Song Ngư từ phòng thay phục trang bước ra,cô đã quay trở lại công việc được 1 tuần. Không ngờ vắng bóng lâu như vậy nhưng cái tên Song Ngư vẫn không có dấu hiệu suy giảm.
-Song Ngư,chuẩn bị ra sàn diễn nha em.
Quản lý thông báo. Song Ngư nhìn lại mình trong gương rồi bước ra sàn diễn
Dưới ánh đèn sân khấu hào nhoáng,tiếng hò reo của khán giả,Song Ngư sải bước kiêu hảnh trên sàn diễn,vẻ đẹp ngày càng mặn mà,hấp dẫn ánh nhìn người khác. Đẹp đến thoát tục.
Giữa thế giới thị phi này có lẽ sắc đẹp vẫn là thứ quan trọng nhất,sau đó là học thức và nhân phẩm. Song Ngư tự hào mình hội tụ đủ tất cả để tồn tại chốn thị phi này.
Buổi biểu diễn kết thúc sau 2 tiếng. Song Ngư thay đồ và bước ra về.
-Tặng em.
Bó hoa hồng xuất hiện ngay trước mặt cái đó không khiến Song Ngư ngạc nhiên mà là người tặng khiến cô ngạc nhiên đến mừng rỡ.
-Xử Nữ,anh về lúc nào thế?-Song Ngư không ngại nhà báo hay các fan xung quanh mà liền tiến tới ôm Xử Nữ,trong mắt Song Ngư lúc này chỉ có Xử Nữ anh thôi.
-Mới về thôi-Anh hôn nhẹ lên mái tóc cô,cử chỉ ôn nhu ôm cô khiến bao người phải ao ước.
-Chúng ta về thôi-Vòng tay qua eo Song Ngư. Cả hai cùng bước ra khỏi RedVM.
Trên xe Song Ngư không ngừng hỏi chuyện Xử Nữ,phải nói thật sự lúc này Song Ngư đang vui đến mức nào,nhìn vào ánh mắt và nụ cười của cô cũng đủ biết,ánh mắt yêu thương và nụ cười mừng rỡ đó luôn dành cho anh.
-Em muốn ăn gì không nào? Nãy giờ em cứ hỏi về anh vậy sao không kể về em một chút đi?-Khẽ liếc mắt nhìn Song Ngư.
-Em sao? Anh đoán thử xem.
Song Ngư nhìn Xử Nữ tinh nghịch.
-Vẫn ổn chỉ có điều là nhớ anh đúng không?
-Anh thật tự tin,nhưng em không thể dối lòng rằng em rất nhớ anh.
Song Ngư nhìn ra ngoài phố,hình ảnh Xử Nữ phản chiếu lên kính xe. Song Ngư vẫn chưa tin rằng anh đã về,thật sự bất ngờ đến nỗi cô luôn cầu nguyện rằng anh ở đây là thực sự.
-Chúng ta về nhà thôi.
Chiếc xe dừng trước cổng nhà,Xử Nữ đưa Song Ngư vào nhà.
-Về rồi sao?-Kim Ngưu gấp tờ báo lại,di chuyển đôi mắt lên nhìn Xử Nữ.
-Vâng.
-Trời cũng tối rồi cả hai mau đi nghỉ đi-Kim Ngưu nói rồi quay lại với tờ báo đang đọc dở dang.
Xử Nữ và Song Ngư lên phòng của mình. Xử Nữ đóng cửa lại,rồi ôm lấy Song Ngư.
-Sao vậy anh?-Song Ngư nói nhỏ.
-Nhớ em-Xử Nữ vùi mặt vào hỏm cổ Song Ngư,cắn nhẹ vào cổ trắng ngần.
Xử Nữ đưa tay xuống phần xẻ tà cao của váy,vuốt ve đùi trắng thon thả,rồi từ từ tiến vào chỗ nhạy cảm.
Song Ngư bị chạm vào chỗ nhạy cảm không giữ vững được cơ thể mà ngã vào lòng Xử Nữ.
Anh để cô dựa vào tường,nhấc môt chân Song Ngư lên,đưa ngón tay vào trong tiểu huyệt.
Xử Nữ nhịp nhàng điều khiển ngón tay ra vào khiến Song Ngư dưng lên sự khoái cảm của phụ nữ,đầu óc cô không còn chút lý trí nào nữa,cũng không thể giữ cân bằng cơ thể,toàn bộ thân thể cô đều dựa vào tường và Xử Nữ.
Xử Nữ hôn lên môi Song Ngư,lưỡi anh tung hoành trong khoang miệng ấm và ngọt ngào của Song Ngư. Môi anh lướt từ môi xuống và cổ Song Ngư,hơi thở nóng phà vào cổ khiển người Song Ngư run lên,hai tay ôm chặt lấy Xử Nữ.
Anh nhấc hai chân Song Ngư lên-Ôm anh.
Song Ngư dùng tay ôm cổ Xử Nữ và chân ôm lấy eo anh. Xử Nữ ôm eo Song Ngư giữ chặt vị trí cố định.
-Bắt đầu được chứ? Bảo bối-Xử Nữ nhìn Song Ngư bằng ánh mắt tà mị rồi đưa cự long vào.
Giây phút cả hai cùng hoà quyện vào nhau mọi thứ như ngừng trôi,chỉ còn lại sự yêu thương xem lẫn dục vọng cháy bỏng của hai thân thể khát khao ở nhau một sự thoả mãn đầy yêu thương.
Đêm,sau khi đã kết thúc màn yêu thương kia,Song Ngư đã ngủ vùi trong vòng tay Xử Nữ,ôm chặt lấy anh như sợ anh sẽ đi mất. Xử Nữ vẫn không ngủ,anh chỉ như mọi khi,im lặng nhìn cô gái của anh ngủ say.
"Có phải anh đã để em một mình lâu rồi không? Anh vô tâm quá đúng không?"
Anh chỉ là kẻ vô tâm đầy may mắn khi gặp em.
Anh yêu em,chỉ muốn nói ngàn lần anh yêu em. Muốn ôm em khi gió Bắc về. Muốn ôm em trong vòng tay cảm nhận hơi ấm toả ra bủa vây anh.
Triệu Xử Nữ anh không phải là người ngọt ngào,không hứa hẹn,không cho em hy vọng gì để hạnh phúc bên anh,nhưng em vẫn đi cùng anh.
Em yêu anh vì nắng hạ.
Ạn bên em khi gió đông chợt về.
Nắng hạ,gió đông đưa tình ta vào tiểu thuyết.
Suốt ngàn năm mãi còn vương... một hình bóng trong tim.