- Em thích anh
Cô bé lấy hết can đảm nói xong liền lao đến ôm chầm lấy Sư. Sư còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì đột nhiên bị ôm khiến cậu sững sờ.
- Linh nhi..em làm gì vậy?
- Sư tử..em thích anh..em thích anh từ lâu rồi - cô bé càng ôm chặt cậu nói
- Linh..nhi.. - Sư tử ngỡ ngàng nhìn cô - Xin lỗi em..Linh nhi
- Hả? Tại sao? - cô bé ngơ ngác ngước mặt lên nhìn
- Cảm ơn em..Linh nhi..vì đã dành tình cảm cho anh..nhưng thật lòng xin lỗi em..anh đã thích người khác rồi - Sư tử nói chầm chậm, khuôn mặt thoáng buồn nhìn cô bé
- Anh..anh..đã có người..khác rồi sao? - cô bé lắp bắp nói
- Ừ.. - Sư khó khăn gật đầu
Sư tử quan sát nét mặt của Linh nhi, cậu thực sự k muốn làm cô buồn nhưng thực sự trong lòng cậu đã có Bảo bảo rồi, cậu k thể thích ai khác ngoài Bảo cả. Còn Linh nhi sau khi nghe vậy thì cúi mặt xuống, khẽ run rẩy trong lòng cậu. Sư biết, cô bé đang khóc.
- Linh nhi..anh.. - Sư khó xử
- Hì..em xin lỗi..em đã k biết điều đó..em làm anh khó xử rồi - cô bé buông cậu ra lau nước mắt
- Linh...
- A..thật là xấu hổ quá..sao em lại đột nhiên như vậy chứ - cô bé đang cố gắng tỏ vẻ như k sao cả
- Linh nhi.. - Sư thấy vậy liền kéo cô vào lòng - anh xin lỗi..anh làm em buồn rồi..
- K..k có đâu..là do em.. - cô bé chối cãi
- Linh nhi..anh chỉ hy vọng..em vẫn sẽ là cô em gái đáng yêu của anh - Sư vỗ vỗ lưng cô nói
Linh nhi thoáng ngỡ ngàng, nhưng sau đó lại vùi đầu vào lồng ngực cậu khẽ mỉm cười
- Dạ.
Ở 1 gốc cây cổ thụ to phía sau trường, Bảo bảo ngồi co chân ôm gối khóc không ngừng. Cô cứ nghĩ rằng Sư thích cô, Sư thật lòng quan tâm chăm sóc và muốn bảo vệ cô nhưng hóa ra là cô ảo tưởng, cô đã quá hy vọng và tin tưởng cậu. Cậu vốn dĩ trước giờ chỉ coi cô là 1 người bạn. Cũng phải thôi, cô k dịu dàng, k đáng yêu cũng chẳng giỏi giang gì thì làm sao cậu lại thích 1 đứa như cô được chứ. Nghĩ vậy nước mắt cô không ngừng tuôn ra. Cô ôm chặt đầu gối vùi mặt xuống khóc.
- Bảo bảo
Cô giật mình ngước mặt lên nhìn người vừa cất tiếng gọi mình.
- Anh..
- Em làm sao vậy? - người con trai kia chính là người đã đến tìm cô ở căn tin
- Em..em k sao - cô vội lau nước mắt
- Bảo bảo..có chuyện gì khiến em buồn à? - người đó ngồi xuống trước mặt cô khẽ đưa tay lau đi giọt nước mắt
- Anh..em..em.. - Bảo nghẹn ngào
- Đừng khóc nữa Bảo bảo..có anh ở đây rồi..sẽ k sao đâu - người đó khẽ mỉm cười an ủi nhìn cô
- Anh... - Bảo k kiềm chế được lao đến ôm chặt anh, nước mắt cô 1 lần nữa tuôn ra như suối
- Bảo bảo... - người đó nhẹ nhàng vỗ về lưng cô an ủi
Bảo càng vùi sâu vào lồng ngực anh mà khóc, cô khóc càng lúc càng to. Vòng tay vững chắc này khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hơn nhiều, bao nhiêu cảm xúc cũng hòa vào nước mắt đi ra.
~
- Em thấy đỡ hơn chưa? - người đó chạy mua 1 chai nước về đưa cho Bảo
Hai người ngồi trên ghế đá, Bảo đưa 2 tay nhận lấy chai nước
- Em thấy tốt hơn rồi..cảm ơn anh - Bảo khẽ mỉm cười
- Có chuyện gì khiến em buồn vậy? - người kia quay qua hỏi
- Anh..nếu như..anh thích 1 người..nhưng lại biết là người đó lại thích người khác thì anh sẽ làm sao? - Bảo cúi mặt nắm chặt chai nước nói
- Hóa ra em buồn chuyện này sao?
- Anh trả lời em đi
- Anh sẽ từ bỏ
- Từ bỏ? - Bảo ngước lên nhìn
- Ừ..từ bỏ..nếu như đã biết ngta thích người khác rồi thì em giữ lại tình cảm đó để làm gì? Làm vậy chỉ càng khiến em buồn thôi
- Vậy em phải làm sao?
- Cố gắng quên ngta đi
- Nhưng nếu hằng ngày đều gặp sao?
- Em cứ tỏ ra bình thường như chưa có gì cả, ngta k biết tình cảm của em thì em cũng đừng để ngta biết, em cứ âm thầm từ bỏ, âm thầm quên đi..tìm cho mình 1 niềm hạnh phúc mới..như vậy em sẽ thấy thoải mái hơn - người kia mỉm cười nhìn cô nói
- Vậy..vậy sao? - Bảo lại cúi mặt
- Bảo bảo..từ bỏ tình cảm của mình rất khó, nhưng nếu em quyết tâm..anh tin em sẽ làm được - người kia đặt nhẹ lên vai cô
- Cảm ơn anh, Kiệt - Bảo quay qua nhìn người đó mỉm cười
- Đừng buồn nữa nhé
- Vâng - Bảo gật đầu - à phải rồi, lúc nãy anh đã về rồi sao còn quay lại?
- À..anh quên tài liệu ở chỗ ông hiệu trưởng nên quay lại lấy
- Vậy à? Thế anh với chị em thế nào rồi?
- Ừ..Liên dạo này khá bận rộn công việc, nên đợt này bọn anh ít gặp nhau hơn
- Anh đừng lơ là chị ấy nhé..kẻo mất có ngày - Bảo nhìn anh trêu chọc
- Đa tạ em đã nhắc nhở..anh k dễ gì buông tha chị em đâu - anh mỉm cười nhìn cô
- He he..mà anh cứ yên tâm đi..ngoài anh ra em chả chấp nhận ai làm anh rể em đâu cho nên anh cứ lo giữ chị ấy còn mấy cái đuôi khác để em xử cho - Bảo vỗ ngực cười vui vẻ
- Được em ủng hộ vậy thì còn gì bằng - anh cười lớn xoa đầu cô
- Hì hì.. - Bảo cười ngoan ngoãn như 1 con mèo con trước cái xoa đầu của anh.
~~
Sau khi chia tay Kiệt, Bảo bảo lững thững đi về lớp học. Nãy giờ cô bỏ đi như vậy chắc mọi người lo lắm, tí về thảo nào cũng bị Xử cho 1 bài giáo huấn cho coi. Nghĩ đến vậy cô k khỏi rùng mình.
- Bảo bảo
Đang bước đi thì phía trước vang lên tiếng gọi, cô vội ngước mặt lên nhìn. Cô giật mình khi biết đó là Sư tử, cậu đang đứng trước mặt cô mỉm cười.
"Nếu đã biết người ta thích người khác rồi thì em còn giữ tình cảm đó để làm gì?" - câu nói của Kiệt bỗng thoáng qua trong đầu cô.
- Bảo bảo - Sư bước lại gần cô
Bảo nắm chặt tay, im lặng k trả lời, lạnh lùng bước đi ngang qua người cậu. Trước khi đi cô còn để lại 1 câu nói
- Tôi ghét cậu
Câu nói của Bảo làm Sư sững sờ, cậu vội quay nhìn theo bóng Bảo nhưng cô tuyệt nhiên k quay đầu lại. Lần đầu tiên Sư thấy Bảo lạnh lùng k đếm xỉa tới cậu như vậy. Sư khẽ ôm lồng ngực, câu nói của Bảo khiến tim cậu đau nhói.