Mới một tháng trôi qua mà cứ như trăm năm nơi địa ngục, lo chống chế lại Diệp Kết mà Mộc Ngưu đêm không ăn, ngày không ngủ. Hai mắt thâm quầng như con gấu trúc, mặt xanh xao cùng dáng người ốm nhom như cây que.
- Hắn ta hôm nay đi chưa? Ta muốn ngủ.
Nàng hỏi Tiểu Xảo, nha hoàn đáng yêu ngày nào cũng trở nên đờ đẫn tội nghiệp, Xảo nhi ngáp một hơi, thở dài:
- Ân, Hoàng Thượng đã thượng triều. Mà tiểu thư này, người giờ đã là nương tử của người ta, ngồi trên ngôi vị Hoàng Hậu - Mẫu Nhi Thiên Hạ rồi. Tại sao không muốn thị tẩm?.
Khói bốc nghi ngút khắp đỉnh đầu Ngưu Ngưu, nàng ấm ức:
- Ta chính là không tình nguyện lấy, cái tên chết tiệt đó đừng hòng mà thị tẩm ta.
Rầm
Đập mạnh tay xuống bàn, nàng đứng dậy đi đến long sàn của Diệp Kết, chiễm chệ nằm ngủ mặc Tiểu Xảo trợn mắt nhìn, Phượng Thanh Cung được ban cho Mộc Ngưu hiện tại bị bỏ hoang, cũng bởi một điều là ở không quen, lúc mới đến nàng luôn ở cung của hắn, bây giờ bắt qua chỗ khác ngủ thật sự là lòng rất bất an.
Chủ nào tớ nấy, Mộc Ngưu hơi thở dần ổn định đi sâu vào giấc ngủ, tiểu nha hoàn như Tiểu Xảo cũng cần ngủ mà, bước chân xiêu vẹo chợt đổ ầm ngủ ngon lành trên tràng kỷ.
Hai người không ai thua ai, thi nhau mà ngáy lớn khiến cho các nha hoàn khác không dám ngẩng đầu, cuối mặt thở dài. Một tháng qua có lẽ họ đã quen với việc hai người chả biết tý cung quy cũng chẳng để tâm người ta nói gì. Cũng tốt, không có đấu đá phi tần thì nha hoàn bé nhỏ bọn họ cũng được hưởng thái bình ké.
- Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu đã ngủ say.
Một tên thị vệ bước vào thư phòng hắn, quỳ một gối, tay chắp để trên trán, kính cẩn bẩm báo. Diệp Kết hài lòng gật đầu, tên thị vệ biết đều lui ra.
Hắn cong nhẹ khóe môi, cười thầm trong lòng, dẹp mớ tấu chương qua một bên, Kết nhấc bước nhẹ nhàng, lòng khoan khoái vui vẻ mà huýt sáo. Tiểu mỹ nhân đang yên ổn trong mộng, hắn chỉ cần chộp lấy cơ hội mà thưởng thức thôi.
Cạch
Khung cảnh trước mắt làm hắn thật vọng lẫn tức giận tràn trề, Mộc Ngưu đang ngồi bên khung cửa sổ, quay lưng lại với Diệp Kết, trông dáng vẻ dịu dàng như đang thưởng thức cảnh vật xinh đẹp.
- Bãi triều sớm thế sao?.
- Nàng muốn ta trên triều cùng các quân thần như gỗ cứng đó?.
Hơi buồn, Ngưu nhi không chấp nhận hắn đã đành, tối đến còn đạp hắn ra khỏi phòng, lưu lạc đến thư phòng để ngủ. Hoàng cung Diệp Quốc không thiếu cung tần mỹ nữ, nhưng đối với họ hắn không hề có cảm hứng hay thích thú, xác thịt không thèm muốn thì ánh mắt và tâm cũng không thể để lại dù cho họ còn vờn quanh trước mặt hắn.
Một lòng đối với Mộc Ngưu, vậy mà nàng nỡ lòng nào không chiều lòng hắn một lần.
- À, Diệp Kết ta dẫn ngươi vi hành.
- Ta phải dẫn nàng mới đúng chứ?.
Mộc Ngưu quay mặt lại, ánh mắt sắc bén liếc xéo hắn, cắn môi hăm dọa. Đúng là quá hiệu nghiệm, hắn lập tức gật đầu lia lịa không lời than vãn.
Một tuần sau.
Cả hai người cùng Tiểu Thái Bảo, Tiểu Xảo cải trang làm thường dân đi xem xét dân tình Diệp Quốc, tội nghiệp thay cho Diệp Kết, hắn đương từ phu quân xuống gia đinh của nàng, Tiểu Thái Bảo làm xa phu khiến tâm tình bất ổn, Tiểu Xảo làm tiểu muội.
Diệp Kết phản đối kịch liệt nhưng đều bị bác bỏ, vô hiệu lực còn bị Mộc Ngưu nhéo lỗ tai bắt tuân theo.
Tối vài hôm sau do ấm ức trong lòng, Diệp Kết quyết định mua xuân dược dụ dỗ Mộc Ngưu uống, để xem sau này nàng còn đàn áp hắn nữa không? Hay là nhu thuận trong lòng hắn.
Cầm gói xuân dược trên tay mà lòng vui vẻ, hắn bước đi nhanh hơn, hôm nay trổ tài pha trà cho Mộc Ngưu uống. Lúc đó, Ngưu nhi đang cùng Tiểu Xảo tám chuyện trên trời dưới đất thì bị Kết hù cho thót tim.
Tiểu Xảo chợt nhớ ra gì đó vội lôi kéo Tiểu Thái Bảo chạy nhanh ra ngoài, giờ đây trong phòng chỉ còn hắn cùng ánh mắt giết người của nàng:
- Sao ngươi lại ở đây?.
- Ta muốn pha trà cho nàng thưởng thức.
- Ồ, được hoàng thượng cao quý pha trà thật là vinh hạnh nha.
Diệp Kết cười cười, hình như hắn đã pha trước rồi, giờ chỉ còn châm ra tách cho nàng thôi, hương thơm thoang thoảng khiến môi Mộc Ngưu nâng cao, lòng không chút mảy may định nhâm nhi thử, nhưng trời không cho nàng cái số được hưởng. Bụng tự nhiên đau thốn, bàn tọa co thắt lại, ôi trời có lẽ nàng đang cần được giải quyết nỗi buồn bã đây.
Đặt tách trà xuống, nàng chạy nhanh ra ngoài dưới đôi mắt ngây người của hắn. Diệp Kết bực bội ngồi sụp xuống ghế, mắt đảo quanh khó chịu, tại sao Mộc Ngưu lại tháo chạy, không lẽ nàng biết mưu kế của hắn rồi sao?. Mâu quanh vừa ngẩng lên, hắn liền bàng hoàng đứng dậy lùi ra sau:
- Tiểu Thái Bảo ngươi vừa uống gì đấy?
Thái giám cận thân tay chân ỏng ẹo, miệng the thé, tay vỗ ngực:
- Tiểu Xảo khi không lôi thần đi lấy áo quần phơi bên ngoài, mệt muốn đứt hơi hà.
Bỗng nhiên giọng Tiểu Bảo ngừng lại, mặt hắn biến đổi lạ thường, hai má đỏ chót như kiểu say rượu nhưng đôi mắt lại đục ngầu thèm thuồng nhìn Diệp Kết:
- Hoàng Thượng, thần nóng quá!.
Hắn bước đến gần Diệp Kết, Kết ca tội nghiệp lùi lại, mặt biến sắc tái mét, không lẽ trinh tiết của hắn đương nhiên bị tên thái giam cướp mất sao?.
- Không được bước tới, không ta sẽ chém đầu ngươi.
Nhưng lời của hắn chẳng khác nào không khí tan biến mất, Tiểu Thái Bảo cứ lấn tới cho đến khi cả thân thể hai người dính chặt vào nhau. Diệp Kết tuy là nam tử hán nhưng lại chẳng có tý võ công nào, từ nhỏ sống trong sự đùm bọc của mẫu thân và phụ hoàng, sách thánh hiền đặt trên tất cả. Bây giờ thật sự trí có thừa nhưng lực thì thiếu thốn.
- Hoàng Thượng người thật là đẹp!.
Tiểu Thái Bảo chu mỏ, nhắm mắt từ từ tiến tới khuôn mặt của Diệp Kết, còn hắn thì nín thở, hai tay khéo xô tên biến thái ra khỏi, thái giám không được mạnh cho lắm, đương nhiên chụp ếch giữa chốn không người.
Rất nhanh sau đó Bảo Bảo đứng dậy, như con ma dai bám lấy Diệp Kết, bị đánh bị đá cũng không thèm buông ra, Kết tức giận, nổi lửa đập bấy nhầy tên không biết trên dưới. Và kết quả, trên người Diệp Kết chi chít dấu hôn.
Lúc Mộc Ngưu trở về thì cả thân run lên bần bật, khóe mắt lấp đầy nước... Nàng cười như con bệnh tâm thần, ngón trỏ chỉ vào hai tên y phục không chỉnh tề đang làm chuyện đồi bại, mà nhìn vào rất giống Diệp Kết cưỡng bức Tiểu Thái Bảo. Vì hắn đang ngồi trên người Thái Bảo yếu ớt, ra sức thở dốc mà.