[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.

Giờ nghỉ trưa, Thiên Yết đang định mua nước ở máy bán tự động của trường thì một lon nước mát lạnh bỗng áp lên má cô, Thiên Yết thoáng giật mình vội quay đầu thì thấy Du Tử Oánh đang mỉm cười híp mắt với mình, mà trên tay khác của cô bạn còn có một lon nước nữa. Du Tử Oánh nhét lon nước vào tay Thiên Yết, vui vẻ nói:

-Cho cậu đấy, coi như cảm ơn hôm qua đã phụ mình một tay đánh zombie.

Thiên Yết không từ chối nhận lấy, đối với thái độ tươi tắn của Du Tử Oánh cũng làm bản thân cảm giác được thoải mái phần nào, khi trước đó trong giờ học cô vẫn bị chuyện đêm qua ám ảnh không thể tập trung vào bài học. Nhìn lại  cô bạn vừa nốc hết lon nước rồi phà một hơi sảng khoái, Thiên Yết phì cười.

-Cậu hồn nhiên thật đó.

Du Tử Oánh ném lon không vào sọt rác gần đó, nhúng vai đáp:

-Bây giờ lo lắng cũng chẳng thay đổi cái gì, sống được giờ nào thì cứ vui giờ đó thôi.

Đạo lý này cũng rất đúng, Thiên Yết bỗng được thông suốt.

Du Tử Oánh sau đó liền khoác vai Thiên Yết, kéo cô đến sân bóng rổ và nói rằng đang có một trận đấu hồi hộp giữa hai lớp 11, có rất nhiều đàn em điển trai nên đến xem vừa được bổ mắt mà cũng không mất mác gì. Thiên Yết trước giờ không có hứng thú với các môn thể thao nhưng trước sự nhiệt tình của Du Tử Oánh cũng không nỡ từ chối, cô cười xòa đi theo cô bạn tới sân bóng rổ, bên trong đang diễn ra trận so tài của hai lớp 11, không khí sôi nổi, fan hâm mộ hai bên cũng phân chia rõ ràng.

-Thấy không, như một trận thi đấu chuyên nghiệp.

Du Tử Oánh ghé sáng tai Thiên Yết hạ giọng, sau đó hai người chọn lấy vị trí tạm xem là yên ổn nhất ngồi vào. Cũng không biết Du Tử Oánh tìm hiểu ở đâu, lại có thể nói chính xác tên của những người nổi trội nhất của hai đội. Còn Thiên Yết hiếm khi xem bóng rổ, cũng rất chăm chú quan sát nhịp điệu của trận đấu.

Mãi tới khi chuông reo vào học vang lên, Thiên Yết mới hoàn hồn. Đúng như Du Tử Oánh nói, đi xem người ta chơi thể thao quả thật cũng không tệ chút nào.

.

Trong lúc học, tiếng giảng bài của giáo viên đều đều khiến mọi người có chút buồn ngủ, phần vì học văn mà còn bị thiếu giấc. Hoàng Mẫn Sương gật gù muốn gục cũng may Song Tử bên cạnh liên tục chọt eo cô bạn mới giúp Hoàng Mẫn Sương có chút tỉnh táo. Song, Song Tử liếc mắt nhìn qua chỗ của Kim Ngưu, không ngờ cậu thế mà ôm đầu gục thật luôn rồi.

45 phút trôi qua trong sự mong đợi của cả lớp, khi giáo viên vừa bước ra khỏi lớp thì Triết Minh Việt gác tay ra sau lưng đầu, buâng huơ lên tiếng:

-Không biết đêm nay lại phải chơi trò gì nữa đây. Hi vọng chết ít thôi.

Du Tử Oánh là bạn cùng bàn với cậu ta, vừa nghe thế đã trách móc.
-Mọi người chưa đủ lo hay sao mà cậu còn nói vậy nữa.

Triết Minh Việt bĩu môi, đáp lời:

-Phải không? Như tôi thấy cậu rất vui vẻ mà. Còn đi xem bóng rổ với Thẩm Thiên Yết còn gì. Hẳn cậu cũng thích cái trò mạo hiểm này lắm. 

Tự nhiên có người nhắc đến tên mình, Thiên Yết ngơ ngác nhìn qua. Nhưng rất nhanh thì cô cũng không để ý tới Triết Minh Việt đang cãi cọ với Du Tử Oánh nữa, cậu ta có miệng muốn nói gì chẳng được, huống hồ với tâm lý bị ép buộc thế này thì dùng ngôn từ để giải tỏa ức chế cũng là cách một số người đang sử dụng cho giảm bớt căng thẳng đầu óc. Tuy nhiên, dùng ngôn từ thế nào tất nhiên tuỳ vào tính cách của người đó và nó ảnh hưởng tới tập thể xung quanh ra sao, Triết Minh Việt chính là một ví dụ.

-Mày có im đi không, thích nói thì cút về nhà đóng cửa tự mình nói cho đã, đừng làm ảnh hưởng người khác!!!


Có người bất ngờ lên tiếng phản bác lại Triết Minh Việt, gần như mọi sự tập trung đều hướng về cậu ta - Lâm Đại Sang. Vị trí ngồi rất gần với Triết Minh Việt, cũng như là bạn cùng bàn của Giản Hồng Thi.

-Mày nói ai im?!!

Triết Minh Việt đột nhiên bị nói thế sinh lòng tự ái, lập tức lao tới nắm lấy cổ áo của Lâm Đại Sang kéo lên, có dấu hiệu của việc sắp đánh nhau. Mà Du Tử Oánh là người đầu tiên bước ra cản hai người, ai ngờ Triết Minh Việt đang lúc nổi giận không kiểm soát sức lực đẩy mạnh Du Tử Oánh sang một bên, khiến cô bạn bị xô ngã trúng vào bàn giáo viên.

Á!

Nghe tiếng reo của Du Tử Oánh, Triết Minh Việt mới ngỡ ngàng quay sang, cậu ta hình như có chút áy náy nên bỏ về chỗ. Thiên Yết cũng chạy lên đỡ Du Tử Oánh đứng dậy, cẩn thận xem cô bạn có bị thương ở đâu không. Đồng thời, cũng buồn bã.

Một chút chuyện nhỏ như thế, đã khiến mọi người xích mích với nhau. Chỉ sợ, bàn cờ này Sát Nhân sẽ là người chiến thắng.

Mà Bạch Dương đảo mắt kín đáo xem một màn vừa rồi, ánh mắt ẩn hiện chút gì đó buồn cười như nhìn thấu một sự thật nào đó nhạt nhẽo. Cậu không thích chen chân vào chuyện của người khác, cũng chả thích bị liên lụy vì thế chẳng buồn vạch trần làm gì, nào có lợi lộc cho bản thân cậu đâu.

Cậu xoay cây bút trong tay, đúng lúc giáo viên bộ môn đi vào và những tiết học lại tiếp tục như thường lệ.

.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sắc cam chiều rọi xuống khắp thành phố một màu rực rỡ. Tiếng chuông tan trường vang lớn, học sinh bắt đầu nối gót nhau ùa ra sân trường. Ma Kết thu dọn sách vở rồi nhìn ra bên ngoài trời, trầm mặc. Song, cô quay qua xoa đầu Phùng Hiểu đang bồn chồn bên cạnh. Cô muốn ở bên Phùng Hiểu tới nửa đêm nay, nhưng gia đình cô lại không cho phép cô ra ngoài vào ban đêm cũng như không được tuỳ tiện đưa bạn về nhà. Thật sự bị kiểm soát đến nghẹt thở, Ma Kết có thể sống ở Chúc gia tới bây giờ mà không bị ảnh hưởng trước sự cay nghiệt của họ quả thật là kỳ tích lớn.

-Hai người chưa về sao? -Sư Tử đi đến, hỏi.

-Về.

Ma Kết trả lời rồi cùng với Phùng Hiểu và Sư Tử ra khỏi lớp, lần lượt những người khác cũng thế. Nếu đã biết không thể tránh, thì tranh thủ lúc thời gian còn chưa điểm nên chuẩn bị những thứ cần thiết để đối mặt với rủi ro.

Sau khi tạm biệt hai người bạn, Ma Kết nhanh chóng về nhà đúng giờ để tránh nhận phải lời trách móc. Tuy nhiên khi Ma Kết đi vào sân thì nhìn thấy một chiếc xe lạ đang đậu ở đấy, cô do dự việc phải chọn đường nào để về phòng.

-Không biết là ai?

Khách của Chúc gia, tất nhiên cũng chẳng phải dạng người đơn giản gì cả. Có điều, Ma Kết biết rõ một chuyện nếu cô cố tình tránh mặt đi đường sau thì chắc chắn tiếp theo sẽ không yên thân với người nhà mình.

Nắm chặt vai cặp, Ma Kết hít sâu rồi thở dài, cất bước đi vào nhà bằng cửa chính.

Ở sảnh, bố mẹ và còn có cả ông bà nội đang ngồi tiếp chuyện với hai người đàn ông. Một người ở độ tuổi trung niên và người kia trẻ hơn có vẻ là con trai, đột nhiên khi thấy buổi gặp gỡ này trong lòng Ma Kết dâng lên một nỗi lo vô hình.

-Con chào cả nhà.

Ma Kết nghiêm chỉnh đứng lên tiếng, hướng hai vị khác nọ cũng lễ phép cúi đầu chào. Người đàn ông trung niên nhanh chóng lộ ra vẻ mặt hài lòng, nói:

-Cháu đã lớn đến vậy rồi, còn rất xinh xắn nữa.


-???

Ma Kết lộ ra vẻ khó hiểu, nhìn lại bố mẹ mình.

-Không nhớ là phải...

Ông Chúc đảo mắt, nói với người đàn ông trung niên.

-Anh Huỳnh, lúc anh gặp thì con bé mới bốn tuổi thôi, làm sao nhớ anh được.

Huỳnh Tiền bật cười vui vẻ, nói:

-Quên mất.

Một lúc sau thì Ma Kết mới được giải thích vị khách tên Huỳnh Tiền này là đối tác đầu tiên bố cô hợp tác khi ông mới bắt đầu nhậm chức chủ tịch từ ông nội, nên có phần thân thiết. Còn người thanh niên bên cạnh đúng là con trai ông ấy tên là Huỳnh Minh, năm nay 27 tuổi và đang là Tổng giám đốc của Huỳnh thị.

Ma Kết đang nghĩ ngợi thì bị mẹ cô kéo ngồi xuống, bà ấy nắm lấy tay cô hạ giọng ngọt ngào, hoàn toàn không phải tính cách của mẹ cô thường ngày.

-Anh Minh ngày trước từng đưa con đi chơi, lúc ấy con rất thích còn đeo theo cậu ấy mãi không buông đấy.

Dứt lời còn dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô.

-...

Ma Kết rũ mi, không quan tâm lắm đáp lời:

-Mẹ có nói vậy con cũng không nhớ nổi đâu.

Bà Chúc nghe vậy khẽ cau mày kín đáo véo mu bàn tay Ma Kết một cái như lời cảnh cáo, tuy không đau nhưng vì nó mà Ma Kết dâng lên một tầng khó chịu trong lòng.

-Không sao đâu dì, con với Ma Kết còn nhiều thời gian mà.

Nhiều thời gian?

Ma Kết bắt được trọng tâm, cô ngờ vực nhìn về hướng anh ta, nào ngờ hai ánh mắt chạm nhau Huỳnh Minh chợt mỉm cười mong đợi, lại không biết Ma Kết đang vô thức siết chặt tay.

-Nếu đã có mặt Ma Kết, chúng ta vào chuyện chính thôi.


-Đúng đúng, cả nhà nãy giờ chờ mỗi con đấy Ma Kết.

Huỳnh Tiền hào hứng, sau đó đem chiếc túi để trên bàn đẩy về phía của Ma Kết, thân thiết nói:

-Đây là quà của chú cho cháu coi như chúng ta làm quen lại, vốn chú cũng kêu Huỳnh Minh mua cho cháu vài món trang sức, nhưng Huỳnh Minh nói sẽ đích thân đưa cháu đi mua theo ý thích của cháu mới được.

Vừa nghe thế, ông Chúc đã vội lên tiếng khen Huỳnh Minh một câu quá có thành ý, còn bảo Ma Kết sau này nhất định trở thành qúy cô người người ngưỡng mộ. Nhưng Ma Kết chẳng hề thấy vui vẻ gì, thậm chí còn cảm thấy rất phiền với ý tưởng đích thân đưa cô ra ngoài mua sắm. Thế nhưng ở trong ngôi nhà này cứ việc gì cô muốn hoặc không muốn thì như rằng nó đều sẽ đi ngược lại với mong đợi của cô.

-Chút nữa con đi cùng Huỳnh Minh, làm quen với nhau đi. Hai đứa nhất định sẽ hợp tính nhau cho xem.

Bà Chúc ủng hộ, quả nhiên có lợi ích liền muốn mang con gái bán đi mà. Ma Kết dường như chẳng xa lạ gì với tính cách của cả nhà nữa, chỉ là bây giờ cách 12 giờ đêm nay rất nhanh sẽ đến, cô thật tình muốn yên tĩnh dưỡng sức hơn.

-Có thể để dịp khác không ạ, hôm nay học nhiều con có hơi mệt.

-Vậy sao, nếu thế em phải nghỉ ngơi cho tốt, năm cuối rồi chắc là áp lực lắm đúng không? -Huỳnh Minh bày ra vẻ mặt lo lắng.

Ma Kết trước sự quan tâm của anh ta tự nhiên sởn gai óc, cô cười trừ gật gật đầu. Muốn tận dụng cơ hội này chuồn lên phòng thì bị đúng một câu của bố cô, ngay tức khắc hóa đá tại chỗ.

-Sau này con gái chú phải nhờ Huỳnh Minh rồi.

-???

Ma Kết nhíu mày, hỏi:

-Bố, bố nói vậy là sao?

-Con còn chưa hiểu à, Huỳnh Minh là hôn phu của con, hai nhà ta môn đăng hộ đối. Huỳnh Minh lại tài giỏi con nên lấy làm hãnh diện khi làm vợ của cậu ấy.

Ma Kết hiếm khi tức giận ra mặt, cô bật dậy chất vấn.

-Sao mọi người không hỏi ý của con?

Ông Chúc tính nâng tách trà lên lại vì thái độ của Ma Kết mà thả xuống, ông trầm giọng ra lệnh.

-Lên phòng.

Ma Kết ức chế cắn môi nhưng bây giờ không phải lúc chống đối, cô quay người đi một mạch lên lầu. Phải nhịn, đến khi cô trở thành người sống sót của Sát Mệnh.

.

Tối đến, khi Chúc gia không còn ai lạ mặt nữa. Ông Chúc mới thể hiện phần nào thất vọng của mình, cả bà Chúc cũng có thái độ không quá kỳ vọng vào mối hôn sự được ước định của Ma Kết.

-Nói về giá trị thương mại hiện tại đang bám sát nhà ta, là Thẩm gia. Nếu có thể kết quan hệ với họ thì tốt hơn với Huỳnh Tiền nhiều. Chỉ đáng tiếc, nhà họ Thẩm lại không có con trai.

-Phải.


Bà Chúc đồng tình, rót cho chồng mình tách trà. 

Cùng thời điểm đó, Huỳnh Minh ở trên giường đang hoan lạc với một người phụ nữ quyến rũ, anh ta ghì chặt người phụ nữ bên dưới thân mình, thô bạo tạo ra những âm thanh thật dâm dục.

Chúc Ma Kết, quả thật là món ngon đang cần được thưởng thức.

Hắn nghĩ rồi cười tà, tiếp tục cuộc vui xuyên đêm của mình.

.

Ma Kết vẫn luôn cảm thấy người tên Huỳnh Minh kia không phải thứ tốt lành gì, quả nhiên chỉ một chút tra cứu tin tức ở trang web ngầm đã có được thông tin bí mật của hắn. Ánh mắt Ma Kết lạnh xuống, đột nhiên nghĩ đến trường hợp người nhà cô đều biết Huỳnh Minh là một tên khốn nhưng vẫn muốn cô mai này gã cho hắn thì đúng thật là...đau đớn quá rồi.

Ting!

Bỗng có một tin nhắn đến, tên người gửi bị ẩn đi nhưng Ma Kết không lấy làm lạ, bởi vì ở trang web ngầm này, cô là khách Vip vì đã bỏ ra một số tiền lớn để đăng ký tài khoản nên chủ web luôn dành cho cô những sự ưu tiên.

Chủ web: Chúng tôi vẫn còn thông tin về Huỳnh Minh, có thể giảm giá cho cô.

Capricorn: Được.

Ma Kết không rõ chủ web ngầm này là nhân vật lợi hại đến mức nào, nhưng gần như những thứ người ta cần muốn biết thì chỉ cần bỏ tiền vào web mua là có, độ chính xác lại cực kỳ cao. Ma Kết biết đến trang web này từ một lời giới thiệu qua số điện thoại, chủ web cũng rất biết cách kiếm tiền khi tiếp cận đa số thuộc về giới thượng lưu.

Ting!

Một chuỗi thông tin mới được gửi đến, Ma Kết ấn vào xem.

Huỳnh Minh là người có dục vọng cao, hắn ta từng khiến nhiều cô gái tội nghiệp bị hủy hoại cả tương lai, sau đó chỉ cần dùng chút tiền liền có thể che đậy tội ác. Không chỉ thế, hắn ta còn là kẻ bắt nạt, ép nạn nhân tới tự sát. Vì có người quen làm ở cục cảnh sát nên luôn có đủ biện pháp giải quyết hiện trường triệt để. Người ngoài đều nghĩ hắn là cháu đích tôn của Huỳnh gia, nhưng thật ra hắn ta chỉ là con ngoài dã thú của Huỳnh Tiền, năm hắn ta được đưa về nhà họ Huỳnh, không lâu sau con trai hợp pháp xảy ra tai nạn phải ngồi xe lăn cả đời, mất hết ý chí sống.

Chậc.

Ma Kết càng xem càng kinh tởm, đến độ vẫn còn vài dòng nữa mà chẳng thể đọc nổi, cô tắt máy. Đồng thời liếc mắt nhìn đồng hồ, 11 giờ hơn rồi.

Không biết đêm nay sẽ là gì, cô hít một ngụm khí lạnh rồi đi thay quần áo đơn giản dễ hoạt động tay chân hơn. Đến đúng 12 giờ, tất cả đều bị truyền tống vào Sát Mệnh đúng như nguyên tắc đã giao.

Hết Chương 16.

*Triết Minh Việt.

*Lâm Đại Sang.

*Chúc Triển Minh.

*Chúc Như Ngọc.

*Huỳnh Tiền.

*Huỳnh Minh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận