Chap 24: Mong một hạnh phúc.
Bạch Dương đột nhiên có ngẫu hứng ngồi ngắm sao đêm nhưng không hiểu vì sao thường đêm, những lúc mà cô không có hứng ngắm thì bầu trời hôm đó đầy sao rất đẹp, còn hôm nay bầu trời đen kịt, chẳng có lấy một ngôi sao nào cả.
Bảo Bình tò mò vì thấy Bạch Dương ngồi ngẩn ngơ một mình trên tầng thượng nên cũng bước lên tìm hiểu.
“Cô ở đây làm gì ?”
Bạch Dương phụng phịu chỉ lên phía bầu trời:
“Anh nhìn kìa bầu trời chẳng có một ngôi sao nào”
Bảo Bình chậm rãi bước đến ngồi cạnh cô:
“Ra là muốn ngắm sao”
Bạch Dương dường như đang cố che giấu điều gì đó, không chỉ đơn giản là cô muốn ngắm sao mà là đang tưởng nhớ đến người nào đó.
“Có phải khi người ta chết sẽ trở thành một vì sao không ?”
Bảo Bình mỉm cười trước câu hỏi của Dương Nhi:
“Ai nói với cô điều đó ?”
Bạch Dương nhăn mặt:
“Nhưng anh cứ trả lời đi”
Bảo Bình gật đầu:
“Chắc là vậy”
Bạch Dương nhìn thẳng lên bầu trời, giọng trầm buồn:
“Ngày mà Light và Darkness xảy ra chiến tranh, ba tôi cũng tham gia vào trận chiến đó và bị chính tay mẹ tôi kết liễu … lúc đó Mã Nhi đã nói với tôi rằng ba tôi sẽ hóa thành một vì sao sáng trên trời luôn dõi theo tôi”
Bảo Bình không còn cười nữa, anh cũng không hiểu được cảm xúc bây giờ của mình là gì, có lẽ là cảm thông. Số phận của cả sáu cung chủ bóng đêm dường như quá bất hạnh, không ai trong số họ được hưởng một hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ trước đây anh có định kiến rằng con đường bóng đêm là do bản thân họ lựa chọn, không ai ép họ cả. Chỉ bây giờ, anh mới thực sự hiểu, không ai lại muốn chọn một con đường đầy đau khổ đến thế này cả.
“Mẹ cô là người của Light sao ?”
Bạch Dương gật đầu:
“Mẹ tôi là nữ thần chiến tranh của Light, người luôn chối nhận tôi từ khi tôi còn bé, bà ấy còn chẳng muốn nghĩ rằng tôi tồn tại trên đời này, chỉ có ba, người duy nhất yêu thương tôi thật lòng”
Bảo Bình cau mày:
“Chẳng phải cô còn năm cung chủ làm bạn sao ?”
Bạch Dương gật đầu:
“Họ dĩ nhiên luôn là những người tôi yêu thương nhưng tôi muốn cảm nhận được tình cảm của một người mẹ, anh hiểu không ? Tôi đã rất hạnh phúc với tình yêu của cha nhưng tại sao, cả hạnh phúc nhỏ nhoi đó bà ấy cũng cố xóa bỏ, chẳng lẽ là kết tinh tình yêu của Light và Darkness thì có tội sao ?”
Bảo Bình thở dài, anh choàng tay sang kéo Bạch Dương tựa lên vai mình, giọng anh trầm âm:
“Dựa vào vai tôi này, cô ngốc”
Còn về Cự Giải, cô đang ngồi khóc một mình ở bờ hồ Zodi. Song Ngư thì đã đuổi theo kịp, nhưng anh chẳng biết làm gì để khuyên nhủ hay an ủi cô. Chỉ biết ngồi bên cạnh và im lặng.
Cự Giải liếc sang anh chàng ngồi như tượng bên cạnh:
“Theo tôi làm gì chứ ?”
