"Bộ anh... hết việc làm rồi hả? - Trích lời Thiên Bình.
O
Thiên Yết bước nhanh lên phòng mình, anh mở cửa, quay qua hỏi Vỹ Cư đã đến từ bao giờ.
- Bao giờ cậu ấy xuống máy bay?
Vỹ Cư dừng động tác, lấy quyển sổ trong ngăn kéo bàn ra, lật lật mấy cái rồi nói:
- Hình như là năm phút nữa sẽ đáp xuống đây.
- Được rồi.
Nói thế rồi anh ngồi xuống ghế của mình, tiện thể lấy điện thoại, bấm bấm rồi áp lên cái.
- Tút tút tút...(và nhiều tiếng "tút" khác nữa) x10
Thiên Yết nhìn vào điện thoại, sao con bé không thèm nghe máy chứ (gọi như thế không nghe là đúng ==!)? Thôi kệ đi, gọi cho thằng kia đã. Anh lại bấm bấm và áp lên tai.
- Này, cậu có định về công ty không đấy?
- ...
- Cho xe đến đón cậu đó. Đi như vậy bọn nhà báo nó biết được cái gì là nó suy bậy suy bạ ra đấy.
- ...
- Ừ, đợi đấy, tớ cho xe ra.
Tại sân bay, trước cửa ra, hàng loạt những paparazi cầm những máy ảnh đời mới chụp lia lịa. Ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng hướng về phía người con trai đeo kính râm kia. Anh với một phong thái đầy nam tính, mũi cao, da hơi ngăm, làn môi mỏng, mái tóc mềm màu bạch kim cùng với đôi mắt hơi bạc ẩn sau lớp kính râm kia, có ai có thể diễn tả hết được vẻ đẹp trai rạng ngời của anh không?
Anh có vẻ đã quá quen với kiểu này nên tay kéo vali, tay đút túi quần, sải từng bước chân vững trãi về phía trước. Dù thế nhưng những ánh đèn flash vẫn chớp liên tục, những tay paparazi bị bảo vệ đẩy ra vẫn cố chen vào.
- Nam Vương, xin anh hãy dừng lại! - Tay paparazi số 1 hấp tấp nói to.
- Nam Vương, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! - Tay nhà báo số 2 gào ầm lên.
Tiến về phía con Ferrari vừa đến, anh không chậm trễ một giây mở cửa bước lên xe. Bảo vệ cầm vali của anh cất vào xe. Nhanh như chớp, chiếc xe phóng đi, để lại lớp bụi mờ không thể che lấp được cơn tiếc nuối của những tên paparazi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng công ty Thiên Vương, những tay nhà báo khác lại bu đen bu đỏ trước cửa xe. Bảo vệ lập tức chạy ra mở cửa xe, đẩy những tên paparazi kia ra. Anh nhanh chóng xuống xe bước vào công ty. Nhìn thấy anh, những nhân viên thậm chí là người mẫu khác đều gật đầu chào rất vui vẻ. Anh cũng không ngại ngùng gật đầu chào lại. Những tay paparazi kia cứ chớp máy liên tục dù bị bảo vệ ngăn lại không cho vào công ty. Đây là thời cơ để nắm bắt thông tin về nam người mẫu nổi tiếng thế giới cơ mà.
Cửa phòng Thiên Yết bật mở, người con trai được mệnh danh là Nam Vương kia bước vào không khách sáo. Hạ người xuống ghế sofa, anh gỡ kính, đôi mắt hơi bạc nhìn về phía Thiên Yết. Thiên Yết nhìn anh, nở nụ cười.
- Đã lâu không gặp, Ma Kết.
Ma Kết cười một cái, tựa người vào ghế, ngửa cổ lên trần nhà, nhắm mắt lại.
O
Ma Kết vừa bước vào công ty được mười phút thì một người nữa làm náo loạn đám paparazi. Náo loạn thì hơi quá nhưng người làm náo loạn nơi này là một cô bé tầm 16t. Chỉ liếc đám paparazi một cái, cô sải chân bước vào công ty. Cô đi qua người nào, người đó đều cúi chào rất kính cẩn.
- Chào Phó Tổng.
Cô đi thẳng lên lầu, đứng trước căn phòng có cái bảng vàng chữ xanh: "PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC". Đôi tay cô nắm chặt, nghiến răng giơ chân, không khách sáo đạp tung cửa phòng, đôi mắt giận dữ nhìn Thiên Yết.
