Mùa thu năm 2016.
Ngày nhận lớp, không khí yên tĩnh se lạnh của tiết trời chớm thu bị phá vỡ bởi tạp âm huyên náo.
Ánh nắng mặt trời len lỏi trong lá xanh, gió mơn man lướt qua những bông hoa cúc vàng.
Giọt sương cuối cùng đọng trên đoá hoa sen tan biến trước nắng sớm, trước những bước chân dồn dập xung quanh.
6h30.
Trường Trung học Phổ thông Ngôi Sao Xanh.
Đó là một ngôi trường nổi tiếng trong thành phố, rất nhiều học sinh giỏi đều đang theo học ở đây.
Trường đã sớm có kế hoạch tách ra một lớp học đặc biệt cho những học sinh đứng đầu mỗi khối, kế hoạch này chính thức có hiệu lực vào năm nay.
Mỗi khối sẽ có thêm một lớp, và mỗi lớp sẽ chỉ gồm mười hai người.
Những người này chính là những thành viên ưu tú, có học lực xuất sắc nhất toàn khối.
Người ta gọi đó là lớp S.
Lớp S các khối nằm bìa mỗi dãy phòng học, đi qua dãy lầu thực hành là thấy.
Ba tháng hè đã trôi qua, căn phòng học bám bụi thành một lớp dày và ngập chìm trong bóng tối.
Chiếc lá vàng trên cành cao, khẽ nương mình theo làn gió bay lượn trong không trung, nhẹ nhàng lượn qua khung cửa sổ vẫn còn bám bụi rồi thư thả đáp xuống một góc bàn học nhỏ.
Cánh cửa chính sau một thời gian im lìm tĩnh lặng, hôm nay được mở ra, rất khẽ để đủ cho tia nắng đầu ngày len lỏi vào trong căn phòng.
Tiếng giày thể thao bước nhẹ trên nền gạch hoa.
Học sinh đầu tiên của lớp đã đến, áo trắng váy xanh chỉnh tề, tóc ngang vai xoăn nhẹ, đôi mắt to tròn tinh anh đảo khắp phòng học vắng người.
Bạch Dương biết mình đến sớm, nhưng không nghĩ mình lại là người đầu tiên nhận lớp.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên thành một đường cong, cô chọn một chỗ ngồi, làm sạch bàn ghế rồi ngồi xuống.
Nhân lúc thời gian chờ đợi, cô nhìn ra cửa sổ, chống cằm quan sát học sinh bên dưới sân trường kéo nhau tụm năm tụm bảy, cười đùa giỡn hớt trông có vẻ rất vui.
Không biết làm gì ngoài việc vu vơ hát vài câu, Bạch Dương không chịu nổi cơn buồn chán, ngồi sụp xuống mà đưa mắt nhìn ra cửa.
Cho đến khi một cái bóng át đi ánh sáng trên nền gạch hoa, khiến Bạch Dương giật mình ngước mặt.
Một nữ sinh khác ôm cặp vào lớp, nhận ra sự hiện diện duy nhất của Bạch Dương liền tiến lại gần.
Đối diện với cô là một cô gái có nước da trắng như em bé, mái tóc đen xoã dài đến ngực, che khuất đi cả bảng tên.
Nhưng Bạch Dương biết người này, năm ngoái khi đi thi học sinh giỏi đã gặp nhau một lần, ấn tượng của cô về người này đó là một thiên tài Sinh Học.
Giơ bàn tay thanh mảnh ra, Bảo Bình mỉm cười xởi lởi bắt chuyện:
- Chào cậu, mình làm quen nha! Mình tên là Bảo Bình!
- Rất vui được làm quen! Cậu cứ gọi mình là...
Bạch Dương chưa nói dứt câu thì thứ âm thanh hỗn tạp huyên náo đã cắt ngang lời cô, ngoài cửa, một đám nam sinh bước vào lớp.
Một người cực kì điển trai, một người cà vạt nới lỏng, áo xộc xệch bỏ ra ngoài.
Người duy nhất còn lại là khác hẳn, gác cặp sách lên vai, gương mặt trầm tĩnh lạnh lùng, dường như không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người kia mà chỉ để tâm vào việc tìm chỗ.
Gương mặt Bạch Dương bỗng biến sắc.
Cô hừ lạnh rồi quay đi.
Bảo Bình nhanh chóng nhận ra nét mặt chẳng mấy vui vẻ của Bạch Dương liền cảm thấy bối rối, chả lẽ cô làm cái gì sai?
- Này này, năm nay cậu cũng học lớp này sao?
Đó là giọng của một nam sinh.
Cậu ta là người mặc đồng phục không hề chỉnh tề, tách ra từ đám bạn ba người ban nãy rồi lững thững bước tới chỗ hai cô gái.
Bảo Bình không quen cậu ta nên rất nhanh nảy số nhận ra cậu ta là đang nói tới bạn nữ mới quen.
Bạch Dương khẽ cau mày, cô đập bàn gắt gỏng:
- Tại sao, tại sao đi đâu cũng thấy cậu cơ chứ!
- Bộ tôi thích gặp cậu lắm hay sao hả?-Giọng Sư Tử cũng chẳng vui vẻ hơn.
Bảo Bình đứng ở giữa, cảm nhận được hai ánh mắt đối nghịch tức giận liếc nhìn nhau.
Trâu bò đánh nhau thì ruồi muỗi chết, dù chẳng hiểu mô tê gì nhưng phải nhanh thoát thân khỏi chỗ này thôi.
Bảo Bình thầm nghĩ rồi thở dài đẩy gọng kính cận, nhích người bước sang chỗ khác tìm một ghế trống.
Nhưng rất nhanh có một nam sinh khác bước đến ngay trước bàn và chắn hết tầm nhìn của cô.
- Chào bạn mới!
Đó là nam sinh điển trai ban nãy, và Bảo Bình dù không quen nhưng cô biết cậu ta.
Tên cậu ta là Song Tử.
Dù vậy, đây là lần gặp gỡ đầu tiên của hai người, nhưng thái độ thân thiện quá mức của Song Tử như thể quen thân đã lâu lắm rồi.
Bảo Bình vì gương mặt cười cợt nửa đùa nửa thật của cậu ta mà đâm ra e ngại, ngập ngừng trả lời.
- À...!chào cậu.
Nghĩ nghĩ một chút, cô đứng dậy rồi ra ngoài hành lang tìm cớ mua đồ uống, lách sang người Song Tử rồi bỏ đi thẳng.
Cậu ngơ ngác nhìn theo, những lời bắt chuyện làm quen còn chưa bật ra đành phải nuốt lại vào lòng.
Bảo Bình không dám tự cho là mình có sức hút, nhưng cũng không muốn tiếp xúc với người như Song Tử.
Cậu ta nổi tiếng lắm, nhiều bạn nữ ngưỡng mộ cậu ấy, mà cậu ấy cũng rất thích chơi đùa ong bướm.
Ấn tượng khi nghe đến cậu ấy, Bảo Bình đã tự cảm thấy mất thiện cảm, cậu ấy vốn không hề xem trọng con gái chút nào.
Tuy vậy Song Tử vẫn mặt dày bám theo, cậu cười hào sảng nói:
- Vừa hay mình cũng muốn đi căn tin mua đồ ăn sáng, bọn mình đi chung đi!
Bảo Bình không còn cách nào khác ngoài việc cười trừ trong bất lực, cô bắt đầu có cảm giác những bạn đồng học năm nay không được bình thường.
Lớp bắt đầu ồn ào huyên náo hơn.
Nhân Mã xách cặp bước vào lớp, mắt thấy Sư Tử đang hằm hè xù lông với Bạch Dương.
Cậu định lên tiếng gọi nhưng trong giây phút lướt mắt lại phát hiện có một nữ sinh khác.
Cô ấy vừa nhìn qua đã thấy thuận mắt vô cùng.
Tóc rất dài, xoã ngang lưng, gương mặt xinh đẹp nhưng lại không vui vẻ cho lắm.
Cô ngồi đọc một quyển sách toàn chữ là chữ, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ Bạch Dương rồi chầm chậm lắc đầu.
Nhân Mã chú ý đến cô ấy không phải vì đẹp đẽ thanh thuần gì, mà là vì gương mặt ấy khiến cậu bỗng thấy vô cùng quen thuộc.
Những mảnh kí ức mờ nhạt xa xăm khiến cậu không thể nhớ nổi mình đã gặp qua người này ở đâu, chỉ là trong vô thức liền mở lời.
- Này cậu.
Song Ngư ngẩng đầu lên, nhướn mày tỏ vẻ thắc mắc.
Gương mặt xinh đẹp ấy càng khiến cho Nhân Mã thập phần bối rối, phải mất đến mấy giây cậu mới lấy lại được bình tĩnh rồi ngắc ngứ hỏi:
- Mình...!đã từng gặp cậu ở đâu rồi phải không?
Song Ngư yên lặng ngẫm nghĩ.
Nhưng trái với sự mong đợi của Nhân Mã, cô rất nhanh mà lạnh nhạt đáp lại:
- Không.
Rồi tiếp tục đọc sách.
Nhân Mã ngơ ngác nhìn khi không biết phải phản ứng như thế nào trước thái độ xa cách ấy.
Có cảm giác cậu vừa nhớ ra một điều gì, nhưng rồi lại quên đi, vừa gần vừa xa khiến Nhân Mã cảm thấy vô cùng khó chịu.
...
Cô giáo chủ nhiệm lớp 11S rất trẻ tuổi, khuôn mặt xinh đẹp sáng láng nhưng trông non nớt vô cùng.
Cô chỉ mới tạm biệt quãng đời sinh viên một thời gian không dài, sau đó đi thử việc và được nhận ở đây.
Cô đặt cặp lên bàn, vì là lần đầu tiên đi nhận lớp nên tim đập thình thịch từng hồi, đưa mắt nhìn những cô cậu học sinh bên dưới.
Thoáng một chút thất vọng khi cô phát hiện học trò mình cứ mải tán chuyện không ngớt, kẻ cười người nói, thậm chí còn có một nam sinh còn đặt điện thoại lên bàn, bật nhạc lên với âm lượng tối đa.
- Các em...!- Thân là cô giáo mà giọng cô còn nhỏ hơn cả muỗi kêu.
- Mọi người trật tự nào, Thiên Yết, dẹp điện thoại đi!
Cô giáo thoáng thở phào vì được một nam sinh lên tiếng giúp đỡ, còn chưa biết phải làm sao thì lại tiếp tục bối rối khi nhận ra đám bên dưới đang đồng loạt hướng ánh mắt về phía mình.
Húng hắng ho vài tiếng, cô lấy hết can đảm giới thiệu:
- Chào các em! Cô là Thảo, phụ trách môn Văn, từ nay sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em! Mong các em giúp đỡ....
Ngay lập tức, bên dưới vỗ tay đôm đốp như pháo hoa nổ khiến cho cô Thảo ở trên tim hồi hộp đập mạnh bỗng chốc nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Cô không nhịn được lại nhớ về ngày đầu tiên bước vào ngôi trường cấp ba này.
Vốn chỉ là một sinh viên mới ra trường, kinh nghiệm không có, vậy mà lại cô đây lại được làm giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc biệt khối mười một, một lớp học mà nghe đồn rằng quy tụ những học sinh giỏi nhất của khối.
Cảm giác giống như nguyên một túi tiền từ trên trời rơi xuống, được ưu ái thế mà cô lại đâm ra hoang mang.
Cô giáo Thảo thấy rằng đám học trò vẫn đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng có cảm giác chỉ cần lơ đễnh một chút là sẽ lại ồn ào ngay.
Cô nuốt nước bọt, cẩn thận lục lại trí óc, giới thiệu xong tên thì phải làm gì, đúng rồi, là phân công cán bộ lớp.
- Được rồi, bây giờ sẽ phân công ban cán bộ lớp nha! - Cô gạt mồ hôi, cười thật tươi rồi bỗng chốc ngơ ngác.
- Hai em Ma Kết và Xử Nữ, cùng có số điểm bình quân và đứng nhất nhì toàn trường...
- Vâng.
- Ma Kết trả lời, đây chính là nam sinh nghiêm túc đến lạnh lùng của năm, mặt chả thèm nở nụ cười cho có không khí.
- Ừ...!vậy em sẽ là lớp trưởng, còn lớp phó học tập sẽ là Xử Nữ nhé! Các em không biết có ý kiến gì không?
- Dạ.
Ở góc bàn bên trái, Xử Nữ cắn môi đáp.
Khẩu thị tâm phi, miệng nói một đằng gương mặt Xử Nữ lại tỏ vẻ ra một nẻo, chân mày lá liễu khẽ nhíu lại lộ ra biểu tình không vui.
Nhưng Xử Nữ chỉ dừng lại ở đó mà không nói thêm câu nào nữa, kín đáo hướng ánh mắt không mấy là vui vẻ về phía lớp trưởng tương lai kia.
Cô cũng muốn làm lớp trưởng mà...!nhưng tiếc là điểm lại không cao bằng Ma Kết.
- Vậy thì tốt quá, còn vị trí bí thư đoàn, Song Tử, em đảm nhận được không?
- Dạ được cô, em sẽ đảm nhận mặc dù thấy mình không được giỏi cho lắm! - Song Tử cười hề hề đáp.
- Không, tại thấy em nói nhiều nên cô mới chọn thôi, dễ giao tiếp với các cán bộ Đoàn khác.
- Cô Thảo thản nhiên đáp.
Song Tử ngẩn ngơ, rồi ngay lập tức sầm mặt lại khi nghe thấy tiếng cười khúc khích vang lên xung quanh.
Cậu chỉ hận không thể tìm một lỗ nẻ mà chui xuống cho xong chuyện.
Gì chứ, cậu được chọn, chỉ vì nói nhiều thôi sao?
Phần cán bộ lớp coi như cũng giải quyết xong trong êm thắm, cô Thảo thầm thở phào trong lòng.
Tiếp theo là gì nữa nhở, cô vội lấy quyển sổ ra xem khi quá bối rối mà quên béng mất.
Phải rồi, là phần sắp xếp chỗ ngồi.
Cầm trên tay danh sách chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ hơn một tuần trước, cô Thảo cầm phấn ghi đều đều lên bảng, trong lòng tự cảm thấy không còn cách phân chỗ như thế nào hợp lý hơn như này nữa.
Cô Thảo tự tấm tắc khen bản thân mà không để ý bên dưới, đã có vài người bắt đầu cau mày chán nản.
Kết thúc buổi nhận lớp là thời khoá biểu mới được Ma Kết phân phát cho từng người.
Lớp mới bạn mới nên có phần hơi mất tự nhiên, chẳng ai nói gì với nhau, cứ thế ôm cặp lần lượt bước ra khỏi lớp.
Cành phượng duy nhất còn sót lại trên tán cây xanh nương mình theo cơn gió ngày thu, lả lơi đáp nhẹ xuống mặt đất.
Mùa hè đã chấm dứt bên những mái hiên.