Chap 58: Kế hoạch định sẵn.
Bạch Dương thất thần. Cô không dám nghĩ lại những gì vừa diễn ra. Nó quá đột ngột và quá kinh khủng.
Flashback…
Incubi vừa tạo một vòng xoáy đen gần dưới chân Bạch Dương, vừa lên tiếng:
“Người đẹp, em đã thấy rồi, lời tôi nói đều là thật, cậu ta vốn chẳng có tình cảm gì với em”
Bảo Bình gằn giọng:
“Im ngay những lời đó đi Incubi. Tình cảm của tôi dành cho cô ấy thế nào không cần người ngoài cuộc xen vào”
Incubi chỉ tay vào vòng xoáy đen:
“Vậy cậu có muốn chứng minh không ?”
Bảo Bình cau mày:
“Ý ngươi là gì ?”
Incubi lên tiếng:
“Nhảy vào vòng xoáy này. Nếu tình cảm của ngươi là thật, ngươi sẽ bình an thoát khỏi đây nhưng nếu đó là giả dối ngươi sẽ mãi mãi biến mất không thể hồi sinh”
Bảo Bình:
“Tại sao ta phải nghe ngươi ?”
Incubi hướng mắt sang Bạch Dương:
“Chỉ là để chứng minh cho cô ta thôi”
Bảo Bình không nói thêm gì, anh nhảy thẳng vào vòng xoáy.
Incubi nhếch môi cười, ra tay khép lại vòng xoáy không để ai kịp trở tay.
Endback
Ngay lúc Bạch Dương đang hoảng loạn với những gì diễn ra, Nhân Mã đã nhanh lúc Incubi không cảnh giác mà tung đòn chí mạng vào hắn rồi đưa Bảo Bình và Bạch Dương ra khỏi không gian giấc mơ.
Đỡ Bảo Bình nằm xuống, Nhân Mã quay sang nhìn Bạch Dương:
“Nhân duyên này vốn đã là thiên ý, cho dù có thế nào cũng không thể thay đổi. Bảo Bình cho dù có từng bị xao động vì bất cứ người con gái nào cũng không quan trọng vì điều quan trọng nhất lúc này chính là người cậu ấy yêu là cậu chứ không phải ai khác, Dương Nhi à”
Bạch Dương bật khóc, cô bật lên tiếng nấc nghẹn ngào:
“Tớ đã sai rồi Mã Nhi, tớ sai thật rồi”
Giọng một người khẽ vang lên sau vài tiếng ho:
“Nếu em sớm hiểu lòng anh thì chẳng phải đã không có gì”
Bạch Dương sững người nhìn người vừa nói. Là Bảo Bình. Anh không sao, anh đang ngồi đó, mở mắt nhìn cô và nói chuyện với cô.
Bảo Bình mỉm cười nhìn gương mặt ngây ngốc của Bạch Dương:
“Anh không phải là người ngoài hành tinh vừa rớt xuống, không cần phải nhìn như vậy đâu”
Bạch Dương ôm chầm lấy anh:
“Em xin lỗi, xin lỗi”
Bảo Bình dịu giọng:
“Không sao mà, đừng xin lỗi”
Bạch Dương vẫn chưa hiểu được:
“Nhưng tại sao ?”
Nhân Mã giải đáp thay cho Bảo Bình:
“Để hiểu được chuyện này thì dài lắm”
Một giấc ngủ tưởng chừng như rất dài. Ma Kết đang ở trong một khoảng không gian bí ẩn. Cô cũng không biết bản thân đang ở đâu. Chỉ biết không gian này chỉ được phủ kín bằng một không gian trắng toát, không chút sức sống.
Cô cứ ra sức chạy, chạy mãi nhưng cũng không thấy được một ai. Cất tiếng gọi, khản cả cổ vẫn không một người trả lời.
Ma Kết trong lúc này cảm thấy rất hoang mang, không muốn đối mặt với hiện thực. Những khoảnh khắc như hiện lên phía trước…
Flashback…
Song Tử đỡ lấy Ma Kết:
“Kết Nhi, Kết Nhi, đừng nhắm mắt, nhìn tớ đi, Kết Nhi, cậu nghe tớ không ? Kết Nhi”
Giọng Ma Kết thều thào:
“Song Tử…tớ không… chịu nổi… nữa…tớ…mệt…lắm…tớ muốn…ngủ”
Song Tử lay người Ma Kết:
“Kết Nhi, cậu đừng ngủ”
Ma Kết nắm lấy bàn tay Song Tử:
“Tớ…không muốn…rời xa…các cậu…nhưng…tớ không…không thể…tớ…đau…lắm…đau lắm…Song Tử”
Song Tử ôm chặc lấy Ma Kết:
“Tớ sẽ chữa thương cho cậu, cậu sẽ không còn đau nữa”
Ma Kết lắc đầu, giọng cô yếu dần:
“Đừng…cố…nữa Song…Song Tử…tớ…hãy…để tớ đi”
Endback
Có những khoảng khắc cô không thấy rõ được, chỉ nghe được. Trong tiềm thức, Ma Kết vẫn chưa thực sự chết, chỉ là bất động, không thể mở mắt, chỉ có thể cảm nhận và lắng nghe.
Flashback…
Kim Ngưu đỡ lấy Song Tử, giọng lo lắng:
“Đừng miễn cưỡng nữa Song Tử… Ma Kết… cậu ấy… đi rồi”
Song Tử hoảng loạn, ánh mắt nhòa nước mắt:
“Không đâu… Ma Kết chỉ là đang ngủ thôi… chỉ một chút nữa thôi là được rồi mà”
Song Tử gượng ngồi dậy, tiếp tục dùng thuật hồi sinh nhưng cô có cố thế nào cũng không thể khiến Ma Kết tỉnh lại.
Sư Tử kéo Song Tử ra khỏi Ma Kết:
“Cậu đừng làm như vậy nữa. Tất cả là vô ích thôi. Cậu còn tiếp tục làm vậy thì cả cậu cũng không thể chịu đựng được”
Song Tử ngã đầu vào lòng Sư Tử mà khóc nấc lên như một đứa trẻ:
“Ma Kết sẽ không rời bỏ chúng ta đâu mà, sẽ không đâu”
Sư Tử nói trong nước mắt:
“Song Nhi à, Ma Kết đã thực sự rời xa chúng ta rồi”
Song Tử lắc đầu, giọng run run:
“Không phải đâu mà, Ma Kết rất mạnh mẽ, cậu ấy sẽ không ra đi như vậy đâu. Kim Ngưu à, Sư Tử à, mọi người, cậu mau giúp tớ gọi Ma Kết dậy đi, bảo cậu ấy đừng ngủ nữa mà, Ma Kết à, mau tỉnh dậy đi mà. Tớ xin cậu”
Giọng Thiên Yết lạnh lẽo:
“Song Tử, Ma Kết đã đi rồi. Cậu đừng tự gạt mình nữa”
Bụp… Thiên Bình đưa tay đấm vào mặt Thiên Yết, anh gằn giọng:
“Cô ấy chỉ ngủ thôi”
Nói rồi Thiên Bình cúi người, bế cả người Ma Kết lên, ánh mắt tuyệt vọng, giọng trầm buồn:
“Kết Nhi à, em chỉ là đang ngủ thôi phải không ?”
Đặt lên môi Ma Kết một nụ hôn chan đầy nước mắt, anh thì thầm vào tai cô:
“Ngủ ngoan nhé, thiên thần của anh”
Endback
Ma Kết cảm thấy đau, trái tim như bị ai bóp nghẹn, không phải vì vết thương còn âm ỉ mà vì khoảng khắc Thiên Bình bế cô, giọng anh trầm ấm nhưng nặng nề, giống như một người chứng kiến cả thế giới sụp đổ trước mắt hay một người bị rơi xuống vực sâu, không thể tìm điểm bám níu, hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn tuyệt vọng.
Một vài hình ảnh tưởng chừng như đã bị chôn vùi vào quên lãng lại xuất hiện.
Flashback…
Ma Kết hét lên:
“Sự thật không phải là vậy mà. Cậu đừng nói dối nữa Giải Nhi. Đừng giải quyết mọi chuyện bằng cách tự làm tổn thương mình để bảo vệ mọi người nữa. Chúng ta có thể cùng đối mặt giải quyết chuyện này mà. .. đúng không ?”
Cự Giải:
“Đây là do bản thân tôi thôi, tôi không cao thượng đến nỗi tự làm tổn thương mình vì bảo vệ các người đâu”
Ma Kết lay người Cự Giải:
“Nói thật ra đi mà. Vì Hắc Ma uy hiếp chúng ta thôi. Cậu đừng tự giải quyết chuyện này mà”
Cự Giải:
“Đã nói rồi, tôi không vì ai cả. Tôi chỉ vì mình, vì muốn thoát khỏi nơi này thôi, được chưa ?”
……
Ma Kết trầm ngâm nhìn Cự Giải:
“Cậu thực muốn làm vậy ?”
Cự Giải gật đầu không chút do dự:
“Đây là cách cuối cùng giúp chúng ta đánh bại được Hắc Ma. Cậu phải giúp tớ”
Ma Kết thở dài:
“Nhưng như vậy rất nguy hiểm. Bản thân cậu cũng hiểu rõ được điều đó mà”
Cự Giải như bất lực:
“Nếu không thì chẳng lẽ chúng ta phải đứng nhìn cả thế giới này chìm vào bóng tối ? Căn bản là chúng ta không thể đánh thắng được hắn ta”
Ma Kết chần chừ:
“Không đâu. Sẽ còn cách nào khác mà”
Cự Giải quả quyết:
“Không còn cách nào hết. Cậu phải giúp tớ, đây là cơ hội cuối cùng rồi Kết Nhi”
Ma Kết tuy vẫn còn chưa thực đồng ý nhưng cũng gật đầu hợp tác với Cự Giải:
“Vậy thôi được. Cậu phải nhớ tự lo liệu cho bản thân”
Endback
Ma Kết như nhìn rõ được tất cả. Phải rồi, ngay từ ban đầu tất cả đã được sắp đặt sẵn.
Cô gái tỏ vẻ vừa giận nhưng vừa cảm thông:
“Cái bạt tay đó là tôi thừa sức tránh được. Nhưng tôi vẫn để cô tát chỉ là vì muốn cơn tức giận trong cô sớm biến mất để không trở thành thù hận, cuối cùng thì cô vẫn bị thù hận khiến bản thân trở thành một con rối để người khác giật dây điều khiển.
Bản thân cô vốn là một công chúa uy quyền, giờ lại làm những việc khiến thanh danh hoen ố. Chỉ vì thù hận, đáng sao ? Hãy buông bỏ tất cả. Từ bây giờ, phải sống thật tốt… cho chính bản thân mình”
Những lời của cô gái, tuy nhẹ nhàng nhưng lại sâu sắc, như một liều thuốc làm thức tỉnh tâm trí, như một mũi dao đâm sâu vào trái tim Hoa Dung. Bản thân cô vốn là một công chúa quyền uy, cao ngạo sao lại phải tự hạ thấp bản thân mình để trở thành một con rối ?
Nguyên cũng là do cô tự cao, tự đại, luôn xem bản thân là nhất, chẳng xem ai ra gì. Luôn thích ganh đua và khinh thường người khác. Nhất là luôn muốn có được thứ mình thích bằng mọi giá. Tất cả đã khiến cô – từ một công chúa trở thành một con người đáng xấu hổ. Hoa Dung để cả người mình đổ sầm xuống đất, nước mắt cô tuôn rơi:
“Cô nói đúng, tôi đã bị sự ganh ghét, đố kỵ và lòng thù hận che mờ mắt mà để bản thân trở thành một con rối để người khác điều khiển. Tôi đúng là kẻ xấu xa, đáng khinh ghét.
Tôi đã thua Sư Tử, tôi không tốt bằng cô ấy, tôi đúng là không xứng đáng có được tình yêu của Thiên Yết. Sao cô lại giúp tôi chứ ? Sao cô không để tôi chết đi. Tôi không xứng đáng sống trên đời này nữa”
Cô gái ngồi xuống cạnh Hoa Dung, giọng dịu dàng:
“Cô là người dễ dàng từ bỏ sao ? Nghĩ lại xem, ngay lúc đầu khi biết Thiên Yết đã có người yêu, cô có dễ dàng từ bỏ, đến lúc sau này, khi Thiên Yết mãi không chú ý đến cô, cô có chịu buông tay mà chúc phúc cho họ ?
Cô đã không chịu từ bỏ. Vậy tại sao trong lúc này cô lại yếu đuối như vậy, dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình. Một công chúa phương Bắc cao ngạo, tự cao, mạnh mẽ của lúc trước đâu rồi ?”
Hoa Dung mỉm cười nhìn cô gái:
“Cảm ơn cô, cảm ơn”
Song Tử sững người nhìn người con gái ấy:
“Rốt cuộc là cái gì đang diễn ra ? Sao lại có thể chứ ?”
Cô gái xoay đầu nhìn Song Tử, mỉm cười dịu dàng, nụ cười thân thiết đã lâu rồi không nhìn thấy được:
“Cuộc đời này luôn biến hóa khôn lường, không gì là không thể, Song Nhi à”
Nói rồi cô gái bước gần đến chỗ của Ma Kết đang nằm, cô đưa tay nắm lấy bàn tay đã lạnh đi. Cả người cô và Ma Kết được bao dần bởi một luồng khí màu xanh nhạt. Cơ thể Ma Kết ấm dần, vết thương cũng đã lành hẳn.
Mi mắt Ma Kết dần cử động, mắt khẽ mở. Cô gái đỡ lấy Ma Kết, giọng dịu dàng:
“Vừa đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, cậu sao rồi ?”
Ma Kết dù vẫn còn yếu nhưng vẫn có thể trêu đùa cô gái:
“Sau lần này, tớ thật phải tuyệt giao với thần chết”
Cô gái gật đầu mỉm cười giao trả Ma Kết về cho khổ chủ:
“Đỡ cậu ấy đi”
Thiên Bình còn không mừng như một tên điên, anh vội vã đỡ lấy Ma Kết từ cô gái như sợ chậm trễ giây phút nào nữa thì cô sẽ rời khỏi anh như lúc nãy vậy. Anh đã thực sự sợ, sợ cảm giác đó lắm rồi.
Nhân Mã, Bạch Dương và Bảo Bình đều đã có mặt. Xử Nữ ngó nghiêng nhìn quanh như đang kiếm tìm ai đó:
“Thập nhị hắc ám bị tiêu diệt dễ dàng như vậy sao ?”
Song Tử mỉm cười:
“Chuyện này cuối cùng cũng có hồi kết rồi. Thập nhị hắc ám đã bị tiêu diệt, Hắc Ma cũng vậy. Đây sẽ là thế chiến cuối cùng”
Kim Ngưu xen ngang:
“Nhưng trong mọi chuyện vẫn có nhiều điều tớ chưa thể hiểu được”
Bảo Bình lên tiếng:
“Chuyện này muốn hiểu được cũng không dễ dàng đâu, đúng không Tuyết Anh công chúa”
Vừa nói, Bảo Bình vừa liếc nhìn sang người con gái kia đầy ẩn ý.