Tối Song Tử lững thững đến nơi Bigbang tổ chức concert. Anh nhìn chiếc vé còn lại thở dài
Hôm nay anh đã nói ra lời cay nghiệt đối với cô và cả anh...
"Tôi có sai không?"
"Em có ổn không?"
"Chúng ta sẽ ra sao?"
"Tôi có thể sống mà không có nụ cười của em không?"
"Em tự lo cho mình được không?"
"Rồi mọi thứ sẽ trở lại như ngày em và tôi chưa tiến đến mức của ngày hôm nay chứ!"
"Em sẽ đến chứ?"
"Và...tôi có thể nói...không?"
-SONG TỬ-tiếng gọi khiến cậu giật mình, từ xa 1 cô gái xinh xắn đang chạy đến
-đến lâu chưa?-Bảo Bình cười
-mới đến,vào thôi-Song Tử và Bảo Bình bước vào
Concert hôm nay rất nhộn nhịp fan của BigBang thì đông vô kể, những hàng ghế đều chật kín. Mọi người ai cũng hào hướng nhưng riêng Song Tử sao thấy lòng không vui,anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi vậy mà...
Buổi concert kết thúc cả hai ra về. Song Tử đang định đưa Bảo Bình về thì Khánh Minh xuất hiện
-để tớ đưa cậu về ha
-nhưng...-Bảo Bình ngập ngừng
Song Tử không nói gì chỉ dẫn xe và đi
-Bảo Bình cậu không đi concert với tớ thì ít nhất cũng để tớ đưa cậu về chứ-Khánh Minh
-xin lỗi nhưng tớ đi với Song Tử quen rồi-Bảo Bình từ chối
-Bảo Bình,cậu ấy đã đi rồi hãy để tớ đưa cậu về
-xin lỗi nhưng không ai thay được cậu ấy
Nói rồi Bảo Bình chạy đi. Khánh Minh bực tức quay xe đi
Bảo Bình chạy thật nhanh cuối cùng cũng thấy Song Tử đang ngồi ở ghế trên cây cầu
-Song Tử-Bảo Bình bước đến
-sau buổi concert chúng ta sẽ không nói chuyện nữa cậu quên rồi sao?-Song Tử vẫn nhìn chỗ khác
-vậy hãy để tớ nói 1 câu cuối cùng được không?-Bảo Bình
-nói đi
-tớ yêu cậu-Bảo Bình nói rồi đứng lên định đi nhưng Song Tử đã nắm tay cô lại kéo hẳn vào lòng
-tôi...cũng yêu em-Song Tử hôn lên đôi môi nhỏ ngọt ngào
-em yêu anh vậy mà anh lúc nào cũng để em 1 mình thật bất công-Bảo Bình ra vẻ giận dỗi
-vì anh nghĩ...
-em thích Khánh Minh chứ gì-Bảo Bình cắt ngang lời Song Tử
-thì...anh sai-Song Tử cười trừ
-hên cho anh là em là người tốt bụng nên không giận hờn gì anh-Bảo Bình cười xoà
-tốt bụng theo nghĩa bóng hay đen?-Song Tử hôn lên má Bảo Bình
-cả hai-Bảo Bình cười
-biết ngay mà,anh chở đi ăn,khi nào thành heo thì thôi-Song Tử xoa đầu cô
Cả hai đến 1 nhà hàng ăn uống đến khuya mới về
( ◕‿‿◕ )( ◕‿‿◕ )
Thiên Yết đang đi trên đường đông người tấp nập qua lại cười nói vui vẻ,có đôi có cặp còn anh... Một mình... Đi trong vô thức...
Anh nhớ về người con gái đó. Người con gái oan gia của anh.
Người con gái có nụ cười vô tư
Người con gái có hành động trẻ con
Người con gái luôn kiếm chuyện chọc điên anh
Và... Người con gái đã khiến anh yêu cô đến nổi không thể tát cô một cái khi thốt ra những lời cay không biết vô tình hay cố ý.
Nhưng anh không biết gì nữa... Vì anh không muốn... Không muốn ép cô. Anh cũng không biết tình cảm là cái gì trên cái thế giới này. Anh không biết cô coi anh là cái quái gì. Chỉ biết anh yêu cô và... Chỉ vậy!
Anh bất chợt đi đến qua tiệm bánh lúc nào không hay định vào nhưng lại đi tiếp. Anh không vào vì không muốn thấy người thương.
-Thiên Yết-Cánh tay anh bất chợt bị ai đó nắm chặt lại
-buông ra đi-Thiên Yết không quay lại nhìn lấy một cái
-vậy tại sao cậu không chủ động giật tay lại? Có phải vì cậu không muốn tôi bỏ ra?
-Song Ngư...buông ra đi-Thiên Yết gần như đã mệt
-không, tôi muốn nói chuyện với cậu-Song Ngư vẫn kiên quyết nắm chặt bàn tay cậu
-có gì để nói sao?-Thiên Yết cười khẩy
-có
-vậy nói đi tôi nghe-Thiên Yết gật đầu
-tôi có 2 chuyện muốn nói. Thứ nhất là chuyện hai hôm trước là tôi nói đùa. Chuyện thứ 2 cậu còn nhớ lần đi chơi tôi bỏ đi chỗ khác không?
-nhớ- Yết gật đầu
-biết lý do không?-Ngư nhìn Yết mỉm cười
-không- Yết nhíu mày lắc đầu. Căn bản anh rất tồ trong tình cảm
-vì tôi thích cậu và tôi ghét thấy con gái ở bên cậu-Song Ngư nói như hét toáng lên.
Thiên Yết mất vài giây định thần,hoàn hồn lại sau vài giây đơ mặt ra
-vậy sao cậu lại gần với Thiên Tú,tôi cũng biết ghen mà-Thiên Yết nhíu mày
-vì tôi muốn cậu biết cảm giác của tôi-Song Ngư
-giờ thì tôi biết rồi-Thiên Yết cười
-vậy mình yêu nhau đi-Song Ngư
-không-Thiên Yết phủ phàng
-sao vậy?
-vì tôi thích chủ động trước vậy mà cậu lại cướp phần của tôi-Thiên Yết ->