[ 12 Chòm Sao ] Sát Mệnh.

Thiên Yết cụp mi, mặc dù chuyện Bạch Dương đã rời khỏi đây có làm cô bất ngờ thật. Nhưng nghĩ lại, tình cảnh hiện giờ cậu không thể đối mặt trực tiếp với số đông mà lựa chọn tránh đi cũng là điều hiển nhiên. Thiên Yết không thể trách cậu, cũng nào có thể bắt buộc cậu phải giúp mình chỉ vì vừa nãy cô đã cứu cậu một lần, tất cả đều là tình nguyện, không cầu đền đáp. Nhưng có vẻ với đám người Du Tử Oánh thì đây lại là chuyện Thiên Yết bị bạn đồng hành bỏ rơi, bọn họ liền mang nó ra cười nhạo cô, muốn sát thương trái tim Thiên Yết thật nhiều vào để tiêu khiển. Thiên Yết chậm rãi mở mắt lạnh nhạt nhìn từng người bọn họ, một chút buồn bã cũng không có, ngược lại thêm phần khinh bỉ.

-Có giỏi thì tự mình đến cướp thẻ xem, hèn hạ bày trò thì đừng ra vẻ ta đây nữa.

Du Tử Oánh quay đầu, đột nhiên tát Thiên Yết một cái cho hả giận, cô ta bóp mặt Thiên Yết, gằn giọng.

-Còn mày thì anh hùng cái gì, ở đây chỉ có chết hoặc sống thôi, hèn hạ như mày nói chẳng có ý nghĩa gì đâu.

Thiên Yết quay mạnh đầu để thoát khỏi móng vuốt của Du Tử Oánh, rồi đột nhiên cô nhoẻn cười một cái bí hiểm, ánh mắt lại sáng ngời đến lạ thường, như thể bàn này cô sẽ không bao giờ thua được. Mà ba người Du Tử Oánh nhìn thấy dáng vẻ này của Thiên Yết cũng vô hình sinh ra lo lắng, ngó nhìn nhau để tìm chỗ trấn an.

-Coi chừng nó giở trò...

Triết Minh Việt bỗng lấy đâu ra một sợi dây thừng, nói với Lâm Đại Sang.

-Trói chặt nó lại đã.

Nhìn sợi dây, Thiên Yết biết ba người bọn họ đã chuẩn bị từ trước để dụ cô vào bẫy, nhưng bằng cách nào?

Ít ra, với chuyện này thì phải làm rõ.

-Vì sao mấy người biết tôi có thẻ Mệnh?

Nghe Thiên Yết hỏi, Du Tử Oánh hé môi cười ma mị, cô ta đưa ngón tay trỏ chỉ lên mặt mình, dùng giọng điệu úp mở trả lời:

-Thì bằng chính đôi mắt này chứ sao.

Thiên Yết ngỡ ngàng, mắt?

Ý của Du Tử Oánh thật sự là tự nhìn sao?

Không lẽ, cô ta có năng lực?

Bên này Thiên Yết dần chìm vào những suy nghĩ phỏng đoán về Du Tử Oánh, mà đằng sau Lâm Đại Sang đang ra sức để trói Thiên Yết thật kỹ càng. Đột nhiên ngay lúc đó Triết Minh Việt và Du Tử Oánh nghe một tiếng vút, sau đó là hình ảnh Lâm Đại Sang chẳng hiểu sao lại bị hất bay sang một bên và đập mạnh vào tường đầy đau đớn. Hai người bọn họ hốt hoảng chạy tới xem đồng bọn thế nào, khi biết Lâm Đại Sang chưa có gì nguy hiểm thì mới quay đầu coi rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện quái qủy gì.

-Chờ, chờ đã..

Du Tử Oánh bật dậy đầy hoang mang, đồng tử cô ta liếc ngang liếc dọc, cuối cùng gào lên.


-Thẩm Thiên Yết đâu rồi? Hả?

Một khoảng trống rỗng khó hiểu, Triết Minh Việt mặt cũng tràn trề hoang mang chạy vội ra ngoài kiểm tra, thế nhưng Thiên Yết cứ như đã bốc hơi biến mất không để lại chút dấu vết nào vậy. Du Tử Oánh lúc này đôi mắt lại sáng lên, liên tục nhìn ngó xung quanh, trong miệng vẫn triền miên hai tiếng: Không có!

Soạt.

Sợi dây thừng trên người Thiên Yết được cởi ra rồi ném đi, cô mím môi, sau đó lên tiếng:

-Cảm ơn cậu.

Bạch Dương xua tay, bảo rằng coi như trả ơn Thiên Yết về chuyện trước đó, cậu cũng không định mang ơn cô mãi. Thiên Yết gật gù, sau đó nhìn lại khắp người mình đang được bao bọc bởi một luồng ánh sáng bạc.