Song Ngư:
“Không theo cô, cô có gì thì Thiên Yết giết chết tôi à”
Cự Giải chẳng thèm quan tâm đến Song Ngư:
“Kệ anh”
Song Ngư ngồi bên cạnh, cứ nhìn Cự Giải khóc nhưng chẳng thể làm gì, đột nhiên lại cảm thấy rất khó chịu và bất lực:
“Này, đừng khóc nữa mà”
Cự Giải vẫn khóc:
“Liên quan gì anh chứ”
Song Ngư xoa cằm:
“Có liên quan chứ, cô khóc nhiều này, mắt sưng lên, mắt sưng thì xấu, xấu thì không ai lấy, không ai lấy thì Thiên Yết sẽ quay sang trách tôi, thế có liên quan không ?”
Cự Giải bật cười trước lí sự cùn của Song Ngư, anh đúng thật là không có gì mà không nói được.
“Anh đúng là có lưỡi không xương”
Song Ngư mỉm cười:
“Đấy cười như thế đẹp hơn không ?”
Cự Giải im lặng. Cả một người lạ chưa biết nhiều về cô như Song Ngư lại có thể tốt với cô đến vậy nhưng sao ba cô, người sinh ra cô lại có thể chối bỏ cô không thừa nhận, xem cô như chưa từng tồn tại. Lẽ nào trái tim ông ấy không đau, lương tâm ông ấy không day dứt vì điều đó sao ?
Song Ngư lên tiếng:
“Lẽ nào cô còn rất hận ba mình sao ?”
Cự Giải cười buồn:
“Chẳng lẽ tôi sẽ đến ôm chầm lấy ông ta bảo rằng tôi không hận ông ta và còn rất cảm ơn vì ông ta đã ruồng bỏ mẹ con tôi, xem như tôi chưa từng tồn tại sao ? Nếu vậy thì xin lỗi tôi không thể làm được”
Song Ngư:
“Không … ý tôi không phải vậy. Cô có từng nghĩ đến việc sẽ tha thứ cho ông ấy và quay về với thân phận là một công chúa của ánh sáng chưa ?”
Cự Giải ngồi chụm hai đầu gối lại, mắt hướng ra xa:
“Họ sẽ chấp nhận tôi khi đã từng từ bỏ tôi trong quá khứ sao ? Đôi khi có những chuyện chỉ được một lần lựa chọn. Anh đã không cần đến nó nghĩa là không cần đến nó, chẳng thể nào lại lúc này không cần đến lúc khác lại cần đâu. Thôi bỏ đi, không sao, tôi cũng chưa từng nghĩ việc tha thứ, cứ để như vậy đi”
Song Ngư im lặng. Anh cũng biết rằng không thể một sớm một chiều mà bắt Cự Giải từ bỏ lòng hận thù đó để vun đắp yêu thương. Nhưng anh tin rằng, đến một ngày nào đó không xa, cô sẽ thay đổi, sẽ quên nhanh đi tất cả, từ bỏ thù hận để đón lấy yêu thương. Cứ để từ từ vậy.
Hoa Dung vẫn không chấp nhận việc mình bị từ chối và dĩ nhiên cô ta cũng không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy. Nhất định phải làm gì đó, bằng mọi thủ đoạn và bất cứ giá nào, cô ta cũng phải giành lấy được Thiên Yết từ tay của Sư Tử.
Hắc Ma khó chịu khi một công chúa phương Bắc tầm thường lại xuất hiện tại cung điện bóng đêm và còn dám ra yêu cầu với hắn ta.
“Cô muốn ta giúp sao ?”
Hoa Dung mỉm cười:
“Phải, ta muốn ông giúp”
Hắc Ma cười lớn:
“Cô nghĩ mình là ai ? Một nàng công chúa bé nhỏ lại dám ra điều kiện với người đứng đầu bóng đêm như ta sao ? Cô đang xem thường ta đấy ư, Hoa Dung ?”
Hoa Dung:
“Không … không, làm sao tôi lại xem thường ông cơ chứ. Chỉ là tôi muốn có một sự trao đổi nhỏ ở đây và dĩ nhiên người được lợi sẽ là ông”
Hắc Ma dường như bắt đầu có hứng thú với yêu cầu của nàng công chúa phương Bắc:
“Thú vị thật ! Một cuộc trao đổi sao ? Ta sẽ được gì sau chuyện này ?”
Hoa Dung:
“Ông sẽ lại có trong tay sáu vị cung chủ bóng đêm, chẳng phải đó là điều khiến ông đau đầu sao ?”
Hắc Ma nhếch môi:
“Cho dù không cần cô, ta vẫn có cách khiến sáu cung chủ bóng đêm quay về, lẽ nào vì điều đó ta lại hợp tác với Light sao ? Không đời nào”
Hoa Dung:
“Tôi nghĩ ông sẽ nghĩ lại. Khi sáu cung chủ bóng đêm rời khỏi cung điện ánh sáng, tôi sẽ được trở thành vợ của hoàng tử ánh sáng, điều đó có nghĩa tôi sẽ có quyền lực trong tay, đến lúc đó, điều ông có không chỉ là bấy nhiên thôi đâu”
Hắc Ma:
“Ra là ta chỉ là quân cờ cho cô dẹp đi trở ngại trên đường sao ? Ta không ngu ngốc đến vậy đâu. Hơn nữa, ta lại không muốn có thêm một quân cờ cản đường khi cô là vợ của hoàng tử ánh sáng, và giờ thì mau đi khỏi đây đi”
Hoa Dung ngày càng tức tối khi hết người này đến người khác lại chẳng để ý đến cô ta, chẳng xem cô ta ra gì.
Hoa Dung nghiến răng, tay nắm chặt:
“Cứ đợi đi, rồi tất cả sẽ phải hối hận. Ta sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Nhân Mã đang đứng hít thở không khí, hai tay cô vươn thẳng lên cao và lúc này vòng eo của cô đang được tự do. Chính vì vậy, đã có một đôi tay thế vào chỗ trống đó. Nhân Mã giật mình xoay người.
Giọng người đó trầm ấm:
“Là anh”
Nhân Mã thụi vào người anh:
“Anh làm gì vậy chứ ? Đau tim chết với anh mất thôi”
Xử Nữ mỉm cười nhìn Nhân Mã đầy dịu dàng:
“Anh chỉ đùa thôi mà”
Nhân Mã thở dài nhìn Xử Nữ:
“Anh có nghĩ chúng ta được yên bình thế này không ?”
Xử Nữ mỉm cười, một tay buông thõng vào túi quần, một tay choàng lấy vai Nhân Mã:
“Cô gái ngốc của anh, chẳng lẽ cứ như thế này không tốt sao ?”
Nhân Mã đẩy tay anh ra khỏi vai mình, giọng đầy trách móc:
“Chỉ là em thấy Hắc Ma không đơn giản để yên mọi chuyện, cả Hoa Dung và King of Light, chẳng lẽ tất cả sẽ kết thúc tại đây và không có việc gì xảy ra nữa sao ?”
Xử Nữ:
“Nếu như vậy thì em không vui sao ?”
Nhân Mã gật đầu:
“Em sẽ rất vui nếu bi kịch thật sự kết thúc, nhưng nếu đây chỉ là giờ nghỉ của một trận đấu mới thì … em thật sự mệt mỏi lắm rồi”
Xử Nữ đẩy đầu Nhân Mã tựa lên vai mình:
“Em yên tâm. Đã có anh và mọi người rồi. Dù có chuyện gì chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua”
Nhân Mã gật đầu:
“Em tin”
Nhưng nếu tất cả sẽ thật sự kết thúc tại đây thì chẳng còn gì thú vị nữa. Cơn bão lớn đang chờ đợi chiếc thuyền của lục đại thiên thần và sáu cung chủ bóng đêm. Sứ mệnh vẫn chưa thật sự chấm dứt.