[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Trên đoạn đường trở về Diệp Quốc gian nan vất vả và vô cùng ồn ào, Diệp Kết nhất quyết không chịu bỏ ý đồ sờ mông Mộc Ngưu, hắn cứ thừa thời cơ Ngưu nhi lơ đễnh là đưa tay đến gần, nhưng may thay độ cảnh giác của nàng khá sắc bén chỉ cần hắn cử động nhẹ lập tức Ngưu Ngưu sẽ trợn mắt, hươ tay chuẩn bị cho Kết ăn tát.
Sau một ngày dài mệt mỏi, Mộc Ngưu cũng phải khóc thét với sự kiên trì dâm dê của Diệp Kết, nàng rất mệt, buồn ngủ nữa nhưng không dám nhắm mắt lại, cứ mỗi lần thiêm thiếp thì hắn lập tức tiến lại gần. Ngưu nhi cố gắng nâng mí mắt, khóc không ra mà cười cũng chẳng nổi:
- Ngươi đừng lợi dụng thời cơ nữa, thừa nước đục thả câu thật chẳng giống nam tử hán gì cả.
Kết ca bĩu môi:
- Cái này gọi là hảo hán phải biết tiến biết lùi, ta còn phải lo cho giống nòi sau này nữa chứ.
Mộc Ngưu hai mắt mở trao tráo, quát:
- Nòi giống cái đầu nhà ngươi, đi thú thêm vài lão bà mà ăn cho đã đi. Tránh xa ta ra.
- Không, nữ nhân dở hơi này, ta chỉ ăn nàng thôi chúng ta phải nhanh có bảo bảo chứ. Chỉ cần mười bảy, mười tám đứa là đủ rồi.
Bốp

Cú đấm như thiên lôi giận dữ khiến đầu Diệp Kết quay mòng mòng sau đó lăn đùng ra bất tỉnh, Ngưu nhi thổi nắm đấm của nàng, nhếch môi cười khinh cái tên yêu râu xanh khốn khiếp, cho hắn ngủ như thế này rất tốt nga.
Một người ngã lưng xuống ngủ, một kẻ ăn đấm đến ngất đúng là cặp đôi oan gia mà, Ngưu sau khi yên giấc nồng mới cảm nhận được sự thoải mái lan tỏa khắp người.
Ba canh giờ sau,
Ngưu khó nhọc cục cựa thân thể, cố gắng đạp thứ gì đó cứ dính chặt lấy thân nàng một cách ghê tởm, tức tối vì thứ đó nặng quá, Mộc Ngưu mở trợn mắt đẹp, trong một thoáng nàng như muốn giết chết cái tên đối diện, hắn đương trao cho nàng nụ cười ám muội nhất.
- Ngươi sao không đi chết đi.
Bốp Chát
Và Kết ca nhà ta đã chảy máu mũi một lần nữa, chổng mông đi gặp thần ngủ rồi, trên trán Ngưu nhi nổi đầy vạch đen cùng con quạ bay tới bay lui trong thật ngộ nghĩnh.
Quê rồi, nàng không thèm trên xe với hắn nữa mà leo ra ngoài ngồi chỗ phu xe hưởng khí trời, cong khóe môi cười tươi rói, Ngưu Ngưu đưa mắt nhìn xung quanh. Trời đã tối, trăng tròn cũng nhô cao trông thật kiêu hãnh và dịu dàng, đưa mắt nhìn xung quanh, hầu như ai cũng mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài ngao ngán. Lúc này cả đoàn tùy tùng và nàng đang ở trong một thị trấn nhỏ gọi là Lục Thủy, người dân có vẻ đã yên giấc trên giường của họ, khỏi nói Ngưu cũng biết sẽ đến phủ đệ vị quan nào đó hoặc khách điếm nổi tiếng trong trấn. Đúng như thế, chiếc xe ngựa dừng trước khách điếm Lục Hòa, Ngưu nhảy khỏi xe không thèm giữ ý tứ làm Tiểu Xảo giật mình thoát tim.

