa chọn ghế này.  

Gương mặt trắng bóc vặn vẹo định đáp trả gì đó, nhưng nhận thấy con bé cũng có ý đúng nên đành im bặt. Tất nhiên hắn ta nào có dễ dàng bỏ qua cho nó như thế đâu.

- Nhóc con, trông mày như thế mà cũng nuôi ước mơ trở thành thợ săn quỷ sao? Tao không nghĩ tiêu chí để thi tuyển bây giờ lại thấp đến thế cơ đấy, đến cả lũ nhà quê các ngươi cũng có thể tham gia Đại hội, chẳng khác gì nỗi nhục với quý tộc bọn tao cả. 

Nhận thức được mình đã lỡ dây phải người không nên dây vào, Cự Giải tuy mím môi bực bội nhưng cũng ngó lơ hắn ta, mắt liếc qua liếc lại như đối tượng hắn ta nói đến không phải mình. Con bé vẫn muốn lành lặn một mẩu trước ngày thi đấu chứ, vậy nên nó nghĩ cứ để cho hắn ta nói chán, không thấy có phản ứng sẽ tự khắc thôi ngay. Nó thầm nguyền rủa số phận đen đủi, thế nào lại cho nó đụng trúng cái loa phát thanh lấp lánh di động này. 

Nhận thấy vẻ lảng tránh trên khuôn mặt Cự Giải, tên kia vẫn không hề biết điểm dừng, hắn ba hoa cái mồm cho cả các thí sinh khác nghe thấy:

- Nói trúng tim đen rồi phải không? Nhãi con, giờ mày rút lui là còn kịp đấy, sẽ chẳng ai cười nhạo mày cả. Nhưng đã bước vào bên trong cánh cửa Đấu trường rồi, mày sẽ biến thành trò đùa của toàn dân vương quốc Soria sớm thôi. Đừng cố quá thành quá cố, cô bé à.

Cự Giải nén tiếng thở dài tiu nghỉu, con bé cố gắng cười gượng gạo, đứng lên cúi đầu hòa giải với hắn ta trước khi hắn làm lớn chuyện và khiến bản thân bẽ mặt trước mắt bao thí sinh khác:

- Vâng, thực sự cảm ơn lời khuyên của anh rất nhiều. Chắc chắn tôi sẽ suy nghĩ kĩ về việc này. Còn bây giờ thì tôi xin phép.

Muốn ngồi yên ổn một chỗ mà cũng không được, Cự Giải đành phải xuống nước bàn lùi, hi vọng mở đường được cho bản thân di chuyển sang chỗ ngồi khác để đỡ phải nghe mấy lời nhảm nhí từ cái miệng vô duyên kia. Con bé thà đứng một chân hết thời gian chờ đợi còn hơn phải ngồi kế hắn. Những điều tên kia nói, con bé đều biết hết cả, nó cũng đâu có ngu ngốc đến nỗi không tự ý thức được trình độ bản thân? Dẫu vậy, Cự Giải vẫn muốn coi đây là dịp mở mang tầm mắt, nên con bé chẳng có áp lực gì về việc phải trúng tuyển cả. Chẳng lẽ con người thì không có quyền được mơ ước, hay là xuất thân thấp kém như con bé thì không có quyền được hi vọng? 

Thái độ nhượng bộ của nó rốt cuộc cũng không được bên còn lại công nhận cho lắm khi tên kia trợn trừng mắt lên nhìn nó đang định tẩu thoát đi chỗ khác; hắn bèn chặn đứng Cự Giải lại ngay trước mặt, vẫn tiếp tục trò mạt sát:

- Mày khinh tao à con nhãi con? Cái kiểu hành động đó là gì vậy? Mày nghĩ là mày đi ra khỏi đây là mày thoát được tao ư?

Cự Giải cứng đờ người, không biết nên xử lí tình huống này thế nào. Con bé biết dân kinh đô có thành kiến sâu sắc với dân nông thôn, nhưng nó chưa bao giờ thấy tên nào quá đà đến mức này. Nó có thể cảm nhận mình bị hàng trăm đôi mắt đàm tiếu xung quanh dõi theo chăm chăm, và rồi những tiếng xì xầm nổi lên bên tai Cự Giải khiến hai bàn tay nó dần nắm chặt lại. 

- Bắt nạt một cô gái bé nhỏ yếu đuối chắc sung sướng lắm phải không?

Một giọng nam đanh thép vang lên, cắt đứt dòng suy tư của Cự Giải, khiến nó bất ngờ hơi ngẩng đầu. Chủ nhân của giọng nói vừa rồi là một thanh niên, có vẻ lớn tuổi hơn con bé; với mái tóc bạch kim dài được buộc gọn và đôi mắt vàng nhạt lạnh lùng đang hướng thẳng đến gã đang làm khó nó. Tên quý tộc trừng mắt lên nhìn kẻ phá bĩnh mình, nhào ra khỏi chỗ lao đến trước mặt anh ta, hoa tay múa chân loạn lên:

- Lại thêm một thằng trẻ ranh nhà quê nữa. Mày có giỏi thì...

Chưa để hắn nói hết câu, chàng trai đã thẳng thừng nện cho hắn một quyền chính giữa mặt, khiến cả thân hình to lớn lập tức đổ sầm xuống nền đất. Anh ta liếc xéo những con mắt đang trầm trồ theo dõi mình, gầm gừ đầy thách thức:

- Tập trung vào việc của mấy người đi.

Cự Giải tròn mắt, há hốc miệng trước hành động quyết liệt của người đó. Dưới ánh nắng buổi chiều tà, cả cơ thể anh ta như đang tỏa sáng một vầng hào quang lộng lẫy, khiến con bé trong phút chốc chỉ biết ngây người. Đây chính là dáng vẻ mà nó luôn ước ao được chiêm ngưỡng, hay sâu xa hơn là được trở thành - một người mạnh mẽ, có thể đứng lên vì lẽ phải - một thợ săn quỷ hoàng gia. Khi anh ta đi ngang qua chỗ Cự Giải đang ngồi, con bé bừng tỉnh, đứng dậy cúi đầu lia lịa:

- Xin cảm ơn anh rất nhiều. 

Thanh niên trầm giọng cảnh cáo nó trước khi đi một mạch ra khỏi kết giới:

- Cô bé, đừng dính vào mớ phiền phức nào nữa. Lần này là số em may mắn, chưa chắc sau này đã có ai sẵn lòng giúp đỡ đâu.

*

- Tên? - Người đàn ông mặc trang phục của thợ săn cấp cao khẽ đẩy gọng kính; đôi mắt sắc như diều hâu chĩa vào người Cự Giải khiến con bé cảm thấy khó thở.

- Tiêu Cự Giải.

- Tuổi?

- Mười sáu.

- Quê quán?

- Làng Grej.

Khuôn mặt ông ta hơi bất động, có vẻ như chưa nghe rõ Cự Giải vừa nói gì, hoặc đơn giản vì ông ta không biết ngôi làng của nó là chỗ khỉ ho cò gáy nào. Nó tốt bụng bổ sung thêm:

- Một trăm hai lăm dặm về phía Tây của Douro.

- Tốt. Ma pháp?

- Băng thuật.

- Tiền sử bệnh án?

- Không có.

Tiếp theo sau đó là một lô câu hỏi khác mà Cự Giải không tài nào nhớ nổi. Chiếc bút lông bay lơ lủng bên cạnh nó ngoáy lia lịa đến chóng mặt, nhưng với cách hỏi cụt lủn của người đối diện thì cuộc phỏng vấn trôi qua khá nhanh.

- Cảm ơn cô vì đã hợp tác, chúng tôi sẽ chuyển hồ sơ của cô cho bảy vị đội trưởng vào ngày mai, ấy là nếu cô được chọn lựa vào vòng sau cùng của Đại hội ma thuật. Đây là thẻ dự thi của cô, đã bao gồm mã số báo danh được in chìm bên trong. Để vào cửa Đấu trường hoàng gia ngày mai, cô cần có tấm thẻ này; nó chỉ được cấp một lần duy nhất, mọi trường hợp làm mất, hỏng hay bị quái vật thó chúng tôi đều không chịu trách nhiệm, cô sẽ không đủ điều kiện tham gia giải đấu. Rõ chưa?

Cự Giải đón nhận tấm thẻ, cảm thấy như nó nặng bằng cả tính mạng. Con bé cẩn thận nhét vào túi áo choàng, cùng chỗ với hòn đá định vị của mình.

Hết lượt, ngoài trời đã chuyển tối. Cự Giải lê tấm thân rã rời về nhà trọ, chỉ mong chóng được ăn qua loa bữa tối rồi lao lên giường đánh một giấc thỏa thích thôi. Mai là ngày trọng đại, con bé phải để cơ thể thư giãn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui