Giữa ngôi trường Ngôi Sao Xanh đông đúc và náo nhiệt, tồn tại một lớp học chỉ có mười hai người!
"Song Ngư! Người gì đâu mà lạnh lùng! "
Trong ngôi nhà thân thương ấy, thấp thoáng đâu đó hình ảnh một đám học trò tụm năm tụm bảy trêu ghẹo nhau, cười hí ha hí hố với nhau.
"Oái Bạch Dương! Con gái gì mà dữ thế!"
"Thiên Yết, cái tên biến thái này, lại ngồi xem AV nữa sao?"
Hừ, mười sáu tuổi rồi, vậy mà cứ như con nít ấy.
Đã ra dáng học sinh cấp ba, vậy mà những con người ấy lại rất vô tư mà lao vào cãi nhau om sòm.
"Mày đừng tưởng giỏi võ là tao sẽ sợ mày nhé Nhân Mã!"
"Có ngon thì nhào vô, cái tên Kim Ngưu háu ăn kia!"
"Thôi, các bạn đừng cãi nhau nữa!"
Một tiếng con gái vang lên, chấm dứt chuỗi cãi nhau ầm ĩ của đám con trai kia.
"Xử Nữ, cậu là lớp phó học tập, không phải lớp phó trật tự!"
"Thì sao chứ, có liên quan gì tới cậu không hả tên lớp trưởng Ma Kết dở hơi kia!"
Giữa không gian rộn ràng tiếng cười, dường như ai cũng muốn khoảnh khắc ấy ngưng đọng lại, mãi mãi không bao giờ rời xa!
"Thiên Bình, cậu giỏi Văn quá, mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu!"
"Oa, là bánh ngon này, Cự Giải thật đảm đang quá đi thôi!"
Cũng chính tại ngôi nhà thân thương này, thứ tình cảm trong sáng tuổi học đường đã dần nảy nở, tinh khiết không vướng chút bụi trần.
"Song Tử, sao cậu quen biết với nhiều cô gái quá vậy hả?"
"Quen thì nhiều nhưng yêu thì chỉ một thôi Bảo Bình à!"
"Sư Tử, mày đang ghen với bọn họ sao? Á há há!"
"Bốp!"
Học đường là gì ư?
Chính là thứ mà một khi đã trưởng thành rồi, mỗi khi nghĩ về nó, ta lại không nhịn được mà bất giác cong nhẹ đôi môi, như tìm thấy niềm vui và niềm hạnh phúc từ tuổi học trò khờ dại.
Từng cơn mưa, từng hàng ghế đá cùng cành phượng đỏ rực như khắc sâu vào trong tim ai.
Tuổi học trò ngây thơ thuần khiết, chính là quãng thời gian ngọt ngào nhất trong cuộc đời.
Xin gửi ngàn yêu thương, niềm vui và nỗi nhớ vào những năm tháng học đường ngây ngô tươi đẹp!