Chắp tay sau lưng, Mộc Ngưu nhẹ nâng bước quý phái vào khách điếm lớn nhất nhì trấn Lục Thủy, khóe môi cong lên cao cùng ánh mắt thích thú ngắm nhìn những thứ cổ xưa xung quanh, bàn ghế gỗ, quầy thu cũng gỗ, những thanh cột to lớn sừng sững chống đỡ ngôi nhà, không gian yên ắng bình lặng, xung quanh có vài vị khách uống rượu, lúc nàng bước vào ai cũng đưa mắt dõi theo bóng dáng Ngưu. Nữ tử xinh đẹp tựa tiên giáng trần... Và rồi mọi người phải ngưng trọng hành động nhìn ra sau lưng Ngưu.
Nam tử chảy máu mũi bất tỉnh trên lưng thuộc hạ trông thật thê thảm, chưa nói đến hai bên má chằng chịt vô số dấu tay đỏ chót, trong thật kinh khủng quá!.
Việc sau đó thì rất bình thường, Ngưu và Tiểu Xảo cùng một phòng, Diệp Kết ở cùng Tiểu Thái Bảo, lúc đi ngang qua cửa phòng hắn, nàng che miệng cười nghĩ đến cái cảnh Kết mớ mà ôm lấy Tiểu Thái Bảo hôn hít sau đó í ó luôn. Thật tiếu hài.
Và cũng như thế, Mộc Bảo cùng Chu Bình thuê một khách điếm ở tạm qua đêm trong trấn Long Hảo, khác với Ngưu thì hai người này chui vào cùng một phòng, có lẽ Bảo nghĩ Bình thế nào cũng cùng giới mà.
Chu Bình dù không thích nữ nhân nhưng cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân không thể động tới được, hắn cởi áo choàng nằm dài trên tràng kỷ mệt mỏi nhắm chặt mi mắt. Mộc Bảo chề môi, cởi bỏ lớp y phục rờm rà như quả tạ hơn một tấn, nàng khoác trên người y phục phong phanh lộ cả áo yếm, à không là mặc áo yếm cùng cái quần ngắn cách tân mà nàng thiết kế ra.
Căn phòng cũng không sáng quá chỉ mập mờ trong ngọn đèn dầu trên bàn hiu hắt mà in bóng hai người vào vách tường giấy sang trọng, Bảo Bảo lè lưỡi bực dọc, thời tiết nóng thế này mà nàng phải vác theo tấn vải, không có máy điều hòa, không có đèn huỳnh quang. Không biết Mộc Bảo có thể sống sót trong vòng ba ngày không nữa.
- Chu Bình, ta hỏi ngu tẹo được không?.
Bước đến gần, Bảo ngồi cạnh Chu Bình, hắn mở mắt nhìn nàng trong bóng tối bỗng trái tim đập liên hồi đan xen cái cảm xúc quái quỷ. Mộc Bảo còn hơn cả khuynh quốc khuynh thành, đó là những gì có thể diễn tả nàng qua đôi mắt Bình ca. Bình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn chặt vào đôi gò bồng ẩn hiện sau lớp tà áo yếm hồng của Bảo, không thể nào rời khỏi được.

Bảo thì ngược lại rất nhiều, ở hiện tại nàng có biết vài tên thụ, chúng nó cùng Bảo nhi mở tiệc ngủ, cạo lông chân, khoe áo ngực nữa. Nên ánh mắt dán chặt của Bình chẳng thể làm nàng nhột đến đỏ mặt được, bởi lẽ nàng nghĩ hắn muốn có cặp nhũ hoa như mình đấy mà.
- Ngươi và Hàn Dương đã ấy ấy với nhau chưa?.
Nhắc tới Hàn Dương và vấn đề tế nhị này khiến đôi má Chu Bình ửng hồng đáng yêu, hắn mím môi thành đường dài, đôi ngươi sóng sánh từng đợt thủy triều xúc cảm, gật rồi lại lắc, lắc rồi lại gật khiến Mộc Bảo phì cười:
- Các ngươi làm rồi à? Cảm giác thế nào? Mà làm thế nào, thông hoa cúc ư?.
Đúng là quá ghê gớm, bá đạo lẫn dã man rợ, vấn đề này mà cũng mang ra hỏi cho bằng được, không những thế nàng còn cuối mặt thấp xuống để nhìn rõ biểu hiện của hắn. Nhưng điều đó lại là đòn chí mạng khiến bụng dưới của Chu Bình nóng rực, chiếc áo yếm rộng đã để lộ những mảnh da thịt trắng ngần thơm tho, mềm mại như mảnh lụa thượng hại khiến Bình muốn đưa tay chạm vào. Nuốt nước bột một cách khó khăn bởi cục nghẹn càng lúc càng to dần trong yết hầu, Bình trả lời:
- Ngủ đi, ta mệt lắm!.
- Ơ, nhưng ta muốn chưa muốn ngủ.
Hắn không thèm trả lời nàng, cũng không thèm nhìn, cư nhiên quay mặt vào vách tường cho Bảo Bảo ăn cú bơ, ngụ ý nói chuyện với lưng ta đi này. Tức tối lẫn mắc cười, Bảo Bảo trờ về giường trong tâm tư thông cảm, có lẽ hắn ngại ngùng đấy, chuyện phòng the vốn nhạy cảm thế mà, với lại cùng chung tâm hồn nữ nhân nên Bảo hiểu. Chắc Chu Bình đang nhớ đến Hàn Dương và muốn khóc nên quay mặt đi, giấu nghẹn nỗi buồn cùng những giọt nước mắt.
Thật ra thì, Chu Bình cố gắng yên lòng cho bụng dưới đừng cồn cào cùng ngọn lửa thiêu cháy dục vọng, cảm giác với nữ nhân là thứ hắn chưa từng có, dù đôi lần thấy nữ nhi tắm nhưng chẳng hề thích thú hay bị khiêu gợi thế này. Chỉ duy nhất Mộc Bảo vô tình để lộ bánh mật khiến thân thể hắn có biến không yên, cứ muốn ôm nàng vào lòng, rồi đặt ngay nụ hôn xuống đồi bồng đáng yêu đó.
Nhắm chặt mi tiệp, phủ bỏ hết tà khí trong lòng, vận nội lực cho tâm tĩnh lặng, hắn khó khăn chìm vào giấc ngủ. Mộc Bảo trở người trên giường một cách khó chịu, nàng muốn biết hai tên nam nhân quan hệ sẽ có cảm giác thế nào, hỏi Chu Bình thì hắn không thèm nói, mà người có thể giải nổi lòng cho nàng chỉ có Bình và Dương thôi. Lăn lộn một chốc, Bảo Bảo bật người ngồi dậy, lấy chiếc còi thổi mạnh một tiếng, không có bất cứ âm thanh nào cả, ngó tới ngó lui coi chiếc còi có bị hư chỗ nào không, thì từ đâu Thích Ưng bay đến đậu trên vai nàng.

- Thần kì quá! Ngươi vào bằng cách nào thế nhỉ?.
Đảo mắt quan sát trong phòng, chẳng có khẽ hở nào cả, ôi đây là một con chim ma mà nhìn cứ như thật ấy, hay là chim thần nhỉ? Thôi không quan tâm nữa, Bảo nhi đứng dậy kiếm giấy bút trong tủ kệ, không ngờ rằng những thứ này cũng được bố trí sẵn đấy, đặt bút lông khó khăn viết từng chữ, nội dung thế này:
"Song muội, hiện tại tỷ rất phiền lòng, khúc mắc và tỷ muốn nhờ muội giải tỏa gỡ đi những nút thắt đó dùm là: Hỏi xem Hàn Dương và Chu Bình khi làm tình có cảm giác thế nào a.
Tái bút: Mộc Bảo".
Cuốn tròn nhét vào chân Thích Ưng như những bộ phim cổ trang xưa, Bảo Bảo phủi hai tay vui vẻ trở về giường và chìm thẳng vào giấc ngủ, ghi ra điều bức xúc khiến nàng trở nên nhẹ nhỏm và yên lòng hơn. Và trong giấc mộng của Bảo nhi đáng yêu là một bộ phim không hề tươi đẹp.
"Cố lên... cố lên... thông hoa cúc nhau đi... sắp vào rồi... yeahhhh vào rồi..."
À là thế này, nàng mơ thấy Tử Dai cùng Phục Lữ nằm trên giường, không mảnh vải che thân và họ đang... thông nhau hết sức quyết liệt...
(Tử Dai: Ngươi là cố tình *khóc*
Kim Tuyến: Không, ta không cố tình đâu *cười nham hiểm*)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận