Ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến Bạch Dương tỉnh giấc,cô vẫn nằm đó,đôi mắt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Cô ngồi dậy với cơ thể đau nhức,nhiều chỗ bầm tím tấy đỏ.
"My mama don't like you and she likes everyone
And I never like to admit that I was wrong
And I've been so caught up in my job, didn't see what's going on
And now I know, I'm better sleeping on my own
Cause if you like the way you look that much
Oh baby you should go and love yourself
And if you think that I'm still holdin' on to somethin'
You should go and love yourself"
Tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên,Bạch Dương nén cơn đau ngồi dậy lấy điện thoạn ra là Minh Hàn. Cô châu mày rồi bắt máy
-Có việc gì?-Bạch Dương giọng mệt mỏi
-Em ở đâu? Anh qua nhà thì Cự Giải nói em đi đâu cả đêm-Minh Hàn vẻ lo lắng
-Tới nhà làm gì? Làm ơn để tôi yên,không cần anh lo-Bạch Dương gắt gỏng rồi cúp máy
-Ai gọi vậy?-Sư Tử từ trong phòng tắm bước ra
-Bạn-Bạch Dương trả lời cho có
-Bạn? Tới nhà luôn sao?-Sư Tử cười mỉa mai
-Ý anh là sao?-Bạch Dương cắn môi nhìn người con trai trước mặt
-Sao cũng được-Sư Tử vẫn ngạo nghễ
Bạch Dương không biết phải nói gì nữa cô chỉ lẳng lặng bước vào phòng tắm mượn từng đợt nước chảy vào người để trút nỗi buồn sự mệt mỏi...
Sư Tử bên ngoài bước đến nơi Bạch Dương để điện thoại cười 1 nụ cười ranh mãnh
( ◠‿◠ )( ◠‿◠ )( ◠‿◠ )
Bạch Dương đến bệnh viện với tâm trạng hỗn độn cô chẳng muốn nói chuyện với ai cả,chỉ vào phòng làm việc tự pha cho mình 1 ly cafe nóng rồi ngồi suy nghĩ về chính bản thân mình...
"Cốc cốc"
Tiếng gõ cửa khiến Bạch Dương giật mình,khẽ chau mày,bước đến mở cửa.
-Bảo Bình...-Trước mắt cô là 1 Bảo Bình tiều tuỵ xanh xao,đôi mắt vừa sưng vừa thâm quần khiến Bạch Dương không khỏi đau xót
-Vào đây-Bạch Dương khéo Bảo Bình vào phòng,đóng cửa lại rồi pha cho cô 1 tách cafe nóng
-Cậu sao thế Bảo Bảo?-Bạch Dương nhìn Bảo Bình,cô biết Bảo Bình đang hoảng loạn tinh thần rất nhiều
-Song...Tử...cậu...ấy...cậu ấy...Bạch Dương...-Bảo Bình bật khóc lớn
-Làm sao? Cậu bình tĩnh đi Bảo Bảo.... Sao ngừoi cậu nóng thế này?-Bạch Dương bât đầu hoảng khi người Bảo Bình nóng rang
-Song..Tử...-Bảo Bình ngất đi nhưng vẫn gọi tên người cậu ấy yêu thương nhất
Bạch Dương khẽ mím môi,rồi đưa Bảo Bình lên giường bệnh,chăm sóc cho cô hạ sốt.
Bạch Dương nhìn Bảo Bình "Chúng ta đều đau khổ vì tình,nhưng có lẽ cậu may hơn tớ ít ra cậu cũng thoát được cái vòng lững quẩn của tình yêu trong khi tớ chẳng còn lối ra"
Lá rơi vì gió và em khóc vì anh...
≥︺‿︺≤≥︺‿︺≤≥︺‿︺≤
Cự Giải như cái xác không hồn bước đi trên phố đông người qua lại. Đôi mắt thẫn thờ chả biết mình đang đi đâu cứ mặc cho đôi chân bước đi...
"Chuyện tình của mình thật không dễ dàng... Một ngày nào đó kết thúc lững lơ em cũng không bất ngờ..."
"Ma Kết giá như ngày trước em ràng buộc anh,trói anh lại cho riêng mình thì bây giờ... Mọi thứ đã không như vậy"
.
.
.
RẦM
Két...
Tiếng đụng xe vang lên thật điếng người
Rồi tiếng người xôn xao lo lắng,hoảng hốt
Tiếng xe cấp cứu gấp gáp
"Không sao vì tôi mãi ở bên em...! ..."
(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)(❛◡❛✿)
Nhân Mã gấp gáp chạy đến sở cảnh sát để làm nhiệm vụ được giao.
-Nhân Mã,em sẽ phải điều tra vụ này,em có làm được không?-Viên Hàn nghiêm nghị đặt hồ sơ vụ án xuống bàn
-Vâng cứ giao cho em-Nhân Mã cười tươi
-Ừ,mà sao hôm nay em có vẻ vui thế?-Viên Hàn
-Trông em vui lắm sao?-Nhân Mã cười hỏi
-Ừ
-Vì người em mong chờ đã về với em-Nhân Mã cười tít mắt
-Là ai thế?-Viên Hàn nhíu mày
-Minh Xử Nữ-Nhân Mã vui vẻ trả lời
-Con gái à...? =.="-Viên Hàn đen mặt
-À...không cậu ấy là con trai chỉ là tên hơi bánh bèo chút thôi-Nhân Mã gãi đầu cười trừ
-Vậy sao...thôi em về đi,cũng khuya rồi-Viên Hàn
-Vâng chào anh-Nhân Mã nói rồi ra ngoài
Hàn Viên đứng dậy nhing xuống dưới đường 1 chàng trai đang đứng đợi Nhân Mã...
"Cậu ta là Xử Nam? À thì ra Xử Nữ là tên thật... Nhưng dù là Minh Xử Nam hay là Minh Xử Nữ cũng đừng hòng dành lấy Nhân Mã"
❁◕ ‿ ◕❁❁◕ ‿ ◕❁
Song Ngư và Thiên Yết đi lên bệnh viện,họ có vẻ rất gấp...
Song Ngư lấy điện thoại gọi cho Thiên Bình và Nhân Mã còn Thiên Yết đi gặp Bạch Dương
-Cậu ấy có thể bị mất trí nhớ-Bạch Dương ngao ngán nói
-Thế sao...-Thiên Yết thất thần nhìn ngừoi nằm trên giường
-Thế cậu ấy là tạm thời hay là vĩnh viễn-Song Ngư
-Tạm thời thôi,nhưng phải xem khi nào cậu ấy tỉnh mới bắt đầu lấy lại trí nhớ-Bạch Dương dựa vào thành ghế chán chường
-Bảo Bình cũng ở đây sao?-Song Ngư bước bên giường
-Ừ,từ sáng rồi-Bạch Dương gật đầu
-Cự Giải sao rồi?-Cánh cửa vội mở Thiên Bình hoảng hốt chạy vào
-Cự Giải không sao nhưng...vấn đề là sắp tới cậu ấy sẽ bị shock tâm lý và chúng ta cần phải chuẩn bị trước-Bạch Dương
-Thế còn cậu ấy-Kim Ngưu cất giọng nhẹ nhưng đầy lo lắng
-Bị mất trí nhớ tạm thời hiện còn hôn mê-Thiên Yết xoa hai thái dương mệt mỏi
-Nhưng có thể cậu ấy sẽ trong tình trạng sống thực vật nếu cứ hôn mê như thế-Bạch Dương đứng dậy bước đến giường bệnh
"Mọi thứ là kết quả của tình,của duyên mà ra... Có thể nói lời cay đắng nhưng chẳng bao giờ bỏ được người mình thương. Cái kết sẽ đi về đâu...?"
≧◉◡◉≦≧◉◡◉≦≧◉◡◉≦
Nhân Mã cùng Xử Nữ đến bệnh viện thì gặp Song Tử...
-Này sao không vào?-Nhân Mã
-Vào trước đi tớ vào sau-Song Tử cười gượng gạo
-Em vào trước anh ở đây với nó chút-Xử Nữ cười
-Ừ 2 người nhớ vào nhanh-Nhân Mã nói rồi quay đi vào
Chỉ còn lại Xử Nữ và Song Tử...
-Làm vậy nếu thấy không thoả lương tâm thì dừng lại đi-Xử Nữ đốt điếu thuốc
-Dừng lại...không được,tớ đã suy nghĩ kỹ rồi,trước sau gì cũng vậy nên để cậu ấy như vậy sẽ tốt hơn-Song Tử cười trừ
-Vậy tại sao không dùng thời gian còn lại?-Xử Nữ nhíu mày
-Đừng để người kia phải buồn,thời gian còn nhiều sao? Chắc là thành công không?-Song Tử cười khẩy,cúi mắt nhìn xuống đất
-Sao đời luôn nghiệt ngã như vậy?-Xử Nữ lắc đầu thở dài
-Số phận con người đã nghiệt ngã thì đời cũng vậy,trong thâm tâm tớ chỉ nghĩ về một chuyện bây giờ cũng vậy nhưng tớ phải làm ngược lại tất cả... Làm 1 kẻ tàn nhẫn-Song Tử vuốt mái tóc để lộ đôi mát buồn cay nghiệt
-Tớ không muốn kết quả xấu-Xử Nữ nghiêm giọng
-Có ai mà muốn-Song Tử cười ngạo nghễ
-Hứa với tớ đi-Xử Nữ nhìn Song Tử
-Tớ không thể hứa nhưng mà cậu có thể giúp tớ chứ?-Song Tử cười buồn
-Ừ...
"Đôi lúc phải làm kẻ tàn nhẫn trong tình yêu vì người kia... Cũng vì yêu!"