Nhìn cô em gái, Thiên Yết khẽ rùng mình, nuốt nước bọt, cười trừ:
- Bình Nhi, em bình tĩnh.
Thiên Bình bước từ tốn đến chỗ Thiên Yết. Nhưng mặt của cô với từng bước đi không giống nhau chút nào cả. Thiên Bình đạp chân lên ghế, tay kéo cái cà vạt của Thiên Yết, cười một cái. Thiên Yết anh đã có cảm giác muốn đổ mồ hôi hột rồi. Thiên Bình tự dưng tắt ngúm nụ cười, trừng mắt nhìn anh, nghiến răng nói:
- Anh lỳ vậy sao? Tôi đã nói là cấm gọi, tôi đi đâu kệ tôi, không cần anh quan tâm. Một ngày gần 100 cuộc, anh rỗi hơi đến vậy sao?
Thiên Yết không nói gì, chỉ ngập ngừng:
- Ờ thì...anh...
- Im!
Thiên Bình nghiến răng nói, sau đó lôi Thiên Yết ra ngoài.
- Tốt nhất là đứng đó đi.
Rồi cô đóng sầm cửa lại làm Thiên Yết giật mình. Thở hắt một cái, cô quay người ngồi vào ghế của Thiên Yết.
Tiếng nói thêm tiếng đóng cửa kinh dị đó đó khiến Ma Kết đang ngủ thì chợt mở bừng mắt. Có ai cãi nhau sao? Anh khó hiểu nhìn cô bé đang ngồi trên ghế của Thiên Yết. Vào được đây chắc thân thế không bình thường đâu nhỉ? Da trắng, mũi nhỏ lại cao, đôi mắt sắc bén, mái tóc mềm trông rất mượt, miệng nhỏ, môi đỏ nhìn thật muốn cắn cho một phát, đôi má phúng phính. Chậc, sao mà nhìn...yêu quá vậy?
- Nhìn đủ chưa?
Thiên Bình lên tiếng, phá tan đi suy nghĩ của Ma Kết.
- Em là ai?
Thiên Bình không nhìn lấy Ma Kết một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào cái hợp đồng, đôi lông mày thanh mảnh khẽ nhíu lại, nói:
- Có lẽ anh không phải là người duy nhất không biết tôi. Cũng phải, tôi ít đến đây mà.
Ma Kết khó hiểu nhìn cô, hỏi tiếp:
- Vậy em làm gì ở đây?
Quẳng mấy cái hợp đồng kia qua một bên, kiểm tra lại những hợp đồng Thiên Yết đã ký, nói:
- Anh không thấy sao?
Ở ngoài hành lang, Thiên Yết đang khoanh tay lại, tựa vào tường. Những nhân viên đi qua nhìn anh bằng con mắt kỳ lạ. Lát sau, Vỹ Cư ôm tập tài liệu lên, định báo cáo có Phó Tổng đến cho Thiên Yết thì thấy anh đang đứng ở ngoài. Biết là cái chuyện này thỉnh thoảng hay xảy xa nhưng anh vẫn chưa quen được với cái chuyện Tổng Giám dốc quyền lực của mình lại phải hạ mình trước cô em gái bé nhỏ kia. Anh tiến lại hỏi, dù biết câu trả lời là như thế nào:
- Anh lại bị Phó Tổng đuổi ra ngoài nữa à?
Thiên Yết không đáp lại, chỉ khổ sở gật đầu. Vỹ Cư thở dài bó chiếu nhưng cũng mở cửa bước vào phòng.
Thiên Bình đứng dậy, cầm mấy bản hợp đồng lên thì thấy Vỹ Cư, tiến lại nói:
- Tôi đã loại những hợp đồng không có ích cho công ty, những bản còn lại kêu anh ta ký vào, tôi đi đây.
- Dạ thưa Phó Tổng. - Vỹ Cư kính cẩn cúi đầu.
Thiên Bình cô biết lắm mà, thể nào anh ta cũng nói vậy. Mà thôi kệ, có sửa anh ta cũng như vậy thôi. Lườm anh ta một cái, Thiên Bình bỏ đi.
Cách gọi của Vỹ Cư với cô bé đó khiến Ma Kết nhíu mày.
- Phó Tổng là sao?
Vỹ Cư nhìn Ma Kết, đáp:
- Thiên Bình là Phó Tổng Giám đốc công ty mình. Em ấy không thường xuyên đến đây nhưng có rất nhiều ý tưởng dành cho công ty, không tầm thường đâu. Cậu ít ở công ty nên không biết em ấy là phải. Cậu nằm trong số gần nửa người trong công ty không biết về em ấy đấy.
Ma Kết gật gù rồi nghĩ ngợi lung tung nhưng yên tâm, nghĩ linh tinh về Thiên Bình nhà mình ấy mà.
Thiên Yết bước vào phòng, trên bàn anh chỉ còn vài ba cái hợp đồng thì lập tức hỏi Vỹ Cư:
- Mấy cái hợp đồng khác đâu Vỹ Cư?
- Phó Tổng đưa tôi rồi. Anh ký mấy cái đó đi.
Thiên Yết gật gù vài cái rồi lấy bút ký nốt mấy bản còn lại. Anh không đọc lại nó bởi vì anh tin Thiên Bình, anh không muốn mình mất mặt đâu nhưng anh cũng phải nói là anh rất nể phục Thiên Bình.
- Này, cô ấy là bạn gái cậu hả?
Câu hỏi của Ma Kết khiến Thiên Yết đang ngồi bấm máy tính thì trượt tay. Nuốt nước bọt một cái, anh đáp:
- Em ấy mà là bạn gái tớ thì xác tớ bây giờ cậu chỉ còn thấy bộ xương khô thôi.
- Cô ấy dữ lắm sao?
Thiên Yết chống cằm nghĩ ngợi, sau đó mới nói:
- Không hiểu sao em ấy rất vô tâm với ba và mẹ, rất dữ với tớ.
- Vậy sao?
- Ừ, tớ nghĩ là do tớ và mẹ.
- Sao lại thế?
- Nó...thôi dài dòng lắm, một ngày nào đó tớ sẽ kể cho cậu nghe.
Ma Kết không hỏi nữa, cầm lấy chìa khóa xe, đứng dậy, nói:
- Tớ về đây, trả xe cho tớ nhá.
Rồi anh bước ra khỏi phòng. Tối hôm đó, Ma Kết ăn rất ngon và ngủ rất tốt. Mệt mỏi sau những ngày làm việc ở nước ngoài, anh thấy về nhà mới là tốt nhất.
O
Sáng sớm, kim đồng hồ vừa chỉ 6g thì chiếc điện thoại của Ma Kết rung bần bật, nhạc chuông điện thoại thì gào ầm ầm. Đôi mắt vẫn nhắm chặt nhưng hàng lông mày đậm khẽ nhíu lại, cánh tay mò lên tủ lấy điện thoại. Vuốt màn hình một cái, anh nói, giọng chứa đậm cơn ngái ngủ:
- Alô.
Đầu dây bên kia, cô nàng quản lý của Ma Kết đang gào tướng cả lên:
- Này, anh đang ngủ đấy hả? Dậy mau cho em, mau lên, chúng ta có rất nhiều lịch trình và hoạt động trong ngày hôm nay đấy.
Ma Kết vẫn không thèm dậy, nói uể oải:
- Hủy hết đi, hôm nay tôi muốn nghỉ, cô thích thì làm hết đi Nguyệt Hoàng.
rồi cúp máy, mặc kệ đầu dây bên kia, Nguyệt Hoàng vẫn áp điện thoại vào tai, nói "này, này" rất nhiều lần.
Lại một lầm nữa kim đồng hồ chỉ chín giờ, Ma Kết lúc này mới lờ đờ mở mắt, sau đó tung chăn qua một bên để đi làm vệ sinh cá nhân. Ma Kết lục tủ, lấy ra một cái quần jeans dài, một áo ba lỗ đen và một cái áo khoác có mũ màu đen mặc vào. Ôi thiệt tình, làm người nổi tiếng mệt phát sợ. Xỏ chân vào đôi doctor, anh bước ra khỏi nhà, cầm theo cái kính râm nữa.
Bước đại vào một quán nước, anh chọn góc khuất trong quán, gọi một ly cà phê, cái kính râm không gỡ ra để tránh ánh nhìn của mọi người.
Lâu lắm rồi anh mới về, cũng khoảng hai, ba năm kể từ ngày đi Hàn rồi ấy chứ. Nhộn nhịp hơn, phát triển hơn, nhiều thứ hay ho xuất hiện. Chìm trong suy nghĩ của chính mình, anh không biết cái mũ áo khoác của mình đã rơi ra từ khi nào. Nhìn cảnh vật qua lớp kính làm anh cảm thấy không chân thực, Ma Kết giơ tay, gỡ kính ra. Vài giây sau, anh thấy trong quán im lặng, phải nói là rất im lặng. Chuyện gì thế nhỉ? Anh quay ra và xém ngã bổ ngửa khi thấy ánh mắt của tất cả các cô gái, kể cả những cô nhân viên nữ đều nhìn anh chằm chằm với con mắt thèm thuồng. Đưa tay lên sờ đầu, cảm nhận của anh chỉ là cái mái tóc mềm của mình. Hiểu rồi, mũ thì rơi, kính thì tháo, mặt không ra ngoài đường, không bị nhìn mới là lạ. Ma Kết khẽ chửi thầm một tiếng, móc ví để lại tờ năm mươi rồi đứng lên chạy vụt ra ngoài, để lại đằng sau sự bất ngờ của các cô gái. Dễ dàng để vuột mất miếng mồi ngon như thế thật không cam tâm, các cô gái nhanh chóng trả tiền rồi đuổi theo chàng trai được mệnh danh là "Nam Vương" kia.
- Á, Ma Kết!
- Ma Kết, em yêu anh!
- Ma Kết, đợi em với!
Bản thân Ma Kết không ngờ sức hút của mình dữ dội thật nên co giò chạy tăng tốc lực, chậm trễ là bị làm thịt ngay. Dù đã cách mấy fan cuồng ấy khá xa rồi nhưng anh vẫn phải chạy tiếp. Giữ chắc cái mũ trên đầu cho khỏi bay, chay cho nhanh mà không kéo thêm ai nữa nhưng...
- Cậu ở đâu rồi hả? - Tiếng Nhân Mã vang vọng ở đầu bên kia.
- Tớ cúp, điểm danh cho tớ nhé.
Nói rồi cô cúp máy, bơ đẹp tiếng "ơ" của con bạn. Đi chơi thôi! Chưa đi được ba bước thì...
Rầm!
Một lực đẩy không hề nhẹ khiến cô mất thăng bằng, ngã úp mặt xuống đất mẹ thân yêu (yên tâm, chưa mất cái răng nào ), con cái người kia thì tay chống xuống đất, lộn một vòng rồi ngồi quỳ rất an toàn. Tiến tới đỡ cô gái kia lên, anh lúng túng nói, đơn giản vì anh chưa gặp trường hợp chạy mà đâm người ta bao giờ (chiều cao khác biệt quá chăng?):
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!
Cô thật sự sẽ đánh chết tên làm cô ngã nhưng khi nhìn thấy Ma Kết, cô lại thôi.
- Anh làm gì vậy?
Lúc này Ma Kết mới ngẩng đầu lên, cô nàng anh đâm phải không ai khác chính là Thiên Bình. Nhưng không thể nói chuyện nữa, mấy cô fan cuồng kia đã đuổi sát rạt rồi. Thế là Ma Kết nắm lấy cổ tay Thiên Bình, kéo cô đứng dậy, chỉ nói hai từ:
- Chạy mau!
Rồi lôi cô chạy mất. Hai người chạy qua hai con phố, cuối cùng chui tọt vào công ty Thiên Vương. Trong khi Ma Kết đang thở như như chưa từng được thở, mồ hôi đầm đìa thì Thiên Bình lại ngược lại, một giọt mồ hôi cũng không có chứ huống gì thở hùng hục như trâu. Cô nhìn xung quanh rồi nhìn Ma Kết, nhíu mày hỏi:
- Đưa tôi đến đây làm gì?
Ma Kết mãi một lúc sau mới lấy lại được hơi thở ổn định, đáp:
- Tôi lỡ dại bỏ mũ với kính ra, thế là như vậy đấy. Giờ em ra đó thì họ cũng xé xác em thôi.
Thiên Bình xoay người, đi về hướng cửa phụ.
- Tôi đâu có nói là đi hướng đó.
- Ý em là...
Ma Kết hiểu ra, tò tò đi theo sau Thiên Bình ra cửa phụ.
Nói chung là không biết hai bạn trẻ nhà mình đi chơi ra sao nhưng tối hôm đó về, bạn Thiên Bình đã bị đau đầu. Yeah!
~! End chap 7 !~