provence,pháp, ngày AA, tháng BB, năm 20CC
gửi một mảnh thanh xuân,
provence - nơi cướp chị khỏi tay tôi. nắng ấm cùng chút gió nhẹ, thời tiết chan hoà trong một ngày hè quả là thật hiếm thấy. tôi đi dạo qua vườn oải hương gần ngôi trường aix-marseille - ngôi trường chị từng theo học và giờ là tôi theo học.
năm năm trước, chị vì học bổng du học ngành hội hoạ ở đây mà nói lời chia tay tôi, chị không tin rằng yêu xa sẽ đem lại kết cục tốt đẹp, chị không tin vào tình yêu 2 năm của chúng ta. tôi đã tự hỏi nơi đấy có gì mà khiến chị từ bỏ mọi thứ ở quê nhà để đến đấy và giờ tôi ở đây và đã biết được câu trả lời. thật mừng vì năm đó chị đã rời bỏ tôi mà đi nếu không tôi sẽ ân hận và tội lỗi đến cuối đời khi chị vì tôi mà từ bỏ cơ hội tốt đẹp này.
khi tôi mới chỉ là cậu sinh viên năm nhất đại học thì chị đã là một hoạ sĩ trẻ khá có tiếng trong giới. chị cởi mở, phóng khoáng, tự tin khác xa với tôi - một chàng thanh niên nhút nhát mới từ quê lên sài gòn. nhưng đó cũng chẳng là thứ ngăn cách tình cảm tôi và chị dành cho nhau. tôi thích những lúc ngồi cùng chị trong quán cà phê vắng khách lúc cuối chiều, thích nghe chị nói về hội hoạ, về cách phối cảnh, pha màu - thứ mà một sinh viên ngành kế toán như tôi chẳng hiểu gì cả, thích cả cái mùi màu nước thoang thoảng trên mái tóc chị nữa.
tôi nhớ cái lần chị vì một dự án mà đã nhốt mình trong phòng đế kiếm tìm cái gọi là cảm hứng. lần đầu tôi cảm thấy bản thân mình bất lực và vô dụng như thế này. tôi như thể một chàng rơm trên cánh đồng vậy, chẳng thể giúp gì cho chị được. lúc đó dường như tôi đã cảm nhận được sự khác biệt giữa hai thế giới của chị và tôi.
và đến lúc chị thông báo tin chị sẽ đi du học và nói lời chia tay tôi. tôi vừa đau khổ, vừa cảm thấy hèn nhát. tôi đã chẳng nói gì, chẳng níu kéo cũng chẳng tức giận như thế tôi biết ngày này sớm muộn gi cũng sẽ đến. chị là chú chim luôn muốn bay đi thật xa, thật nhiều nơi để có thế ngắm nhìn thế giới còn tôi lại chỉ là một chú kiến nhỏ, cả cuộc đời chỉ có đi kiếm ăn và trở về tổ.
thế nhưng, năm năm cũng đã trôi qua rồi. giờ đây, trong tôi chị chỉ còn là kỉ niệm, là thanh xuân, là một mảng kí ức đáng nhớ. còn chị của hiện tại cũng đã là một hoạ sĩ, một nhà phê bình nghệ thuật nổi tiếng và là một người vợ, một người mẹ bên gia đình nhỏ. thật tâm tôi chúc chị sẽ hạnh phúc bên người mà chị chọn và tôi cũng sẽ kiếm tìm hạnh phúc cho riêng mình
hạnh phúc nhé!
tôi
XXX
---------------------------------------------------
" chúng tôi yêu xong rồi"
có những người chia tay trong êm đẹp, không cãi vã, không mâu thuẫn, nhưng cũng không còn là tình yêu. có những kẻ yếu lòng tới mức không dám nói ra chữ "chia tay", chẳng phải vì họ còn tình cảm với người cũ mà chỉ là vì họ không muốn một thời thanh xuân của họ bị nói ra một cách thẳng thừng và đau lòng như thế.
có những người chẳng ghét người cũ, cũng chẳng thù hận gì nhưng họ cũng chẳng còn tình cảm. họ hiểu rằng họ và người cũ giống như thuyền và những bến đỗ, có duyên được ở bên nhau nhưng lại chẳng có duyên để tiếp tục lâu dài. và trong mối quan hệ này, cả họ và người ấy đều từng sai nhưng giờ đây trách móc đâu còn ý nghĩa, vì vậy họ chọn cách vị tha và chúc nhau hạnh phúc.