Khi nãy, không hiểu sao Thiên Yết lại có cảm giác rất mạnh mẽ đến việc Bạch Dương vẫn đang ở gần đây, nhưng tất nhiên vẫn có khả năng đó chỉ là do cô tưởng tượng. Có điều, trước tình cảnh yếu thế nếu càng tỏ ra bất lực chỉ khiến bản thân khó khăn hơn. Bởi vậy, mà Thiên Yết mới đánh cược.

Cược hơn 80% rằng Bạch Dương chưa từng rời đi. 

May là, bàn này cô thắng thật.

-Rút ra bài học chưa bạn học, đừng có tin tưởng người khác quá.

Bạch Dương ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Thiên Yết trầm mặc đứng đó. Vừa hay, nhìn thấy vết đỏ do bị Du Tử Oánh tát vẫn còn in trên má cô.

-Nhưng mà...

Thiên Yết cũng ngồi xuống theo, nhìn thẳng vào mắt Bạch Dương mà thật tình nói:

-Mình đã tin cậu sẽ đến.

-...

Bạch Dương chòng chọc nhìn cô, sau đó rũ mắt không nói tới chủ đề này nữa, bảo rằng phải tiếp tục đi xa chỗ của đám người kia một chút.

-Năng lực của Du Tử Oánh là nhìn xuyên thấu vật cản, giới hạn khoảng từ 40 đến 80 mét.

Thiên Yết ngạc nhiên, không phải vì năng lực kia, mà là vì sao Bạch Dương lại biết rõ như vậy.

-Cậu tò mò?


Bạch Dương nhếch cười, hỏi. Mà Thiên Yết lại gật đầu rồi lại lắc đầu, cũng không hiểu cô nàng này rốt cục muốn gì.

-Cậu biết web ngầm của trường mình không? -Bạch Dương chợt hỏi.

Thế nhưng Thiên Yết thành thật lắc đầu, điều này khiến Bạch Dương có phần khó tin. Bởi vì trang web này rất biết cách kiếm tiền từ người giàu, mà Thẩm Thiên Yết còn là con gái nhà trâm anh thế phiệt thì làm gì có chuyện Web Chủ bỏ qua. Có điều, biểu hiện của Thiên Yết thật sự là không hề hay biết đến sự tồn tại của nó.

-Vậy thì cứ về tìm hiểu đi.

Bạch Dương làm vẻ bí ẩn, dù sao thì cái nơi đó phù hợp với người có tiền hơn là cậu. Vài hôm trước, Chúc Ma Kết vì để ra được khỏi nhà cho kịp thời gian đến trường nên mới tìm thông tin về cậu trên web ngầm, sau đó điều kiện của cậu với cô bạn cũng là tương tự cách mà Chúc Ma Kết đã làm trước đó, cậu cũng cần thông tin từ web ngầm. Nhưng Bạch Dương cũng có phần tò mò, web ngầm này hoạt động chủ yếu dành cho những học sinh của Thượng Nhất Hoa, nhưng thông tin của thế giới bên ngoài trường cũng được rao bán rất chuẩn xác. Hai năm trước, có một tin đồn làm cả trang web bùng nổ rằng Web Chủ chính là học sinh của trường, nhưng trang web này đã có gần mười năm qua thì phải gọi là cựu học sinh, thế nhưng phần lớn đều nói Web Chủ vẫn đang còn đi học và chưa hề tốt nghiệp lần nào. Bạch Dương xoa cằm, nếu thật là học sinh của trường thì cũng quá nguy hiểm rồi, có thể nắm bắt rõ ràng thông tin của vô số người như thế, cả cậu cũng chẳng ngoại lệ. Bởi vì, Web Chủ còn biết được cả việc cậu sở hữu năng lực tàng hình trong khi cậu đã giấu rất kỹ và bán nó cho Ma Kết với giá cao. Bạch Dương căm giận, cảm thấy vụ này cậu đã lỗ một vố lớn, vậy mà trở thành món hàng của người ta. 

-...Dương, Bạch Dương, trước mặt cậu...

Thiên Yết reo lên, nhưng không kịp vì trán Bạch Dương đã nồng nhiệt hôn vào bức tường cứng cáp, một tiếng ''binh'' đau đớn khiến cậu bạn vội ngồi thụp xuống bụm trán nhăn nhó.

-Có sao không?

Thiên Yết khom người, tặc lưỡi.

-Cậu đi đường mà sao không tập trung vậy, lấy tay ra để mình xem.

Có lẽ do đang đau nên Bạch Dương cũng không để ý nhiều vì vậy khi Thiên Yết kêu bỏ tay, cậu cũng ngoan ngoãn nghe theo. Mặc dù va chạm có mạnh, nhưng may sao trên trán Bạch Dương chỉ bị bằm nhẹ mà thôi. Có điều vì lần giật mình này, năng lực của Bạch Dương cũng bị đứt ngang, cả hai người bấy giờ trở lại hình dạng như cũ, ai cũng đều có thể nhìn thấy.

.

Hạc Thần Uy nắm chặt lấy cổ tay của Diệp Cẩn Uyên mà kéo cô bạn nhanh chân đi về một hướng nọ, bất ngờ cả hai gặp được Song Tử, tuy chưa từng nói chuyện nhưng cũng không thể bỏ mặc cô bạn, vì vậy Diệp Cẩn Uyên nói với Hạc Thần Uy.

-Để cậu ấy cùng theo đi.

Hạc Thần Uy gật đầu, Diệp Cẩn Uyên liền vui vẻ trong lòng, quay sang Song Tử.

-Cậu đi với tụi mình nhé, đến Hộp Sinh Tử.

Song Tử tròn mắt kinh ngạc, không ngờ đến hai người trước mặt đã biết được vị trí Hộp Sinh Tử ở đâu, cô nhịn không được hiếu kỳ hỏi

-Là ở đâu vậy?


-Cứ theo tụi này là biết, trước sau gì cũng phải đi mà. - Hạc Thần Uy đáp.

Kết thúc cuộc trò chuyện, ba người Song Tử chạy như bay hết con đường hành lang này đến lối hành lang khác, tính giờ cũng đã liên tục di chuyển hơn ba mươi phút mới đến được nơi cần tới.

-Ở đây.

Từ đằng xa, Sư Tử đứng ở trước cửa phòng vệ sinh nam vẫy tay với ba người. Song Tử nhìn thấy Sư Tử như đang canh chừng, bán tín bán nghi về phòng vệ sinh.

-Nó bên trong đúng không? -Hạc Thần Uy hỏi.

Sư Tử lập tức đáp đúng, cũng hối thúc mọi người mau vào bỏ thẻ Sát.

Nằm ở vị trí phòng cuối cùng, chiếc Hộp Sinh Tử màu đen có họa tiết hai con rắn đỏ được đặt bên trên bồn vệ sinh. Song Tử và Diệp Cẩn Uyên ngó nhìn nhau, sau đó lần lượt từng người bỏ thẻ Sát của mình vào. Khoảnh khắc chiếc thẻ xui xẻo ấy rơi xuống, cũng như đá tảng rơi khỏi trái tim hai người.

Sư Tử mừng thay, lại hỏi Hạc Thần Uy khi thấy cậu không đi đến bỏ thẻ.

-Lần này cậu có thẻ Mệnh à?

-Ừ.

Hạc Thần Uy đút hai tay vào túi, vì cậu ta không nhìn Sư Tử nên không mới chẳng để ý ánh mắt Sư Tử nhìn mình có chút là lạ. Có điều đó không phải cái nhìn thèm muốn thẻ Mệnh, mà là sự ngờ vực và hiếu kỳ.

Bởi vì khi nhóm ba người Song Tử xuất hiện, Sư Tử thấy rất rõ thái độ của Hạc Thần Uy không phải tình cờ mà đến, ngược lại nó giống như cậu ta ngay từ đầu đã sớm biết Hộp Sinh Tử nằm ở đâu rồi vậy. Sư Tử ngờ vực Hạc Thần Uy có điều che giấu, có thể là cậu ta có năng lực gì đó mà không thể để cho người khác biết. Còn hiếu kỳ, là Sư Tử đang tự hỏi liệu cậu ta vì một người mới giúp những người khác, hay bản chất cậu ta vốn dĩ là một sự thiện lương.

Sau khi hai cô gái đã xong việc, Sư Tử mới nói cũng đã có một vài người tìm được đến đây, như Nhân Mã, Cự Giải, Xử Nữ và Kim Ngưu.

-Kim Ngưu...

Song Tử bỗng thở phào, nhưng rồi sựt nhớ vẫn còn Đình Bách Vỹ nên cô phải đi tìm cậu bạn ngay, cũng sẵn gặp ai sẽ chỉ đường luôn một thể. Diệp Cẩn Uyên và Hạc Thần Uy đồng lòng, rời đi cùng lúc với Song Tử để tìm thêm những người khác, kế hoạch vẫn như cũ là Sư Tử ở lại đây để xem có ai đi ngang qua hay không.

.

Ma Kết cố gắng băng lại vết thương cho Phùng Hiểu để cầm máu, nhưng mà Phùng Hiểu đã đau đến sắc mặt trắng bệt mơ mơ màng màng có dấu hiệu ngất xỉu. Ma Kết phải liên tục trấn an cùng động viên cô bạn để Phùng Hiểu giữ được ý thức, dù là một chút thôi cũng được.

ẦM!

ẦM!

Đột nhiên, căn phòng mà hai người đang tạm trốn cánh cửa liên tục bị thứ gì đó tông vào rất mạnh bạo, cả Ma Kết và Phùng Hiểu đều giật bắn mình quay đầu. Thứ bên ngoài vẫn không dừng lại, sớm thôi cánh cửa sẽ bị nó phá nát.

-Ma Kết.

Phùng Hiểu sợ hãi nắm lấy tay Ma Kết, mặc dù Ma Kết trong lòng cũng đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh để không làm Phùng Hiểu hoảng loạn hơn. Nhưng chuyện gì đến cũng đến, cánh cửa bị đập cho hỏng hoàn toàn, nó ngã sầm xuống lúc này hai người mới biết, thứ bên ngoài kia là một loạt quả bóng đen chuẩn bị xông vào.


Phùng Hiểu nhịn không được hét lớn, Ma Kết cắn răng lia mắt qua lại, ngặt cái chỗ này không có gì để cô dùng để đối phó được cả. Ngay giây phút quả bóng nọ tưng lên, Cự Giải từ đâu xông tới với tư thế đấm bốc và đấm quả bóng đen bay xa, số còn lại đều bị hóa đá.

Song, Cự Giải nhìn vào phòng, nói:

-May là phát hiện kịp.

Ma Kết trân trân nhìn hai người vừa xuất hiện, nhất thời cảm thấy biết ơn vì họ cứu nạn thật đúng lúc. Sau đó Ma Kết nhìn lại Phùng Hiểu, cô bạn bị dọa cũng như ảnh hưởng của vết thương mà đã rơi vào hôn mê.

Cự Giải tiến vào, trước đó cô và Xử Nữ đi ngang qua khu vực này, đáng lẽ hai người cũng đã nhanh chóng né đi khi thấy đám bóng đen ở đằng xa vì không muốn đụng độ, thế nhưng Cự Giải đã kịp thời khựng lại khi thấy chúng cứ tấn công vào căn phòng nọ một cách quái lạ. Xử Nữ lúc đó nói rằng có thể là bên trong có người, chính bởi thế nên cả hai mới đổi hướng chạy ngược về phía này.

-Máu không chảy nhiều nữa, cậu ấy có thể chịu được thêm chút thời gian, hiện giờ việc quan trọng nhất là đến chỗ của Hộp Sinh Tử.

Cự Giải nói với Ma Kết xong, quay đầu gọi Xử Nữ.

-Cậu cũng giúp một tay đi.

Việc mà Xử Nữ cần làm, đó là cõng Phùng Hiểu.

Sau khi mọi người đi được một đoạn, Ma Kết chợt nhớ đến Hồ Nhiễm Anh vì để cứu mình và Phùng Hiểu đã tự nguyện làm mồi nhử, nhớ lại vừa rồi Cự Giải rất có dáng vẻ của người mang sức mạnh, Ma Kết không còn cách nào khác là hỏi nhờ cô bạn.

-Hồ Nhiễm Anh cũng đang bị bóng đen vác búa đuổi theo, cậu có thể...

-Được.

Không cần Ma Kết nói hết lời, Cự Giải đã hiểu ý chấp nhận ngay, rồi theo hướng chỉ tay của Ma Kết mà nhanh chân phóng đi. Xử Nữ giật mi nhìn theo, dáng vẻ này cứ như cô nàng muốn né cậu càng sớm càng tốt vậy. Hình như Ma Kết cũng cảm thấy chuyện này, cô đảo mắt nhìn cậu khó hiểu, tại vì thấy hai người họ đi cùng nhau nên cô cứ nghĩ là cả hai khá là thân thiết chứ. 

Xử Nữ không có lý do để giải thích thêm chuyện, tiếp tục cõng Phùng Hiểu đi đến chỗ Sư Tử.

Khi Sư Tử nhìn ba người, lập tức sửng sốt với tình trạng của Phùng Hiểu, cậu tính đỡ lấy cô bạn thì đột nhiên một cơn đau từ lưng chạy thẳng lên đại não, khiến Sư Tử nhịn không được rít lên một tiếng nhăn nhó.

-Cậu bị đau chỗ nào sao? -Ma Kết hỏi han.

Sư Tử không đáp, chỉ lấy tay sờ sờ sau bã vai. Thế mà Ma Kết lại đi luồn ra sau rồi kéo áo Sư Tử lên trước sự ngỡ ngàng của cả cậu và Xử Nữ.

-Không cần xem đâu...

Sư Tử cười khổ.

Nhưng Ma Kết làm thì cũng làm xong rồi, mắt thấy sắc mặt cô bạn sa sầm, Sư Tử cũng không biết sau lưng mình có gì nữa. Nhưng theo những gì đã xảy ra về chuyện bị bóng đập mạnh vào người, chắc là ở chỗ đó đã biến thành một vùng máu bằm tím đỏ rất đáng sợ rồi.

Hết Chương 20.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận