[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

- Này huynh buông ta ra đi.
Mộc Mã khuôn mặt còn ửng hồng vùi trong lòng ngực săn chắc của Bạch Tử, hiện tại hắn đang viết cái gì đó mà nàng không hề đọc được, chữ giản ngữ thật khó khăn với những người hiện đại nha, lúc nãy hắn đưa nàng về biết bao con mắt nhìn chăm chăm kiểu tò mò, cũng đúng tại tên nào đã lột sạch hết y phục Mã nhi chưa nói đến bị gió cuốn đi chẳng biết nơi đâu.
Giờ đây Mã Mã đã y phục chỉnh tề nhưng vô cùng phong phanh, nàng cũng chẳng quan tâm mấy vì ở hiện đại như thế này vẫn còn khác quê mùa, những đường cong quyến rũ của Mã ẩn hiện sau làn vải lụa trắng. Bạch Tử ngay người một chốc đưa tay quẹt ngang đôi môi mím chặt, bất tuân của nàng:
- Ngoan và ngồi yên đi, đừng bắt ta phải ăn muội lần nữa.
Ôi trời cái giọng điệu của hắn kìa, sao mà nham hiểm thế chẳng biết, Bạch Tử cười trào phúng, quay mặt làm nốt những chiếc biên cử ấn phó của thuộc hạ, tiền bạc vụ thu năm nay bị giảm nặng chưa nói đến hàng loạt người bỏ đi bởi đất lở. Xung quanh Bạch cốc âm u, côn trùng tà độc được hắn bày ra nhằm bảo vệ bên trong nhưng chẳng may mới đây có cao nhân xuất hiện liên tục phá bỏ từng cái bẫy của hắn. Thiên la địa võng người ấy còn phá được huống chi những thứ tầm thường như thổ khí, việc làm hắn nhức đầu nhất đó là kết giới của linh chi ngàn năm trong động, dạo gần đây có vẻ như linh khí trời đất bị tà khí đạo mạo hay sao mà linh chi không thể tự bảo vệ mình nữa. Bạch Tử khôn nguôi không vui, Hoàng đế Chu Tương Quốc cũng để xổng mất, cái món hờ lớn đến vậy cơ mà, ánh mắt sắc bén hắn liếc xéo thiên hạ nhỏ không ngoan nằm trong lòng, cô cứ như đứa trẻ đùa nghịch đủ thứ nào là gấu áo, tóc, lông chân của hắn, Bạch Tử bặm chặt môi khiến Mã nhi sợ hãi mà lập tức trở nên nhu mì tựa ngực hắn không dám hó hé, đùa nghịch.
- Tốt nhất là muội nên biết nghe lời, ở đấy với Phúc Kiến trong những ngày sắp tới.
- Hử? Huynh đi đâu?.
- Không phiền muội lo.

Đè đầu Mã Mã xuống gối Bạch Tử quay mặt tiếp tục làm công việc dang dở, mâu quang lắm lúc cứ liếc nhìn xem nữ tử tinh ranh muốn quậy phá gì nữa đây, ai ngờ đâu cái bình cổ mà hắn yêu quý bao năm trời đã bị nàng hủy hoại chỉ trong một phút lơ đãng. Bạch Tử nhanh tay vận công nhưng tất cả đã quá trễ khi chiếc bình tan thành trăm mãnh uy dũng nằm gọn dưới chân Mã Nhi.
Nàng nhìn chiếc bình mà mặt mày xanh mét bởi lẽ lúc này đang có thanh đao sắc bén muốn cứa cổ nàng đây mà, Mã Nhi không phải cố ý đâu, lúc đang nằm bỗng thấy chiếc bình trông rất đẹp thế là nàng nhanh đoản đứng dậy vươn tay lên cao để lấy nhưng chiều cao không tới gặp thêm việc cái bình nặng quá trượt khỏi tay một cách hoàn hảo và bây giờ nó đang yên vị dưới nền phòng lạnh toát.
Trên trán Bạch Tử là vài đường vạch dài thòng lòng, hắn vươn tay ra sau tràng kỷ kéo ra cây roi mây dài có cột nơ... À cái này là tác phẩm của Tiểu Mã khi Mộc Mã nhà ta chưa đến nha. Hắn đưa tay bảo Mã nhi đến gần nhưng nàng lắc đầu lùi dần về sau, có cho tiền cũng không lại đâu có ai ngu mà chui đầu vào rọ chăng, thế là nàng cong giò chạy thẳng ra ngoài.
Và điều đó là một việc không hề khôn ngoan khi Bạch Tử sa sầm mâu quang huyền ảo, Mã Mã đang mặc y phục phong phanh gợi tình như nhưng nữ tử thanh lâu, sao có thể chạy ra ngoài một cách tự nhiên như thế chứ. Hắn sử dụng khinh công bay thẳng ra ngoài, một chân đạp cửa một tay vươn ra xa nắm cổ áo Mộc Mã chưa tới nửa khắc cả hai đã yên vị trở về phòng.
- Muội thật không ngoan.
- KHÔNG.......GGG
Thật là tội cho Mã nhi nhà ta, nàng đã bấy nhầy trong phòng rồi, thôi thì lướt qua cho hai người họ xử lý đi ha. Bây giờ đế ai nào, à đúng rồi là về phía các nam nhân của chúng ta trong hoàng cung.

