Tiêu Cự Giải chậm chạm lết ra khỏi chiếc chăn bông còn vương mùi ẩm mốc, vươn vai nghe tiếng xương cốt mình kêu răng rắc bên trong. Cả một ngày hôm qua ngồi miết trên xe ngựa làm cơ thể con bé vẫn còn cứng đơ đơ, đặc biệt là quanh vùng cổ - vai - gáy. Nó dụi mắt, ngồi một lúc trên giường ngáp ngắn ngáp dài cho thỏa thích, rồi mới lật đật đứng dậy mở tung rèm cửa để đón ánh nắng ban mai vào trong phòng. Phòng trọ của nó bé tí xíu, chỉ kê độc chiếc giường đủ cho một người ở, nên được chiếu sáng chan hòa khiến tâm tình Cự Giải có phần khoan khoái hơn đôi chút.
Con bé coi đồng hồ, bây giờ mới là sáu giờ ba mươi phút sáng.
Cự Giải vẫn luôn có thói quen thức giấc thật sớm, bởi như mọi ngày ở làng Grej, con bé thường phải phụ giúp các sơ làm mấy việc lặt vặt trong cô nhi viện nữa. Hôm nay tất nhiên không phải ngoại lệ. Dẫu sao thì cũng tạ ơn trời đất vì đã ban cho nó một giấc ngủ yên lành, ngay giây phút Cự Giải đặt lưng xuống nệm là con bé đã phiêu du về miền cực lạc vui đùa cùng thần ngủ rồi. Có lẽ nó đã quá mệt mỏi sau những việc xảy ra ở Đấu trường hôm qua nên không còn đủ sức để trằn trọc lo lắng nữa.
Con bé lần mò vào buồng vệ sinh - cũng nhỏ như lỗ mũi - để sửa soạn lại bản thân. Cự Giải nhìn vào trong gương, trên người con bé vẫn mặc nguyên bộ y phục đi đường từ trước bởi lẽ nó không muốn đóng băng cả khu nhà trọ. Mái tóc vàng bạch kim rối tung rối mù như tổ chim, mắt thì một bên nhắm một bên mở, thật chẳng ra hình thù gì cả. Cự Giải đánh vật với những lọn tóc xù bướng bỉnh một hồi thì cũng chải thẳng được chúng ra; con bé quyết định tết hai dải tóc mai lại rồi buộc gọn ra đằng sau. Chút nữa tham gia Đại hội, nó cũng phải chỉn chu, không thể để vẻ ngoài mình quá mức xộc xệch được. Ra ngoài, Cự Giải chỉ khoác thêm lên người tấm áo choàng màu lông chuột, kiểm tra xem găng tay đã đeo đầy đủ chưa, có tí da thịt nào bị hở ra sau lớp quần áo kín mít hay không. Giữa tiết trời tạm gọi là mát mẻ này, ăn mặc như con bé có vẻ không lí tưởng cho lắm; nhưng với hệ ma pháp nó sở hữu thì lúc nào cơ thể Cự Giải cũng lạnh ngắt như hầm băng, nên cũng chẳng cảm thấy nóng nực gì.
Sau khi đã chỉnh tề trang phục và đồ đạc, Cự Giải đâm ra buồn chán vì phải còn hơn một giờ đồng hồ nữa mới đến thời điểm khai mạc Đại hội. Bình thường thì Cự Giải sẽ bận bịu luôn tay, nào là chuẩn bị bữa sáng cho tụi nhóc, nào là dọn dẹp hành lang, nào là ra vườn chăm sóc hoa cỏ; cảm giác thiếu vắng làm con bé có phần thấy không quen. Đắn đo một hồi, nó quyết định ra ngoài ban công hóng gió, tiện thể ngắm nhìn toàn cảnh kinh thành Douro trong buổi sớm mai. Khu phố mà con bé đang ở trọ nằm khá khuất vào trong so với các đoạn đường chính nên thành ra phố phường vắng tanh không có lấy một bóng người. Từ căn phòng thấp lè tè ấy, con bé chỉ trông được san sát từng dãy mái gạch đỏ chót nối tiếp nhau đến tận phía xa tít, còn đâu xung quanh tầm mắt toàn chật kín nhà cửa. Cự Giải nghe thấy văng vẳng đâu đây thanh âm người dân kinh thành đang chuẩn bị công việc hàng ngày của họ, tiếng cười nói thi thoảng rộ lên rồi từ từ phai dần. Chẳng mấy chốc nữa thôi, những con phố bên dưới sẽ bừng nở sức sống, đông đúc người với ngựa đi lại như đưa thoi, thật khác xa với dáng vẻ yên ắng hiện tại.
Cự Giải khoanh tay, chống cằm lên thành ban công phóng tầm mắt ra xa. Không khí ở Douro có phần rợn ngợp hơn, dường như cũng thiếu đi tiếng chim líu lo trên các chạc cây mừng mặt trời thức giấc mà nó đã vốn quen thuộc. Con bé nhận ra trống ngực mình đang vô thức đập thình thịch trong lồng ngực, mặc dầu tâm trí nó chẳng có vẻ là đang vướng bận tới Đại hội Ma thuật sắp sửa diễn ra cả. Tất nhiên trong cái không khí vắng vẻ thế này, con người không khỏi sinh ra nhiều loại ý nghĩ miên man. Cự Giải dường như cảm nhận được nỗi căng thẳng vô hình đang cuộn trào bên trong cơ thể, mặc cho tâm trí cố tự nhủ rằng bản thân phải tỉnh táo lên.
Cự Giải đâm ra lo sợ vẩn vơ.
Nếu nói rằng con bé ngây thơ đến mức có thể không nhìn ra được ánh mắt dò xét, soi mói từ người khác thì đó chắc chắn là dối trá. Dẫu sao nó mới chỉ là một cô nhóc mười sáu tuổi, trải đời chẳng được bao nhiêu, lại còn một mình khăn gói từ nông thôn ra chốn kinh thành phồn hoa bậc nhất tham gia Đại hội toàn quốc, nghe thế nào cũng thật mạo hiểm. Cự Giải không phải người quá nhát gan đến vậy, con bé vốn đã sống tự lập từ nhỏ, nhưng trải nghiệm này đúng là lần đầu tiên. Phải xa gia đình, xa làng quê, không có chỗ dựa tinh thần, kì thực có thần thánh mới không cảm thấy choáng váng.
Nó đã hứa với ông lão Seine là sẽ đá vài cái đít thật oách rồi, Cự Giải bất giác mỉm cười khi nhớ lại bộ dạng già nua mà vẫn còn khỏe khoắn chán của ông, thì không có lí gì để bây giờ hối hận bàn lùi cả. Con bé sẽ cố gắng hết sức mình vì bản thân nó và những người nó quan tâm, chứ không phải vì bất cứ ai khác.
Cạch.
Một tiếng động khe khẽ phát ra từ phía dưới va phải sự chú ý của Cự Giải. Con bé tò mò nhìn xuống, vừa kịp lúc bắt trọn thân hình ai đó nhảy từ mái nhà đối diện đáp xuống đất. Tác phong mềm mại uyển chuyển, thân thủ linh hoạt như vậy, có lẽ nào là một vị thợ săn quỷ nghiệp dư đình đám đến dự Đại hội năm nay? Người kia xem chừng là nữ, từ đầu tới chân bao bọc bởi một lớp áo choàng đen, ngay cả một sợi lông cũng không lộ ra nổi. Lí do duy nhất Cự Giải đoán già đoán non được đây là nữ bởi nhờ thân hình thon gọn ẩn sau lớp vải rộng thùng thình, còn đâu thì con bé cũng đành bó tay chịu chết. Ngẫm nghĩ lại thì chị ta giống một kẻ đang lén lút rình mò ăn cắp nhà người khác hơn là một thí sinh Đại hội. Có khi là trộm chó cũng nên.
Như nhận ra mình đang bị theo dõi, người đó ngẩng đầu lên, ánh mắt không do dự hướng thẳng đến chỗ Cự Giải đang đứng. Khuôn mặt đã được bịt kín bằng một tấm vải đen, chỉ để hé ra duy nhất đôi mắt lấp lánh. Cự Giải cùng thiếu nữ lạ mặt đều nhìn nhau dò xét đối phương; nhưng không ai trong hai người có ý định lên tiếng hay rời đi trước cả. Con bé hơi chột dạ, phường trộm cướp mà cũng có gan cùng người thường thi đấu mắt giữa ban ngày ban mặt hay sao?
Với bản tính hiếu kì, nó hơi vươn người ra khỏi ban công, nghiêng đầu hỏi chị ta:
- Xin chào...? Tôi có thể giúp đỡ được gì cho chị?
Đáp lại thái độ đầy thiện chí ấy là một cái nhón chân, rồi sau đó cả người cô gái như tan biến vào hư không.
Thế này thì chắc chắn là trộm chó rồi.
Cự Giải đứng đực mặt ra, não bộ còn chưa xử lí nổi sự di chuyển nhanh gọn đó diễn ra như thế nào. Mới vài tích tắc trước chị ta vẫn còn đang mặt đối mặt với con bé, vậy mà chớp mắt đã lặn mất tăm mất tích. Nó băn khoăn không biết có nên báo cáo với ai về hành vi đáng ngờ kia không, Cự Giải chỉ sợ mình hiểu lầm ý định của người ta thôi. Còn nếu như chị ta là một trong những đối thủ trong kì Đại hội tới đây, Cự Giải không dám nghĩ đến số phận mình sẽ trôi dạt về nơi đâu.
Cuộc chạm trán bất ngờ, mặc dầu để lại ấn tượng trong lòng Cự Giải, con bé quyết định sẽ không cố bận tâm tới nó nữa. Chuyện gặp gỡ người này người nọ một cách tình cờ hẳn cũng chẳng có gì khác thường đến vậy, tốt nhất là Cự Giải cần để dành tâm trí tập trung vào Đại hội ma thuật sắp sửa diễn ra kia.
Ngắm nghía khung cảnh mãi cũng chán, nó nghĩ nhân cơ hội này đi dạo khám phá Douro một vòng cho thỏa thì hẳn là sẽ thú vị hơn nhiều. Cự Giải tùy hứng lấy một ổ bánh mì đã được để sẵn trên mặt bàn, kiểm tra một lượt túi xách lần nữa xem đã đủ các vật dụng cần thiết chưa. Bên trong chỉ có vỏn vẹn Hòn đá định vị, tấm thẻ dự thi được phát hôm qua và vài tờ tiền lẻ để phòng trừ.
Cự Giải xem tới xem lui, đến khi chắc chắn mình đã sẵn sàng mới bước ra khỏi phòng trọ.
*
Hai tay đút túi, Mộ Thiên Yết lững thững dạo quanh các quầy hàng đang được bày bán ra dần ở phiên chợ buổi sáng, cảm thấy hơi hối hận vì sáng nay đã dậy quá sớm. Cậu cứ chắc mẩm rằng với sự kiện đặc biệt như Đại hội Ma thuật Hoàng gia thì phố phường đến gần giờ thi đấu hẳn sẽ ùn tắc khủng khiếp, kì thực cũng chẳng đến mức như cậu đã nghĩ. Dù sao thì với năng lực của Thiên Yết, có muộn thế nào đi chăng nữa thì vẫn kịp để đến Đấu trường đúng giờ khai mạc thôi.
Lẽ ra Thiên Yết sẽ chẳng bao giờ đặt chân xuống phố, hay đi lang thang hết chốn này đến chốn nọ ở những nơi công cộng như này, bởi cậu chúa ghét cảm giác nhộn nhạo và ồn ào chúng đem đến. Nhưng bởi đã trót rời khỏi giường rồi, mà ở lì trong phòng suốt (điều Thiên Yết đã làm cả ngày hôm qua) nghe cũng buồn tẻ không kém nên cậu đành tặc lưỡi vác thân mình ra đây.
Hóa ra trải nghiệm này không tệ đến thế. Thiên Yết cũng tự thấy bất ngờ khi bản thân mình cũng bị lôi cuốn bởi nhịp sống phố phường ở Douro. Việc duy nhất khiến Thiên Yết phát ngấy là đang yên đang lành sẽ có một tên thành thị to mồm nào đó đi ngang qua và ba hoa về khả năng của mình cho toàn thể bàn dân thiên hạ nghe thấy. Dẫu quê hương ở Douro, cậu chưa bao giờ tự nhận mình cùng một giuộc với đám "dân phố" kia, một phần vì từ nhỏ tới lớn Thiên Yết được nuôi dưỡng ở viên trang riêng của Mộ gia nơi ngoại thành, phần còn lại vì cậu không thể thông cảm được với thói khoe khoang đầy phiền nhiễu mà bọn họ lúc nào cũng thể hiện ra.
Thiên Yết đảo mắt mỉa mai, trong đầu thầm cá cược xem những thí sinh như vậy sẽ lần lượt rơi đài ở chặng thử thách nào.
Mặc dầu nói ra có thể bị gọi là tự kiêu, không thể phủ nhận tài năng trời phú cùng bộ gen đặc biệt tốt của dòng dõi nhà họ Mộ đã được Thiên Yết thừa hưởng toàn bộ. Mộ gia từ trước đến giờ vẫn có vị trí quan trọng trong các tầng lớp quý tộc ở Douro, bởi những người xuất phát từ đây đều gây ra được tiếng vang lớn trên mọi lĩnh vực và được các đời Ma pháp Vương rất trọng dụng. Một thời gian trở lại đây, Mộ gia lựa chọn không xuất hiện quá nhiều trước dân chúng nữa mà lùi dần về phía sau, nên việc Thiên Yết là con trai duy nhất của cố đội phó lừng danh Mộ Thiên Ưng - người đã cùng đội trưởng Lư Phi Mã một thời làm rung chuyển cả vương quốc Soria với đội săn quỷ số 7 dường như không mấy ai biết. Người ta còn chẳng có chút thông tin gì về đời tư vị cố đội phó kín đáo này nữa kia.