"Cuộc sống luôn có những bất ngờ. Có những chuyện khiến con người gần như bỏ cuộc và không còn hy vọng,nhưng cuối cùng điều bất ngờ đó lại đến với họ..."
Xử Nữ mở cửa phòng bệnh của Song Ngư,anh bước lại mở cánh cửa sổ,gió bên ngoài ùa vào,không khí thật dễ chịu. Quay lại bên giường Song Ngư,rồi thở dài.
Anh ngồi xuống cạnh cô,nhẹ xoa đầu yêu thương. Rồi lặng lẽ ra ngoài,cùng lúc những y tá khác vào chăm sóc cho Song Ngư.
Xử Nữ lái xe đến công ty,bước vào mọi người ai gặp cũng chào hỏi nhiều hơn trước,vì đã lâu anh không vào công ty.
Bước vào thang máy,nhấn nút tầng thứ 7,rồi đứng đó,khi cánh cửa gần khép lại anh đã thấy một thứ mà người khác không nên để anh thấy.
Vẫn dửng dưng lên tầng 7, mở cửa phòng bước vào,Nhân Mã đã ở đó,có lẽ là từ sớm,có khi đã vài ngày nay.
-Xử Nữ,sao anh không ở viện? Nhìn anh không được khoẻ cho lắm-Nhân Mã nghiêng đầu nhìn Xử Nữ.
-Anh không sao,Kim Ngưu...anh ấy bảo anh vào có việc-Xử Nữ ngồi xuống sofa,tay xoa hai thái dương.
-À mà nãy...
-Sao anh?
-Thôi để anh nói sau,em mấy ngày nay không về nhà sao?
-Có chứ anh,trừ khi có hợp đồng thì phải ở lại-Nhân Mã cười.
-Sao anh không thấy Sư Tử? Nó đi đâu rồi sao?
-Em cũng không biết,gần đây nó cũng không được tốt cho lắm.
-Cũng vì chuyện của nó và Bạch Dương, nhưng có như vậy nó cũng thay đổi và trưởng thành hơn,dần biết suy nghĩ chín chắn trong tình cảm. Nhưng còn chuyện sau này thì không ai biết trước-Ánh mắt Xử Nữ nhìn xa xăm.
-Ai rồi cũng phải trưởng thành mà anh.
Cả hai ngồi nói chuyện một lúc,cánh cửa phòng mở ra và Kim Ngưu bước vào với xấp giấy tờ trên tay.
-Xử Nữ,em xem những sự kiện bên Anh này đi, đây chỉ mới là thử nghiệp thôi-Kim Ngưu đưa cho Xử Nữ một tập hồ sơ.
Xử Nữ xem một lát rồi ngước mặt nhìn Kim Ngưu,nhíu mày khó hiểu.
-Nhã Ái? Ai đề xuất cô ta đi Anh thế? Anh là trọng tâm thứ 3 của chúng ta,tại sao lại giao cho một người ít kinh nghiệm như thế?
-Là cha đề xuất cô ta đi,chúng ta đã biết trước kết quả,Sư Tử đã cho ngưng hoạt động bên Anh trên thị trừơng thực tế,chỉ cho cô ta thực hiện vài cái giao tiếp nhỏ,qua đó có thể thấy Nhã Ái không có khả năng và trên thực tế cô ấy không thể nào điều hành chi nhánh Anh,vì khi quyết định ký hợp đồng khá nhanh mà không cần biết các chi tiết trong đấy-Xử Nữ chỉ vào biểu đồ thu nhập.
-Tại sao lại như vậy? Ông ta đang muốn làm gì sao? Thật là...-Xử Nữ đang nói thì chợt điện thoại anh rung lên.
-Alo.... Được tôi sẽ đến ngay-Xử Nữ tắt máy và quay sang Kim Ngưu và Nhân Mã.
-Em phải đến bệnh viện,sau 2 giờ em sẽ quay lại.
-Song Ngư có chuyện gì thì nhớ gọi cho anh với Nhân Mã-Kim Ngưu cũng không quên dặn dò nói lại tình hình.
-Vâng,thôi em đi-Xử Nữ nói rồi bước ra ngoài.
Anh lái xe nhanh trở lại bệnh viện.
Anh gặp một vị Bác sĩ đứng sẵn trước phòng của Song Ngư như đang đợi anh thì phải.
-Có chuyện gì sao Bác sĩ?-Xử Nữ gấp gáp hỏi ngay.
-Chúc mừng anh,cô ấy đã tỉnh lại,tình trạng sức khoẻ rất tốt-Vị Bác sĩ cười nhìn anh,rồi tránh sang một bên để anh vào trong.
Cô gái đó đang đợi anh,mở cánh cửa và anh sẽ gặp lại cô ấy,người mà anh yêu và chờ đợi cô quay lại nở nụ cười cùng anh chàn hoà giữa ánh nắng Mặt Trời.
-Xử Nữ...-Song Ngư vừa gọi tên anh,người con gái ấy đang nở nụ cười và gọi tên anh.
Xử Nữ không đáp nhưng liền ôm lấy cô như để thoả nỗi nhớ trong lòng bao lâu,nhưng không thể diễn đạt qua lời nói. Cái ôm siết chặt như nỗi thương nhớ thắt lấy tim bao lâu nay mà anh phải chịu đựng.
Lời mong nhớ không cần phải nói ra thật nhiều,diễn tả thật sâu,chỉ cần một cái ôm thật chặt,yêu thương người đó đã đủ hiểu.
Ngày nắng đưa em về bên anh cùng nụ cười ban mai nắng toả. Ánh hoàng hôn buông xuống vẫn sẽ đưa ánh mắt em dõi về anh.
Anh nhớ em qua từng ngày,lời nói đầu môi anh chẳng tỏ nhưng lòng anh em đã thấu từ lâu,chẳng cần lời hoa mỹ uỷ kiều,chỉ cần tình thật thì nhìn nhau cũng đủ gọi là yêu...
-Chào em... Người thương của anh.
Hạnh phúc trong một ngày của hai người hay nhiều người,nhưng không có nghĩa là ai cũng sẽ cùng hạnh phúc. Có người hạnh phúc thì cũng sẽ có người bi nghiệt... Vì cuộc sống không ai giống ai và câu chuyện của họ cũng vậy.
Bạch Dương thức dậy cũng đã 9 giờ sáng,cô cũng không thấy Sư Tử trong nhà nữa,không biết anh đã rời đi từ bao giờ.
Lững thững bước xuống nhà,không gian được ánh nắng chiếu vào khá sáng và ấm áp dễ chịu.
Cô chợt thấy một tờ giấy trên bàn,kế bên là một cây bút. Bạch Dương lại gần,cầm tờ giấy ấy lên,nét chữ quen thuộc cùng những dòng thư của anh gửi lại.
"Bạch Dương à,anh từ nhỏ đã tự hỏi rằng bình yên là gì? Nó ở đâu? Gần bên hay xa vời? Anh đã luôn đi tìm nó cho mình,nhưng anh chưa bao giờ có nó được trọn vẹn. Bây giờ cũng vậy, anh nhận thấy em đã quá mệt mỏi khi bên anh,mọi nghiệt ngã trong cuộc sống của anh đã kéo em,một người đáng ra nên có cuộc sống êm đềm và vô tư như em vào cuộc sống thường gọi là bi kịch của anh. Từ lúc nào em không còn nở nụ cười vô tư,thuần khiết nữa? Từ lúc nào trên mắt em chỉ toàn chan chứa niềm đau và nước mắt? Có phải là vì anh? Chúng ta đã mất quá nhiều thứ,cũng từ đó mà xa nhau,anh chẳng muốn gặp em vì sợ thấy em khóc,còn em không muốn gặp anh vì không muốn lặp lại đau thương. Anh cũng không thể trói buộc em bên mình mãi được,anh đã từng ích kỷ nhưng bây giờ thì không,vì càng bên anh em sẽ càng đau khổ. Và anh sợ đau khổ sẽ làm anh ngừng yêu em vào một ngày nào đó,nên anh sẽ để em đi và giữ lại yêu thương bây giờ,chỉ là trong thương nhớ. Chúng ta đã là thanh xuân của nhau, tuy thời gian không phải nhiều nhưng lại là tất cả,em là tât cả trong anh và là sự bình yên của anh. Anh yêu nụ cười của em... Chào em!"
Kết thư,Bạch Dương đã tràn nước mắt từ lúc nào,cô khuỵ xuống,khóc không thành tiếng,tim đau nhói thắt lại,cô chỉ biết ôm lấy lòng ngực mình như để vơi bớt đi cái đau trong lòng.
Vậy là anh đã đi,đi khỏi cuộc sống cô,người mà tưởng sẽ bên nhau mãi thế mà đi nửa đường đã rẽ đôi. Cô không trách anh vì cô biết trong tâm cô cũng quá mệt mỏi nhưng chưa bao giờ cô muốn xa anh.
Anh là bình yên của cô,nay bình yên đã đi để giữ lại chút yêu thương không biết bao giờ sẽ mất đi,còn cô sẽ rẽ lối cuộc sống này,sẽ mang theo hình bóng anh trong tâm trí mà đi.
Trong cuộc sống, không phải cứ yêu là sẽ vượt qua tất cả hay bên nhau mãi mãi. Vạn sự tuỳ duyên tất cả là do ý trời... Có lẽ duyên của cô và anh đến đây đã cạn, nên chẳng thể níu tay được nữa.
Không oán trách,không hờn giận,chỉ xem như đây là số phận định sẵn. Cô không muốn,anh chẳng mong, nhưng sẽ không thể thay đổi,đôi lúc cuộc sống này không có sự lựa chọn tốt nhất,chỉ có sự lựa chọn duy nhất mặc là đau thương hay hạnh phúc.
Cuộc tình rồi sẽ kết thúc chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
-------------
Trời mưa là khi có ai đang khóc.... Ừ,Song Tử cũng vậy,bước chân lặng lẽ đi trên con đường vẫn còn sớm,hơi sương lạnh vây lấy Song Tử.
Hơi lạnh này ước gì lạnh hơn tim cô bây giờ,để cô không phải nhớ đến nó nữa.
Ngồi trên tàu điện,chuyến về Osaka,nơi đó còn người thân duy nhất đó là một người cô ruột của Song Tử. Người cô không lấy chồng,cô là một Ma Sơ trong Nhà Thờ,Song Tử về đó một phần để chăm sóc cô và cũng để... Quên anh.
Song Tử quyết định rời đi,cô muốn cho mình và anh câu trả lời giữa mối quan hệ này,không biết câu trả lời là gì,nếu có thì có thể làm lại không? Hay tới đó chỉ giữ trong lòng và dặt vặt?
Thôi thì đâu cũng là duyên,có duyên thì yêu, hết duyên cố bên nhau cũng không được. Đôi lúc con người phải khuất phục trước duyên phận,yêu nhau là vậy nhưng hết duyên thì cũng rẽ lối.
Tay nắm chặt thật đấy nhưng khi mệt mỏi thì cũng buông lơi,lạc rồi không tìm lại nữa,cũng không thể suốt đời bám theo người đã lạc mất.
Song Tử suy nghĩ,ánh mắt nhìn ra ngoài cửa kính tàu điện,đoàn người lên đông lúc nào cô cũng không hay.
Cảm xúc bộn bề,rối bời,Song Tử mệt mỏi,từ đêm qua cô không ngủ,bây giờ mệt nhưng cũng không thể chợp mắt.
Tiếng nhạc trong headphone cứ vang lên cô càng chiềm vào những suy tư của bản thân theo từng lời nhạc.
"Bình yên sao? Nó lạc rồi,dù em và anh chia tay cũng không bao giờ tìm được lại nó,nhưng chúng ta cũng không thể miễn cưỡng bên nhau tiếp trong tình trạng thế này. Ước gì em biết trước chúng ta sẽ ra sao..."