Giờ đây Diệp Kết như ăn phải ớt nói không ngớt, Hàn Yết lẫn Dương Ngư trước giờ không hay nói nhiều, hai kẻ im lặng và quan sát động tịnh xung quanh, sau những giờ phút cay nghiệt hành hạ, tra tấn lỗ tai người khác thì con két lột lưỡi Kết cũng dừng lại ngó sang Hàn Dương mà cưỡng cầu:
- Hàn Dương huynh đệ, ngươi nói xem hai nước chúng ta tình như thủ túc bây giờ ta rất muốn cầu thân Quận chúa nha.
Hàn Kết im lặng nãy giờ không thèm chấp đến khi nghe đến vấn đề này thì miệng theo phản ứng:
- Huynh đừng nông nổi.
- Ta là không có nha, ta rất thích nàng ta.
Cứ như đứa nhóc dù tuổi đã qua hai mươi, dù cái tính có hơi hơi thẳng và lối nghĩ không được tỉnh táo nhưng các vấn đề quốc dân thì yên tâm, khi duyệt tấu chương hắn rất bình tỉnh. Hàn Dương đâu có mù lòa, bao năm qua hắn biết được hoàng muội và cả hoàng đệ của mình có tình cảm bất chính, dù rất yêu thương Ngưu nhi, quý trọng Hàn Yết nhưng tình ái của họ không thể đến được với nhau được.

Hàn Dương mỉm cười nhẹ như bâng, ánh mắt dịu dàng khẽ lay động:
- Được.
- Hoàng huynh.
- Ta là vua của một nước, lời đã nói ra không bao giờ rút lại.
Hàn Yết tức giận phất áo bỏ đi khỏi, Diệp Kết trưng đôi ngươi không hiểu chuyện nhìn theo bóng dáng nổi cáu của hắn, Kết nheo mắt kiểu nghi vấn đến cho Dương, Hàn Dương cười xòa lắc đầu bẻn sang chuyện khác như là ngày lành mang quận chúa đi ấy mà. Dương Ngư đứng nhìn mà ngán ngẩm, Chu Bình một bên cũng không kém Ngư bao nhiêu bốn mắt nhìn nhau thở dài rồi lặng lẽ uống chén trà Long Hương thoang thoảng.
Hắn bước khỏi thư phòng, một chân đạp cành đến phía Đông đình viện nên nhuyễn tháp Ân Dạ lạnh lẽo trị vì, từ xa Hàn Yết quan sát những bóng dáng nữ tử bé nhỏ trêu đùa nhau, bọn họ cười nói rơm rả không giống khí phái hoàng tộc gì cả, mâu quang lướt nhanh rồi dừng lại trên thân ảnh Ngưu nhi, nàng hồn nhiên cầm quạt múa may gì đó, miệng mỏng múm mím mà cử động tròn rồi đến vuông, bốn người ngồi quanh che miệng cười nghiêng ngả. Động tác như vờ diễn tả về ai đó.
Yêu chiều và ôn nhu trong ánh mắt Hàn Yết chỉ có Mộc Ngưu và rồi trong một thoáng vô tình, hắn lướt qua hõm vai gầy nhom, phong phanh trong lớp y phục mỏng manh, đôi má hốc hác lõm vào trong nhưng trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười động lòng người. Mộc Giải xanh xao và mỏng manh như sắp tan biến, nàng không đủ sức đề đùa cùng những người khác nên chỉ ngồi một chỗ nhìn họ nhảy múa cầm gối đánh nhau.
Thở dài sầu não, Hàn Yết ngồi trên cành cây cổ thụ hàng canh giờ cũng chỉ để quan sát hai nữ tử bên trong tháp, hắn khó khăn đưa ra quyết định cho bản thân mình, giữ lấy Mộc Ngưu hay buông nàng, bảo vệ Mộc Giải hay mặc kệ nàng. Thật sự rất khó để quyết tất cả.

Còn bên trong cuộc hỗn chiến quyết liệt là sự hại não kinh điển của Mộc Song, chẳng biết nàng đã ăn học ở đâu ra mà có thể ngồi kể lại cách nam nữ khi cởi hết quần áo và lên giường:
- Ngưu này, tên Diệp Kết mà cưới được muội thế nào mỗi buổi tối muội điều phải chịu đựng cây gậy to của hắn đút vào trong đó. Cảm giác sẽ lâng lâng bay bổng, da chạm da, môi kề môi, và phía dưới sẽ ma sát một cách chóng mặt.
- Eo ơi...
Mộc Ngưu la toán lên cầm cái gối gỗ ném nhẹ vào người Song, Song nhi phá lên cười khều lấy Bảo Bảo thế là cả hai cùng nhau hùa theo, chỉ có Mộc Nữ là bịp chặt lỗ tai không chịu nghe, mấy tỷ tỷ nói những chuyện thật hư não, nàng còn muốn hồn nhiên ngây thơ và không muốn gặp ác mộng tối nay đâu.
Giải Giải cười mỉm, ánh mắt đượm buồn nhìn lòng bàn tay mình, nàng đã có thai nhưng cái việc mà Song nói vẫn chưa được thử qua, không biết nó có cảm giác ra sao nữa. Đối với sự lạnh nhạt của Hàn Yết thì Mộc Giải đoán chắc hỏi hắn cũng bị bơ thôi.
- Đừng có hại não muội nữa, hắn mà dám thọt vào muội sẽ cầm cây bút trả lại vào lỗ hắn cho coi.
Quá ư mạnh bạo, thật mất tính người tại sao Mộc Ngưu nhà ta lại muốn thọt cây bút vào hoa cúc Diệp Kết chứ, như thế không đúng chút nào hết chỉ mới suy tưởng thôi mà đã ớn da gà và thương thay cho chàng hoàng đế tội nghiệp trong tương lai rồi. Xấu số rồi Kết ca.
Diệp Kết: Hắc xì... hắc xì... hắc xì.... *thốn bàn tọa* ( ='= )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận