"A đau đầu quá!"
Tiếng nói mệt mỏi cất lên trong căn phòng tối. Nặng nhọc mở đôi mắt nhìn xung quanh
"Ở đây...là ở đâu?"
Căn phòng tối bỗng sáng lên ánh đèn vàng mờ nhạt trước mắt là người con trai đang nhàn nhạ uống ly rượu vang đỏ
-Tỉnh rồi sao?-Âm giọng lạnh tựa băng cất lên phá tan sự im lặng
Cô không đáp lại,cô đang cố nhìn rõ gương mặt người đó trong ánh đèn vàng mờ ảo
-Đừng có nhìn như thế
Giọng nói vang lên,cùng theo cảm giác như thân ảnh đang di chuyển về phía mình,cô lùi ra đằng sau nhưng bị người đó giữ lại
-Bạch Dương...-Âm thanh thì thào vào tai cô thật ma mị và quyến rũ
Đôi môi lạnh của anh khẽ lướt từ cổ xuống xương quai xanh gợi cảm. Hơi thở ấm nóng khiến người khác thật khó tránh cảm giác ngượng ngùng
-Đừng...-Bạch Dương cố né tránh hơi thở ấy
Vòng tay ôm lấy cô vào lòng,trong cô thật nhỏ bé khi trong lòng anh.
-Tôi muốn gặp em-Âm vang cứ một ngày lạnh hơn
Nước mắt cô tuông ra,anh đã bỏ đi tại sao lại gặp làm gì nữa? Muốn hành hạ cô chết hay sao?
-Anh...không phải đã có người khác rồi sao?-Bạch Dương quay hẳn người lại nhìn anh
Gương mặt
Giọng nói
Con người
Trái tim
Tất cả dường như là của cô nhưng tại sao bây giờ lại như thế chứ?
Anh không trả lời câu hỏi của cô,chỉ vương đôi tay chắc khoẻ kéo Bạch Dương nằm hẳn xuống giường
-Tôi không cần biết mọi thứ là gì,tôi chỉ cần em mãi là của tôi
Tiếng nói như lời tuyên thệ cùng theo là những hành động thô bạo dày vò thân xác cô trong đau đớn...
"Là anh sao? Sư Tử?"
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)
Cự Giải đưa Thiên Bình đến trường thì cũng gần 11:20 trưa,sân trường vắng lặng,chỉ thấy ánh nắng đang bao trùng lên mọi thứ. Hôm nay là thứ 7 nên ai cũng được nghỉ.
Thiên Bình và Cự Giải đi dạo dọc hành lang quen thuộc ngày nào,bước lớp học thân quen. Cái nơi mà ai cũng từng có kỉ niệm đi một đời và tụi nó cũng vậy...
-Cự Giải...-Giọng nói hình như là của một người con trai
-Hàn Vũ.??-Cự Giải nhíu mày ngạc nhiên
Hàn Vũ là bạn học ngày trước của Cự Giải,cậu cũng là hotboy được bao cô gái ngưỡng mộ
-Cậu đến đây thăm trường sao?-Hàn Vũ nở nụ cười
-Ừ,còn cậu? Về nước khi nào vậy?-Cự Giải cười
-À mới tuần trước thôi,cậu khoẻ không?-Hàn Vũ
-Tớ vẫn bình thường-Cự Giải gật đầu
-Lúc nãy tớ có thấy Thiên Bình,cậu ấy đâu rồi?-Hàn Vũ
-Mua nước rồi-Cự Giải
-Cậu có bạn trai chưa Cự Giải-Hàn Vũ cúi mặt xuống
-Không biết nữa-Cự Giải nhún vai
-Là sao?-Hàn Vũ ngơ ra
-Cậu không hiểu đâu-Cự Giải quay ra nhìn xuống sân trường đầy nắng nhưng vắng lặng
-Vẫn còn yêu tên ấy sao?-Hàn Vũ cười trừ
-Không biết nữa-Cự Giải vẫn cậu trả lời mang nặng nỗi buồn ấy
Hàn Vũ nhìn Cự Giải,cô thay đổi khá nhiều lúc trước cô là 1 cô gái có mái tóc dài cột cao cá tính,một gái năng động,vui vẻ,cô luôn cười hồn nhiên,là một học sinh cá biệt nhưng lại là 1 trong 12 người xuất sắc nhất. Còn bây giờ trước mắt anh,một cô gái có mái tóc xoã dài hiền thục,cách ăn mặc đã thay đổi nhiều không còn nổi loạn như trước mà thay vào là bộ váy trắng sang trọng thục nữ khiến người khác nhìn vào không nghĩ lại là Cự Giải đại tỷ ngày trước và...là người Hàn Vũ thương nhớ
-Ma Kết đâu?-Hàn Vũ bất chợt hỏi
-Tớ không biết-Cự Giải lại cười
-Tại sao không biết?-Hàn Vũ nhíu mày
-Cậu ấy đi nước ngoài 4 năm,không biết khi nào về-Cự Giải rũ đôi mắt buồn như đã là đặc trưng của đôi mắt cô
-Nếu cậu ấy không về thì cậu có yêu người khác không?-Hàn Vũ nắm lấy vai Cự Giải quay sang đối diện mình
-Chắc là có nhưng cũng là không-Cự Giải nhẹ nhàng bỏ tay Hàn Vũ ra
-Tại sao chứ?-Hàn Vũ như bất lực nhìn Cự Giải
-Khi còn yêu thì không ai nói trước được gì,mọi chuyện chỉ có kết quả khi nó kết thúc-Cự Giải cười rồi quay đi
-Gặp sau nha Hàn Vũ-Rồi cô cứ từng bước xa rời anh
"Mãi mãi trong tim cậu chỉ có Ma Kết sao? Tại sao cậu cứ yêu mãi một người vậy? Tại sao không cho người khác cơ hội?"
"Sau bao nhiều năm tớ vẫn mãi đứng sau Ma Kết sao?"
( ◕‿‿◕ )( ◕‿‿◕ )
Thiên Bình bước dạo quanh góc cây cổ thụ to một gốc sân trường. Chợt cô thấy có cái gì đó bay bay trong gió. Bước đến cầm lấy mảnh giấy ấy...
Từng nét chữ nắn nót mềm mại như con gái nhưng mà...
"Chào em! Người ở đây"
Nét chữ này mãi cô không quên,có lẽ anh đã đến đây... Đến trước cô.
Tiếng điện thoại của Thiên Bình vang lên làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
-Alo...tôi tới liền
Thiên Bình liền gọi cho Cự Giải sau đó để mảnh giấy và điện thoại vào túi xách
Thở dài nhẹ nhàng bước đi trong gió nhẹ hiu hiu thổi bay mái tóc cô nhưng phải chi nó cũng thôi bay được nỗi buồn cho cô...
( ◕‿‿◕ )( ◕‿‿◕ )
"Cậu có bạn gái rồi đúng không?"
"Ừ"
Cái tiếng đáp lại sao nghe đau quá... Sự chờ đợi,mong nhớ bây giờ kết thúc bằng một chữ "Ừ" nhẹ nhàng thế sao?
-À...vậy sao,chúc mừng cậu-Bảo Bình cười gượng
-Cảm ơn cậu-Song Tử cười nhạt
-Tớ...tớ phải đi,gặp lại cậu sau-Bảo Bình cười rồi quay thật nhanh
Cô đi được một đoạn xa thì trời mưa cũng đổ xuống,Bảo Bình quỵ xuống khóc nức nở...
Mưa rơi là khi có ai đang khóc...
Mưa rơi là khi ai đang muốn quên đi chuyện buồn
Mưa rơi cuốn trôi nỗi buồn
Mưa rơi hoà quyện cùng nước mắt
Bảo Bình cứ khóc dưới cơn mưa... Mưa càng lớn cô càng khóc nhiều... Liệu khi cơn mưa tạnh thì cô sẽ cười như ánh nắng mặt trời chứ? Hay là bầu trời xám sau cơn mưa?
('ΘωΘ')('ΘωΘ')('ΘωΘ')
Song Ngư lái xe ra biển. Vào đêm biển êm đềm,nhẹ nhàng thật khiến người ta dễ chịu
Song Ngư ngồi trên hỏm đá hướng mắt ra biển,cảm nhận từng đợt gió se lạnh từ biển thổi vào cũng như từng mảng ký ức hiện ra trước mắt cô
Nụ cười
Nước mắt
Hai thứ đó luôn đeo bám con người phải có cười nhưng rồi lại buồn. Đôi lúc chỉ muốn cười mãi và chẳng bao giờ khóc hay buồn nhưng Song Ngư là con người chứ không phải hề mà suốt ngày cười... Hề cũng có lúc rơi nước mắt mà...
Đưa bàn tay lên trời,nhìn qua những khe ngón tay,những vì sao như thu nhỏ tròn tay cô,thật đẹp... Tiếc là chẳng có anh ở đây ngắm cùng cô
"Thiên Yết... Anh có hiểu cho em lúc này không?"
Song Ngư cứ ngẩn ngơ nhìn những vì sao và từng cơn sóng nhỏ trên biển xô vào bờ
-Song Ngư
Bất chợt 1 vòng tay ôm lấy cô từ phía sau,giọng nói thì thâm trầm ấm vang bên tai Song Ngư
-Thiên Yết...
Song Ngư vẫn chưa quay lại vì cô sợ anh sẽ biến mất khi cô quay lại. Cô sợ mọi thứ bây giờ lại là ảo giác
-Không muốn nhìn anh sao?-Vòng tay ấy càng xiết chặt hơn
-Thiên Yết là anh đúng không?-Song Ngư cất giọng nói lo sợ
-Anh không biết...em tự nhìn thử xem
Song Ngư từ từ quay lại phía sau. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào gương mặt đó,nhìn kỹ từng đường nét hoàn mỹ của người đó
-Thiên Yết...-Song Ngư nghẹn ngào gọi tên anh
-Ừ-Anh gật đầu đáp lại
-Anh về với em rồi đúng không?-Song Ngư bật khóc ôm lấy Thiên Yết
Thiên Yết chỉ im lặng ôm lại cô. Anh không nói gì cứ để mặc cho cô khóc,thoả nỗi mong chờ từng ấy năm
"Khóc đi... Vì anh cũng nhớ em"
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Nhân Mã tỉnh dậy sau cơn say rượu,cô cảm thấy người mình ê nhức,đầu nặng trịch nhức như búa bổ. Loạn choạng nhìn cảnh vật xung quanh
-Đây là đâu?-Nhân Mã ngơ ngác
-Là nhà tôi-Một người con trai mở cánh cứa phòng bước vào
-Xử...Xử Nữ!!!-Nhân Mã như đứng hình nhìn người hiện hữu trước mặt
-Còn nhớ tôi sao?-Xử Nữ lạnh nhạt rót ly nước dựa vào tường nhìn Nhân Mã
-Anh... Nói vậy là ý gì?-Nhân Mã nhíu mày
-Tôi không nghĩ em và Bạch Dương lại đến mấy cái quán bar đó-Xử Nữ cười khẩy
-Em chỉ muốn xả stress thôi-Nhân Mã
-Gì chứ? Thiếu bao nhiêu chỗ sao không vào?-Xử Nữ liếc Nhân Mã khinh bỉ
-Em qua đêm với bao nhiêu người làm sao tôi biết-Giọng nói khinh miệt như dao cứa tim Nhân Mã
-Anh...anh coi em là hạng người như vậy sao? Tại sao anh không nghĩ vì ai mà tôi vào ấy? Tôi chờ anh,chờ đợi mòn hơi đây nhưng tôi nhận được cái gì? anh về cũng không nói,tôi có quyền vào ấy xả buồn mà Xử Nữ,tôi không phải hạng gái qua đêm. Nhưng nếu anh đã xem tôi như vậy thì tuỳ anh-Nhân Mã nghẹn lời bước xuống giường chạy ra khỏi phòng nhưng có một bàn tay nắm chặt cô lại
-Anh xin lỗi-Xử Nữ thì thầm
-Sao anh ác vậy Xử Nữ? Anh đi bao nhiêu năm ngừng ấy đau đớn chưa đủ hành em sao?-Nhân Mã nức nở trong vòng tay người mình yêu thương nhất
-Nhưng em có biết nếu anh không có ở đó thì em sẽ bị là gái qua đêm không Nhân Mã,tại sao lại vào đó?-Xử Nữ xiết chặt Nhân Mã vào lòng
(☞゚ヮ゚)☞flashback
Nhân Mã và Bạch Dương đã say ngất đi chẳng còn biết gì...
-Hai bé này xinh quá mày à
-Say rồi
-Bỏ thì tiếc hay mình làm một buổi đi mày
Rồi tụi nó vác hai người lên vai...
-Bỏ xuống cho tao-giọng nói lạnh lùng cất lên
-Mày là ai?
-Mày cần biết để tế ông nội à? Bỏ xuống cho tao
-Không đấy tụi bây làm gì được tụi tao?
-Đánh mày chứ làm gì
Sau đó là 1 trận đánh hả hê tại quán bar
(☞゚ヮ゚)☞End flashback
-Em...xin lỗi-Nhân Mã nhỏ giọng nhìn vào những vết xướt trên tay Xử Nữ
-Nhưng Bạch Dương....cậu ấy đâu?-Nhân Mã hoảng hốt nhớ đến Bạch Dương
-Sư Tử đưa cậu ấy đi rồi-Xử Nữ vuốt mái tóc Nhân Mã
-Xử Nữ,anh có xa em nữa không?-Nhân Mã hạ giọng
-Anh không nói trước được điều gì nhưng mà khi nào còn bên nhau được thì anh sẽ yêu em cho đến khi chúng ta không còn gì nữa thì thôi-Xử Nữ xoa đầu Nhân Mã
-Em nhớ anh,Xử Nữ-Nhân Mã ôm lấy Xử Nữ oà khóc trong lòng anh để thoả nỗi nhớ bao lâu này mà cô chôn chặt trong lòng...