[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Khu biệt thự Mộc gia
Đám phóng viên, nhà báo từ ban sớm đã có mặt tại trước khu biệt thự Mộc gia, chờ trực la ó, thậm chí có kẻ leo rào mà bị bắt. Nếu nhìn vào cứ tưởng lượng hâm mộ thần tượng sao Kpop vậy, nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược.
Bên ngoài đám người ồn ào không chịu nỗi, còn bên trong im lặng đến đáng sợ, Lục tiểu thư Mộc gia đang ngồi trên chiếc ghế bành to, các cô ngồi gần sát nhau, đối diện là người trung niên lịch lãm, mặt ông ấy chỉ toàn màu đen có thể do đèn không sáng hoặc thật sự có đám mây đen đang bay vèo vèo nổi sấm trên đầu.
RẦM
_Các con thật quá đáng! Làm những chuyện như thế này thì còn thể thống gì nữa hả? một đứa ta còn không nói, vậy mà...TRỜI ƠI, tức chết ta rồi!
Người đàn ông trung niên ấy là chủ tịch Mộc gia, gia đình Mộc gia nổi tiếng khắp thành phố XXX về lãnh vực thời trang, truyền hình, cũng là một gia tộc giàu có và nhiều thế lực nhất vùng. Chủ tịch Mộc đập mạnh tay xuống bàn, các cơ tay ông nổi toàn gân xanh tới cả trên mặt cũng đổi sang đỏ, mắt cũng đỏ, ôi nhìn ông ấy thật đáng sợ.
_Cha à bớt giận, thật sự chúng con...
_Im ngay
Mộc Nữ-Ngũ tiểu thư đang khép mình bên người chị của mình, cố gắng nói ra từng chữ thật khó khăn, nhưng chủ tịch Mộc cắt ngang lời không muốn nghe.
_Ta nói cho các con biết, về phòng thu dọn đồ, ngày mai các con sẽ đến Italia với Phục Lữ, đến khi nào vụ việc êm xuôi ta sẽ nghĩ lại có cho các con về không. Giờ thì đi hết cho ta.
_Con không đi đâu, chuyện này không phải là thật, có người hãm hại chúng con mà, con không muốn cùng Phục Lữ đi đâu, huhu
Mộc Bảo - Đại tiểu thư đang ôm lấy Mộc Nữ cũng đứng nhanh dậy, vẻ mặt kiên cường cùng đau khổ của cô xen lẫn, cô không muốn cùng Phục Lữ đi đâu, ai cũng biết hắn là một kẻ nghiêm nghị chưa kẻ là tay phải đắc lực của cha cô, từ nhỏ mọi giáo huấn của các cô đều học từ hắn, phải nói là kỷ luật không thể chịu nỗi. Với lại cái tin đang nổi trội trên mọi bài báo đâu phải do các cô làm, rõ ràng có người hãm hại tại sao cha cô lại không tin, ông không phải là một người rất phân minh sao?

_Thật sự không phải chúng con mà, đừng mà con không muốn rời khỏi đây đâu, cha!
Mộc Song - Nhị tiểu thư núp mình sau ghế cuối cùng cũng lòi đầu lên khóc sướt mướt, cái gì mà đi chung với ác ma Phục Lữ còn cả việc tới Italia nữa, ở đây có bạn bè nè, với lại các nàng chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi còn phải theo đuổi mục tiêu mình đã chuẩn bị lâu rồi chứ.
_Đi ra ngoài.
Không muốn nghe lời các con nói nữa, ông nhất quyết đuổi đi hết. Ánh mắt chủ tịch Mộc như phóng ra lửa làm các nàng chạy chối chết không kịp nói lời oan ức. Cũng phải thôi, căn cứ ngầm của gia tộc Mộc được đóng tại Italia, nơi đó đào tạo về quân sự các nhân vật được gia tộc gửi đến đều bị huấn luyện nghiêm khắc sống dở chết dở, đó là lý do tại sao Lục tiểu công chúa bán sống bán chết mà khóc, nài nỉ van xin.
Chủ tịch Mộc thở dài, đốt điếu thuốc ông ngồi trước cửa sổ phòng khách, đã lâu lắm rồi ông rất nhớ, nhớ người con gái cùng ông yêu nhau, sự nghiệp này cũng một tay người ấy cho ông, các tiểu công chúa xinh đẹp cũng từ người ấy mang đến. Nhưng chưa cùng ông hưởng hết hạnh phúc, chưa đi tới tận con đường thì người con gái ấy vĩnh viễn đã đi xa. Chủ tịch Mộc tên thật là Mộc Tâm cùng bà Mộc là Dương Khuê, hai người yêu nhau một thời còn rất nhỏ, ông lúc ấy chỉ là một kẻ làm việc thuê không ăn học mười tuổi đã bắt đầu hiểu đời, bà Khuê khi ấy là tiểu thư nhà họ Dương danh giá, thế mà......... Mộc Tâm không muốn nhớ nữa ông nhíu chặt mày, nhưng vô tình khóe mắt ông lại lặng lẽ rơi lệ.
-------------Phân cách tuyến----------------
Phòng ngũ Lục tiểu thư.
_Huhu em không muốn đi đâu, Phục Lữ thế nào cũng băm em ra cho coi.
Mộc Mã- Lục tiểu thư, cô khóc nức nở ôm chầm lấy Mộc Bảo.
_Ai bảo em gây thù với hắn chi?
Mộc Bảo cốc nhẹ vào đầu em gái, vừa cười vừa mắng.
_Ai nói, em chỉ có xì bánh xe để hắn bị trễ hẹn với người yêu thôi mà!

Mộc Mã sụt sịt cái mũi như kẻ vô tội vạ, mà thật sự Mã Mã có làm gì nên tội đâu ngoài chứ, chỉ có chiếc xe môtô của Phục Lữ bị bể bánh không chạy được thôi, và hình như hắn và bạn gái giận nhau gần nữa tháng à.
Thật sự thì không khí cũng có chút kì quái nha, Mộc Nữ với Mộc Mã thì khóc sướt mướt, Mộc Bảo với Mộc Song thì ngồi suy tư gì đó lâu lâu lại châu mày, thở dài, có lúc lại mở trừng mắt nhìn nhau rồi lại lắc đầu. Mà vấn đề chính ở đây là Mộc Ngưu-Tam tiểu thư và Mộc Giải-Tứ tiểu thư a, hai cô gái cứ ngồi cùng nhau ăn sôcôla xong rồi lại ăn kem, quay qua ăn bánh, cười hì hì hà hà xem phim hài nữa, như là chẳng có chuyện gì xảy ra hết, trời vốn sinh hai kẻ không bình thường này cùng một ngày, mà đúng ra là song sinh, tính tình thì giống nhưng cái mặt thì không giống tẹo nào hết.
Mà nói cũng hay nha, Dương Khuê ba năm sinh sáu cô con gái đẹp như hoa vậy đó, mỗi năm song sinh hai đứa. Mộc Bảo và Mộc Song cũng đã hai mươi tuổi rồi, Mộc Ngưu và Mộc Giải thì mười chín, Mộc Nữ và Mộc Mã chỉ mới tròn mười tám thôi. Các nàng có song sinh đấy giống tính tình đấy, suy nghĩ cũng giống mà ngoại cảm cùng nhau rất nhạy bén nhưng khuôn mặt sao lại mỗi người một vẻ, khó hiểu. Chả trách khi các cô nói mình là song sinh chả con ma nào tin, còn chề môi, xịu mặt nhìn nữa chứ, nhìn bọn họ khi ấy cứ giống chó mặt xệ sao ấy.
_Này mọi người thu xếp xong quần áo mai đi chưa?
Mộc Giải đang ăn bánh snack quay sang hỏi, giọng rất tỉnh và đẹp gái nha, phải nói người này quả hồn nhiên luôn đấy chứ.
_Rồi!
Bốn cô gái đang ngồi quay sang nói, ánh mắt liếc xéo Mộc Giải như ý bảo-" Có nên giết nó không nhỉ?"- Nãy giờ ăn thì lo ăn đi còn quay sang hỏi câu mà các cô luôn đau đầu.
_Ê, tivi bị gì kìa?
Mộc Giải cười hì hì rồi quay sang theo hướng Mộc Ngưu nói, đúng thật là cái tivi bị gì rồi, đang coi phim hài mà tại sao toàn nỗi hột é tùm lum thế, Giải nhún vai tỏ vẻ không biết, sau đó lấy bịt mắt leo lên giường , thăng. Ngưu cũng chẳng có việc gì làm nên mở điện thoại lên định chơi game online, thế mà không có sóng, bực mình cô bay thẳng ra ngoài hành lang đi để kiếm cột sóng.
Mọi người trong phòng đang im lặng, bỗng giật thót tim bởi tiếng kêu chói tai của Ngưu. Cả bọn chạy ra xem thế nào. Mộc Bảo hốt hoảng chạy tới phía cầu thang thấy Ngưu bị té lăn quay xuống dưới, đầu đập vào bậc thang làm trầy chảy máu. Mộc Song vội vã tìm đồ cứu thương tới, chạy gấp tới phòng bác sĩ riêng Chương Nhĩ.
Mộc Ngưu ôm trán đau điếng, mắt lộ vẻ sợ hãi nhìn thấy các chị em tới, quýnh quáng chui thẳng vô lòng mọi người, mắt đẹp Ngưu nhìn lên vách tường như sợ hãi điều gì đó, trán cô đầy máu hòa lẫn mồ hôi. Ngưu Ngưu còn nhớ lúc nãy rõ ràng có người đứng tại đó, hắn muốn giết cô.

Mộc Song bước vào phòng cùng bác sĩ Chương Nhĩ, cô đưa tay lau nhẹ mồ hôi trên trán.
_Bác sĩ vào xem con bé có sao không?
Mộc Bảo cùng các Mộc Nữ đỡ Mộc Ngưu lên giường, tâm người nào nào người nấy cũng rối cả lên. Chương Nhĩ là một người đàn ông trung niên, tuổi cũng hơn năm mươi, dáng người khá mập mạp.
_Các cô chủ cứ yên tâm.
Chương Nhĩ lấy đồ nghề ra từ trong chiếc túi sách, vệ sinh đồ dùng rồi tới vết thương của Mộc Ngưu.
Sau mười lăm phút, Mộc Ngưu do mất máu, đã ngất từ lúc nào, bác sĩ cũng đã chữa xong và đi. Căn phòng có năm người còn tỉnh táo, thật im lặng chỉ có tiếng thở dài, và dòng suy nghĩ miên man.
Sáng hôm sau
Năm giờ sáng, các cô đang say trong giấc nồng, không biết tên nào chơi xấu kéo rèm cửa sổ, lại còn bật cả đống đồng hồ báo thức la inh ỏi không thể chịu nổi a.
_Tắt chuông đi, cho người ta ngủ coi!
Mộc Mã lăn tới lăn lui, tay chân đá loạn xạ trên không, miệng không ngừng la, đến khi chịu hết nỗi cô mới bật dậy nhìn xung quanh. Không phải chỉ riêng Mộc Mã bị đánh thức mà năm người kia cũng vậy, mà cái tên thủ phạm không ai khác ngoài Phục Lữ. Mộc Nữ vốn định chửi một trận cho cái tên chết bầm ấy, nhưng khi thấy ác ma không biết tại sao người cứng đờ?
_Mau chuẩn bị, máy bay đã tới, tôi cho các cô mười lăm phút, nếu còn chưa ra thì tự mình hiểu.
Phục Lữ vừa bước nhanh ra ngoài, Lục tiểu thư cũng vừa lúc quăng chăn, gối, cuống cuồng chạy thu xếp, vệ sinh cá nhân, đua nhanh làm không ai nhường ai, thấy cái gì gom cái đó. Đúng mười lăm phút, các cô cũng tươm tất đi ra sân, chiếc máy bay riêng đã đợi từ lúc nào.
_Em không muốn đi đâu!

Mộc Nữ nói, nước mắt đã rưng rưng rồi, cái máy bay đó nhìn thật không ổn, có cảm giác thật sự không nên lên. Mộc Ngưu dù đau cũng không dám chậm chạp, may có Mộc Giải đỡ nên việc lên máy bay không mấy khó khăn.
_Không muốn đi? Cũng phải đi.
Mộc Giải nhún nhún vai rồi ngồi xuống ghế tựa lưng, nghe phone bắt đầu lim dim ngủ, không phải Giải vô tâm đâu, cô biết dù có làm gì cha cũng không thay đổi quyết định vậy cứ thuật theo những gì đang diễn ra đi.
Lời nói của Giải cũng đúng, Mộc Bảo buồn bã ngồi xuống lấy phone nghe nhưng không có nhạc, cô lúc này muốn được yên tĩnh, cô phải suy nghĩ, là người chị lại làm các em lâm vào việc này nếu không phải tại mình thì cả đám đâu phải rời đi thế này chứ. Giờ Bảo rất nhớ lại rất hận Gia Nhân, hắn là người yêu của cô, ngày hôm đó do Bảo bắt gặp hắn cùng người khác yêu nhau trên đường, trong lúc không thể khống chế cô đã lấy đá đập đầu người con gái kia. Trong lúc đó, các em cô sợ hãi chạy đến chặn chị mình lại ai ngờ không kịp, Mộc Bảo từ nhỏ đã học võ thuật nên tay chân nhanh nhẹn, lại có lực đạo mạnh, cô gái ấy chết, Gia Nhan do giật mình, nên lùi lại mấy bước, không may mắn chân bị trượt ngã ra ngoài dòng đường xe cộ, chiếc xe coongteno lao đến không kịp thắng gấp.
Cũng vì sự việc ấy diễn ra, một tên phóng viên đang ở gần đó chứng kiến, nhưng hắn lại đi nói ngược sự thật là:" Lục tiểu thư họ Mộc cố tình giết chết hai người vô tội, bằng cách tàn nhẫn nhất. Có phải vì họ quá quyền lực nên muốn làm gì thì làm? Xem mạng người như cỏ rác?". Nhớ đến đôi mắt vốn êm đềm như mặt nước của Mộc Bảo đã bắt đầu nổi sống, những tia đỏ máu len lỏi làm đôi mắt trong thật đáng sợ.
_Mọi chuyện đã qua rồi, em không trách chị đâu.
Mộc Song hiểu được tâm trạng chị, song sinh luôn nhạy cảm, có thể biết người kia nghĩ gì, cảm giác ra sao. Song cầm lấy tay chị ân cần, Bảo Bảo từ nhỏ đã lo cho cả đàn em, lúc nào cũng yêu thương bảo vệ, các em làm sai cô cũng nhận lỗi để cha phạt mình cô. Không ai có thể thay thế Mộc Bảo bây giờ chị mình gặp nạn các cô quay mặt đi không phải quá tàn nhẫn sao?
_Chị, đừng nhớ chuyện đó nữa, cái gì qua rồi cho nó qua hết đi.
Mộc Giải đang nghe nhạc vô tình bắt gặp Mộc Bảo im lặng đôi vai lại run run, cô biết chị mình đang có chuyện gì xảy ra. Chưa bao giờ Giải trách chị mình dù bất cứ việc gì, dù chuyện đó lôi các cô vào, dù chuyện đó thật tồi tệ, nhưng Bảo là chị là người thân của Giải, cô sẽ không bao giờ bỏ rơi người thân của mình.
_Mộc Mã sẽ buồn nếu Mộc Bảo cứ nhớ lại chuyện cũ mà suy tư đó!
Tuổi cũng mười tám rồi, thế mà Mã cứ giống một đứa con nít khi bên các chị của mình, nhưng ra đời thì không có chuyện đó đâu nha.
_Ừ, chị không nhớ nữa có các em ở đây mà!
Mộc Bảo ôm chầm lấy các em của mình, nước mắt cô đua nhau rơi, có thể cô đã làm chuyện kinh khủng khiến các em mình chịu khổ, nhưng chúng nó chưa bao giờ trách móc tại sao?Mộc Bảo hạnh phúc khi có những đứa em đáng yêu thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận