Chap 7: Hỗn chiến.
Cả sáu cung chủ bóng đêm đang ngồi ở địa cung, gương mặt vô hồn, những lời nói về nhiệm vụ mà Hắc Ma vừa giao cho họ như chưa từng tồn tại trong trí nhớ, những gì còn lại chỉ là họ nhớ rằng lục đại thiên thần đã đối xử thế nào với họ. Nhưng như vậy cũng đúng, họ vốn là những cung chủ bóng đêm tàn độc thì sẽ luôn luôn nhận được sự khinh miệt, xem thường.
Nhân Mã đang cố gắng phớt lờ sự khinh miệt mà lục đại thiên thần dành cho họ trước đó, cố gắng quên như điều đó chưa từng tồn tại:
“Nào mọi người, chúng ta hãy nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ của Hắc Ma”
Bạch Dương vẫn còn đang tức giận trước thái độ của Xử Nữ:
“Tức chết mà, đại thiên thần thì cao quý lắm sao ?”
Cự Giải cố xoa dịu Bạch Dương:
“Thôi nào, chúng ta không thuộc về nơi đó, ranh giới giữa Light và Darkness tưởng như mờ nhạt nhưng nó là một khoảng cách rất lớn, đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa, hãy giống như lúc trước, là một cung chủ bóng đêm lạnh lùng không cần phải biết đến suy nghĩ và cảm nhận của người khác”
Song Tử cũng đồng tình với Giải Nhi:
“Giải Nhi nói đúng, tại sao chúng ta phải buồn khi những tên đó đối xử với chúng ta như vậy chứ, đừng nghĩ đến cảm nhận của ai cả, hãy cứ như lúc trước đi”
Ma Kết đứng dậy:
“Đừng suy nghĩ về những chuyện của tất cả những chuyện đó nữa, chúng ta mãi mãi không thuộc về nơi đó, chúng ta mãi mãi không thể có được tình cảm này, việc cần làm bây giờ là tập hợp binh đoàn bóng tối hùng hậu cho cuộc chiến với Light, hãy khơi lại lòng hận thù trong lòng chúng ta đi”
Các cung chủ bóng đêm lại im lặng, mỗi người dù đang có một suy nghĩ khác nhau nhưng chung quy họ vẫn đang nghĩ về mối hận thù của chính trong lòng mình.
Suốt mấy ngày sau đó, sáu cung chủ bóng đêm đã đem đội quân mình thu được trong mấy ngày trước đi càn quét khắp nơi, đi đến đâu, tiếng than oán lại vang, nước mắt lại rơi và máu lại đổ.
Lục đại thiên thần một lần nữa lại phải đối diện với sáu cung chủ bóng đêm.
Nhưng, nay đã khác, không còn là những cung chủ bóng đêm mà họ quen biết trước đây, giờ chỉ là những cung chủ lạnh lùng, tàn độc.
Xử Nữ vẫn cố tỏ ra không quan tâm đến cô gái đó nhưng hình ảnh vẫn trước mặt anh, chỉ sau mấy ngày, cô ấy đã thay đổi đến vậy sao:
“Thế giới con người vốn là nơi bình yên sao các cô lại cố tình khuấy động ?”
Ma Kết lạnh lùng chẳng nhìn đến mặt của lục đại thiên thần:
“Light và Darkness vốn là hai con đường song song không chạm vào nhau, việc của chúng tôi cũng phải cần đến lục đại thiên thần quản sao ?”
Thiên Bình đã không để ý đến ánh mắt của cô gái trước mặt, ẩn chứa một nỗi buồn xa xăm vô định, câu nói của anh, một lần nữa khơi lại nỗi đau sâu trong tim mà cả sáu cung chủ bóng đêm đều đang cố che giấu:
“Đúng, dù cả hai vốn là hai con đường, không liên quan đến nhau, nhưng việc các cô sát hại đến thế giới con người là không đúng luật trời, mau ngưng việc này lại nếu không muốn chúng tôi thu phục”
Sư Tư cười nửa môi, có phải lục đại thiên thần đã quá xem thường họ:
“Thu phục sao ? Anh nghĩ chúng tôi là sáu đứa trẻ con dễ dàng bị anh thu phục bằng chút phép thuật đó sao ? Anh quá xem thường người khác hay nên nói là anh quá tự cao về bản thân đây ?”
Thiên Yết là người trầm tĩnh nhất cũng lên tiếng:
“Một là ngừng lại hai là chúng tôi sẽ không thể làm như không có gì”
Cự Giải bước đến trước mặt anh trai, ánh mắt cô lại hằn lên một ngọn lửa thù hận từ bấy lâu:
“Chúng tôi sẽ không dừng lại đấy, xem các người có thể làm gì”
Song Ngư khá nóng nảy nên đã thi triển phép thuật đánh một đòn tấn công mạnh về phía Cự Giải nhưng đó vẫn chưa là gì, Giải Nhi dễ dàng tránh được đòn tấn công đó.
Cự Giải cười nhếch môi:
“Cuối cùng cũng ra tay rồi sao ? Được, tôi tiếp anh”
Cự Giải cũng không thua kém, cô phất nhẹ tay, một cột nước lớn tiến nhanh đến Song Ngư nhưng anh đã nhanh chóng hóa giải được nó.
Cả hai bên đã nhanh chóng trở thành hỗn chiến.
Bạch Dương do nóng vội nên đã suýt té, may nhờ có Mã Nhi đỡ lấy. Cùng lúc đó, Bảo Bình đã tung đòn tấn công, những tên băng lao vào Mã Nhi nhanh như chớp, vì không cảnh giác do đang lo lắng cho Dương Nhi, Mã Nhi đã lãnh trọn cú tấn công đó và ngã xuống đất, miệng thổ huyết đỏ.
Bạch Dương tức giận ném về phía Bảo Bình một đợt hỏa lôi, anh dù may mắn tránh được nhưng cũng bị thương không nhẹ.
Cuộc hỗn chiến lúc này như dừng lại, mọi người đều tập trung nhìn về phía Mã Nhi lo lắng, Kết Nhi đỡ lấy phần đầu của Mã Nhi lên chân mình, Giải Nhi thì cố dùng phép thuật để trị thương cho Mã Nhi. Song Tử ném về phía lục đại thiên thần cái nhìn căm hận nhất có thể:
“Các anh mau cút hết khỏi đây đi”
Cả sáu người vẫn còn đang chần chừ thì Sư Tử đã lên tiếng, giọng băng lãnh:
“Mau đi đi”
Bạch Dương lo lắng đến mức nước mắt sắp trào khỏi mi, cô nắm ch
t lấy bàn tay đang lạnh dần của Mã Nhi:
“Mã Nhi, cậu sao rồi ? Sao lại giúp tớ chứ ?”
Mã Nhi dù đang rất đau vẫn cố gặng một nụ cười nhìn năm người bạn của mình:
“Không … không sao”
Cự Giải cũng đang lo lắng cho Mã Nhi không kém bởi lẽ sau cuộc hỗn chiến vừa rồi, sức lực của cô và Mã Nhi cũng đã có một phần giảm đi, chỉ dựa vào phần sức lực còn lại, cô chưa chắc có thể chữa vết thương giúp Mã Nhi.
“Mã Nhi, cậu cố chịu đau, tớ sẽ cố sức chữa vết thương cho cậu”
Song Tử chuyển sự lo lắng sang Giải Nhi:
“Sức lực của cậu liệu còn chịu được không Giải Nhi ? Mặt cậu đã trắng bệch rồi”
Cự Giải vẫn im lặng tập trung chữa vết thương của Mã Nhi. Mã Nhi nắm lấy bàn tay Giải Nhi một cách yếu ớt:
“Đừng lo cho tớ, tớ chịu được, cậu không thể chịu được đâu”
Cự Giải vẫn cố chịu đựng để chữa vết thương cho Nhân Mã. Bạch Dương thì cứ ngồi bên cạnh rít lên từng đợt:
“Lục đại thiên thần, cứ để tôi gặp lại các anh xem, tôi sẽ giết chết từng người một”
Từng giây phút trôi qua, ai cũng lo lắng cho Nhân Mã. Nhưng rồi, vết thương kia lành dần, sắc mặt Mã Nhi đã có phần hồng hào hơn. Mọi người vẫn chưa kịp vui mừng thì lại thêm lo lắng khi lần này đến lượt Giải Nhi ngất xỉu.