Nhân Mã vừa chạy vừa khóc,cô cứ khóc mặc cho đôi chân muốn chạy đâu thì chạy,đến đâu thì đên và rồi...
Ánh sáng...
Hoảng loạn
Tiếng ồn ào
.
.
.
Mọi thứ chìm vào trong bóng tối,không còn thấy gì cả...
( ~'ω')~( ~'ω')~( ~'ω')~
Song Ngư đến trụ sở thì hay tin Nhân Mã xảy ra tai nạn liền gấp gáp chạy đến bệnh viện nơi Nhân Mã đang nằm thì gặp Viên Hàn
-Nhân Mã sao rồi anh?-Song Ngư hớt hả
-Ổn rồi-Viên Hàn
Song Ngư liền lấy điện thoại ra tính gọi cho Xử Nữ
-Em định gọi cho cái tên khốn ấy sao?-Viên Hàn giật lấy điện thoại của Song Ngư
-Ý anh là sao?-Song Ngư nhăn mặt
-Ý anh là đừng có gọi cho cái tên khốn ấy-Viên Hàn
-Tại sao?-Song Ngư
-Vì chính hắn đã làm cho Nhân Mã như vậy-Viên Hàn có vẻ tức giận
-Sao anh dám kết luận như vậy? Nhân Mã vẫn chưa tỉnh cơ mà-Song Ngư nhìn xoáy Viên Hàn trong lòng cô như có cảnh giác với con người này
-Anh thấy hắn đi với Nhân Mã-Viên Hàn
-Hôm nay Xử Nữ không hề ở cạnh Nhân Mã,nè anh đừng nghĩ anh cấp trên em không dám nói,Xử Nữ và Nhân Mã dù có chuyện gì thì Xử Nữ vẫn có quyền biết,lý do gì anh lại ngăn em không gọi cho cậu ấy? Hay là anh thích Nhân Mã?-Từng lời nói của Nhân Mã như xoáy sâu vào tâm can Viên Hàn
-Tôi yêu Nhân Mã đó thì sao?-Viên Hàn kênh kiệu
-Anh có quyền yêu không sao,nothing nhưng hãy nhớ anh có đủ khả năng có Nhân Mã hay không?-Song Ngư cười khẩy
Viên Hàn như chẳng thể nói gì,anh chỉ im lặng nhưng trong anh càng muốn có Nhân Mã
(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ๑)(๑ŏ ω ŏ)
Song Ngư bực mình bước ra khỏi phòng định đi tìm Thiên Bình thì lại nghe tin rằng Kim Ngưu bị tấn công bất ngờ. Song Ngư vừa hoảng vừa chán ngán vì sao trong nhóm cô toàn gặp chuyện không may đến tính mạng?
Song Ngư chạy xe đến chỗ Thiên Yết
-Có chuyện gì mà em gấp vậy?-Thiên Yết nhíu mày
-Kim Ngưu bị tấn công còn Nhân Mã bị tai nạn giao thông-Song Ngư mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế
-Ai cũng lần lượt bị thương,anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra-Thiên Yết ngán ngẩm
-Em biết,nhưng em nghe Viên Hàn bảo là tại Xử Nữ nên Nhân Mã mới bị vậy,lúc đó do nóng quá nên em bảo Xử Nữ không có ở cạnh Mã nguyên ngày thế là biểu hiện anh ta lạ lắm-Song Ngư khó chịu kể chi Thiên Yết nghe
-Thế sao? Anh có nghe Xử Nữ nói qua chuyện này... Cậu ấy đang đi cùng Nhân Mã thì có 1 ả chạy tới nói lung tung thế là Nhân Mã chạy đi-Thiên Yết
-Vậy sao không chạy theo?-Song Ngư nhíu mày
-Vì...em biết tính Nhân Mã rồi đó cái gì cũng có sách có chứng nếu Xử Nữ chạy theo không thì cũng không giải quyết được mà chuyện sẽ lớn hơn,còn chuyện Nhân Mã bị tai nạn là ngoài ý muốn-Thiên Yết thở dài
-Em thấy mọi chuyện càng đi vào vực sâu,Ma Kết mất trí nhớ,Nhân Mã và Cự Giải bị tai nạn,Bảo Bình đang shock tinh thần,Kim Ngưu bị tấn công. Toàn chuyện không đâu-Song Ngư lắc đầu
-Chuyện của Song Tử...em đã nói cho cậu ấy biết chưa?-Thiên Yết ngập ngừng
-Chưa... Hồi nãy cậu ấy đi gặp Song Tử không biết ra sao,nhưng em nghĩ Song Tử vẫn sẽ không thay đổi quyết định-Song Ngư
-Song Tử làm vậy cũng chỉ là tốt cho Bảo Bình nhưng cũng là ác với cậu ấy-Thiên Yết chép miệng
-Tất cả là do nghiệt duyên-Song Ngư ngao ngán
-Anh mong là Song Tử nó sẽ vượt qua vì anh nghĩ Bảo Bình cần nó và nó cũng vậy-Thiên Yết
-Em cũng mong vậy,mọi thứ đang ở quá xa tầm tay rồi-Song Ngư nhắm khẽ đôi mắt thâm quần vì thức đêm lo cho Cự Giải và bây giờ là Nhân Mã,Bảo Bình
Thiên Yết thấy Song Ngư đã ngủ,anh nhẹ nhàng khoác cái áo ngang người Song Ngư,hôn khẽ lên trán cô,nở nụ cười mỉm
-Mọi thứ đều có cái giá của nó,anh không chắc có theo em đến cuối đời hay không nhưng ngày nào còn cùng em thì anh sẽ không để em tổn thương
"Lời hứa đó là anh hứa,là anh nói và anh sẽ làm cho tới khi có người nào xứng đáng để thay anh còn không thì anh sẽ không buông tay..."
( ~'ω')~( ~'ω')~( ~'ω')~
Thiên Bình với gương mặt xanh xao ngồi cạnh bên giường bệnh của Kim Ngưu
Từng hình ảnh đó hiện lại trong tâm trí Thiên Bình
-------Flashback------
Kim Ngưu và Thiên Bình đang đi bộ trên phố,mọi người đang trang trí cho lễ hội hoa xuân,bất ngờ một người lạ mặt chạy nhanh đến lao vào Thiên Bình
.
.
.
Kim Ngưu...!
Thịch
Thịch
-Kim Ngưu...Kim Ngưu...anh...-Thiên Bình mấp máy đôi môi mắt mở trưng nhìn Kim Ngưu. Máu từ bụng anh chảy ra nhuốm đỏ cả 2 vùng áo sơmi trắng,cây dao vẫn gim chặt vào bụng anh...
-----endfashback------
Nước mắt Thiên Bình cứ thi nhau rơi xuống trên gương mặt vô hồn của cô
Bây giờ...Thiên Bình tất cả đều trống rỗng với cô,như vực sâu không đáy
-Kim Ngưu...anh mau tỉnh lại đi mà-Thiên Bình nấc nở lay Kim Ngưu
Nhưng anh vẫn nằm im ở đó,đôi mắt nhằm nghiền,anh đang ngủ...ngày mai anh sẽ...dậy đúng không?
Thiên Bình gục đầu cạnh Kim Ngưu những hình ảnh ngày xưa như vẽ ra trước mắt cô
Thiên Bình,tớ thích cậu
Này đi nhanh đi trễ học rồi
Sốt rồi để anh đi mua thuốc cho em
Thật là đi làm khuya thì phải mang áo khoác,cũng may là anh đi rước em chứ không là bệnh rồi...
Sau này không có anh em phải biết tự lo,không thức khuya,không dầm mưa,không ra nắng lâu,nhớ mang theo áo khoác bên cạnh,em hay bệnh vào mùa đông nên phải giữ ấm,nhớ đấy...anh yêu em!
-Kim Ngưu anh mau dậy đi,em...cần anh,em trẻ con lắm không tự lo được đâu-Thiên Bình mệt mỏi nhắm đôi mắt lại
"Nếu ngày mai không có anh thì em cũng chẳng muốn thức dậy,ánh mặt trời sẽ không còn và ngày mưa sẽ khóc cùng em"