"Ơ..." - Trích lời Song Tử.
O
Tại căn biệt thự to đùng trời ơi đất hỡi chiếm diện tích không thể nào chiếm hơn được nữa, một quý bà và một quý ông ngồi trên ghế sô pha bọc da sang trọng đắt tiền, trước mặt họ là cậu con trai độc nhất với cái đầu xanh lá cây bù với chả xù, mắt xanh như màu tóc đang ngồi rất nghiêm túc. Bà Giải Xuân nhìn con trai trìu mến, nói:
- Ta mới đi qua Sing về nên sẽ vào thẳng vấn đề luôn nhé. Mai con hãy đi gặp mặt công nương của một nhà bên đó để xem hai đứa có hợp nhau không.
Cự Giải nhíu mày nghe mẹ mình nói. Thời buổi nào rồi còn đi xem mặt nữa hả mẹ? Đương nhiên những lời này đã được anh nuốt hết vào bụng để tiêu hóa nó. Thời buổi nào rồi mà còn bày đặt cái trò đi xem mặt vậy trời. Thôi thì làm con ngoan trò giỏi vậy. Anh chỉ vâng một cái rồi xin phép ba mẹ mình đi lên phòng nghỉ ngơi. Để xem mai cái cô công nương công neo gì đó sẽ có cái gì.
O
Thật sai lầm khi đến đây!
Đó là câu đầu tiên Cự Giải muốn gào lên nhất khi bước vào cái nhà hàng này ba mươi phút trước.
~+Back+
~Sáng sớm, bà Giải Xuân đã lôi Cự Giải dậy để ăn mặc sao cho thật đẹp trước cô công nương đó. Chỉ khoảng chừng 1 tiếng đồng hồ sau, Cự Giải bước ra, phong thái đĩnh đạc chững chạc hơn hẳn thường ngày. Bộ vest trắng ôm trọn lấy cơ thể hơi gầy nhưng cao ráo của anh trông anh như một hoàng tử ngoài đời thực. Đến trước nhà hàng sang trọng nào đó mà anh không để ý tên, chỉ biết là nó sang trọng là được rồi, tên tuổi không quan trọng. Ngồi đợi ở một cái bàn gần cửa sổ, anh thoải mái đợi chờ. Hôm nay là thứ bảy nên được nghỉ, anh cũng không vội vã gì nên yên lặng ngồi nhấm từng ngụm trà chát thạt bình lặng. Sắc đẹp của anh hôm nay không thể sánh nổi với hót boy nào nữa rồi. Rồi một lúc sau có một cô nàng khác bước vào, cả hai người đều lướt qua nhau chợt như vô tình. Cô nàng đó ngồi xuống đằng sau lưng Cự Giải và cũng im lặng uống trà sữa nóng cùng chờ đợi như anh. Cả hai như không có cùng một điểm chung nào. Đột nhiên một tiếng chào vang lên đối diện Cự Giải, anh ngẩng đầu nhìn. Một cô gái có mái tóc xoăn nhẹ, mặt chỉ có những đường nét dịu dàng như một cô tiên nhỏ. Bộ váy xếp ly xanh rong biển không sáng chói cũng không tối tăm, nhẹ nhàng chạm hòa với không khí xung quanh anh. Cự Giải mỉm cười nhìn cô gái ấy. Sau khi hỏi qua sơ bộ thì anh biết cô ấy tên Hà Giao, năm nhất đại học Công nghệ thông tin. Và rồi cô ấy cứ thao thao bất tuyệt kể cho anh biết cuộc đời vô vàn sóng gió của cô ấy. Giờ thì thế này đây...
~+End+
~Cự Giải nghe cô ta kể mà chỉ biết cười gượng và nghe. Assss, thật không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà. Rồi thôi kệ, cho cô ta nói thoải mái đi, anh nhìn xe chạy ngang thôi cũng vui hơn nghe cô ta nói rồi. Chợt như một cơn gió thoảng nhẹ qua tai, giọng nói quen thuộc nào đó vội đi vào tai anh. Hưm, giọng nói này của ai nhỉ? Quen quá. Mải đắm chìm trong thứ quen thuộc đó, anh giật mình khi có tiếng hét của cô gái đối diện. Nhìn cô ta, anh chỉ thấy cô ta nhìn ra phía sau anh. Rồi cô ta đứng lên, tiến lại gần phía ai đó, môi mấp máy:
- Dực Khuê!
Anh chàng bên kia mừng rơn, vội chạy lại ôm chầm lấy cô ta, gọi:
- Hà Giao!
- Sao em lại ở đây?
- Sao anh lại ở đây?
Cả hai người đồng thanh.
- Em bị mẹ bắt đi xem mắt.
- Vậy sao? Anh cũng vậy nè!
Sau đó hai người nắm tay nhau đi mất. Ơ, thế là thế đ** nào? Cự Giải quay ra sau, đúng lúc cô nàng đó quay lại. Trong tích tắc, đôi môi của cả hai khẽ chạm vào nhau như muốn nói gì đó. Hai người giật mình lùi xa, vội cúi đầu xin lỗi đối phương. Cự Giải thầm chửi rủa, không thèm ngẩng đầu ngó nhan sắc cô nàng kia, cho đến khi...
- Cự Giải!
Chính giọng nói đó đã làm cho anh chợt nhớ đến lúc nãy. Cự Giải ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn cô gái đó.
- Song Tử!
Cả hai như mừng thay cho đôi lúc nãy, nhìn nhau ngại ngùng. Haizzz, chỉ vì dính chưởng hôn lúc nãy mà giờ mới thế này đây. Cự Giải không muốn Song Tử trở nên ngại ngùng xấu hổ nên anh đành hỏi, phá tan không khí không bình thường này:
- Sao em lại ở đây?
Song Tử nghe anh hỏi, lập tức sắc mặt trở lại bình thường, cô nhăn nhó nhìn anh, trả lời:
- Mẹ em bắt em đi xem mặt. Nhưng anh chàng đó nói chuyện toàn khoe khoang những tài sản anh ta có được. Mặt được mà phẩm chất tồi quá.
Cự Giải bật cười nhìn cô, nói:
- Vậy thì mình cùng hoàn cảnh với nhau rồi. Thôi, dù gì đối tượng của hai đứa mình cũng đi cùng nhau rồi, tụi mình cũng đi chứ?
Song Tử che miệng cười khúc khích, nghiêng đầu nói:
- Nếu thiếu gia đây không chê tiểu nữ.
Cự Giải bật cười, nắm tay cô kéo đi. Với cặp đôi trẻ con này thì chỉ còn cách là đi mua đồ bằng... mắt thôi. Hai bạn trẻ nhà mình đi một vòng quanh siêu thị năm tầng, vào từng cửa hàng trong đó mà ngắm ngắm nghía nghía. Sau khi ngắm đã rồi thì... đi chơi thôi. Cả hai lần này có vẻ như cố gắng chiều theo ý đối phương, chấp nhận tham gia những trò mà đối phương thích nhưng cuối cùng thì vẫn hoàn lại như cũ. Cự Giải nôn thốc nôn tháo, Song Tử thì bám chặt lấy Cự Giải không buông. Đến khi tối mịt mà họ vẫn chưa về nhà mà leo lên cái đu quay khổng lồ ngồi ngắm thành phố. Song Tử không ngờ được là thành phố về đêm lại đẹp như thế này. Từng ánh sáng quảng cáo đủ màu sắc cho tới những ánh đèn đường chiếu xuống dưới lung linh huyền ảo. Mắt cô sáng long lanh nhìn những ánh đèn lấp lóa đầy thích thú, môi không tự chủ nở nụ cười dịu dàng hiếm có.
Cự Giải với những công việc đi ngược về xuôi ở nước ngoài đã không còn tham lam gì những cái cảnh như thế này nữa, anh chỉ ngồi chống tay lên thành sắt, tựa đầu vào cửa và... ngắm cô.
Đêm hôm tiệc cô có hỏi anh câu đó nhưng dường như anh không biết trả lời ra sao cả. Ánh mắt cô long lanh tròn to, dù cho không thể so sánh với ngôi sao ngoài kia nhưng mắt cô có một cái gì đó thu hút cả con người anh, cả trái tim vô âu vô lo của anh.
Anh chưa bao giờ chấp nhận yêu một người con gái nào cả bởi vì anh cho rằng họ sẽ làm cản trở những bước đi của anh trong cuộc đời. Anh vẫn còn trẻ, vẫn còn muốn hưởng những điều chưa từng có trong đời mình. Khi nào chán, theo ý thức của anh thì chỉ cần túm đại một cô rồi lập gia đình có con có cái, yêu đương chi cho mệt óc.
Gặp được cô, không phải là số trời ban cho mà chỉ là tình cờ chạm mặt nhau giữa dòng đời vô bồ rộng lớn để rồi khắc lên tim nhau một chữ "yêu" trọn vẹn. Ừ, anh thừa nhận rằng mình yêu cô, nhưng không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên như mọi người vẫn nói là "tình yêu sét đánh". Không, anh yêu cô không phải là thứ tình yêu chợt đến rồi chợt vội đi đó. Anh yêu cô chỉ vì anh cảm nhận được ở cô sẽ có một thứ yêu thương anh cần có.
Anh không thiếu thốn tình yêu thương của cha mẹ nhưng tình yêu này của cô nó khác biệt. Như một đôi bàn chân đầy lông nhỏ bé của con mèo nhỏ cạ nhẹ nào trái tim anh, nó ngưa ngứa và êm đềm dịu nhẹ. Đó là tình yêu mà anh cần có, một thứ tình yêu không toan tính từ cô, anh muốn nó, thật nhiều.
Đột ngột đu quay động mạnh, Cự Giải đang định nhấc người lên đỡ cô cho khỏi ngã thì anh cũng mất đà, loạng choạng một tay chống vào kính, một tay bám lấy vai Song Tử. Đúng lúc đó, Song Tử cũng giật mình, có chút hơi sợ hãi, định quay qua cũng tạm bám lấy Cự Giải. Ai ngờ đâu cô ngẩng đầu, lại chỉ thấy một bóng đen ập tới và tiếp nối sau đó là một cái chạm môi.
Cự Giải giật mình, vội ngồi xuống. Song Tử cũng ngại lên tiếng, tai nạn vừa rồi đúng là đáng chết mà. Cả hai người im lặng, cái đu quay dần dần quay trở lại, không khí ngượng ngập khiến Song Tử và Cự Giải có chút không thoải mái.
Cự Giải mơ hồ nghĩ một điều gì đó, và rồi không phải mơ hồ nữa. Anh nắm lấy hai tay của cô, ép người cô vào khung lồng rồi nhẹ nhàng áp môi mình vào đôi môi khiến anh nhớ nhung và thậm chí đôi lúc là thèm khát.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Cự Giải cứ nhắm nghiền. Anh như chìm vào cơn mơ và một cõi mộng ảo có cô. Buông bờ môi mềm ấy ra, Cự Giải ôm chặt lấy Song Tử.
- Đừng nghĩ nó chỉ là một tai nạn, được chứ?
Giọng Cự Giải khàn khàn. Song Tử chỉ gật đầu, đôi tay cũng không kìm được mà ôm lấy Cự Giải, cảm xúc hỗn loạn.
Ngồi trên xe, Song Tử chỉ im lặng, không dám nhìn Cự Giải. Không phải cô ngượng, chỉ là cô đang xác định chắc chắn tình cảm của cô không phải là tình bạn, không phải là tình đồng chí. Trong tiềm thức của Song Tử, cô đã bị những người có chỉ số tình cảm cao là Xử Nhi và Tiểu Cân đầu độc rằng: "Đàn ông chỉ là lũ động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.". Nhưng cô không nghĩ là vậy, ít ra còn có một vài người không như thế chứ. Trong số một vài người đó, cô mong Cự Giải và cả ý trung nhân của năm đứa bạn cô lọt vào top này. Cự Giải chưa làm tổn thương cô hay làm điều gì xằng bậy với cô cả. Anh chỉ là một người con trai trưởng thành với tính cách của một đứa trẻ con thôi. Anh không hẳn là ngây thơ nhưng ít ra không lợi dụng phụ nữ ngây thơ trong sáng là cô đây. Mải nghĩ, cô không biết Cự Giải đã đưa cô về đến nhà từ lúc nào rồi. Anh liền nói:
- Đến rồi. Em ngủ ngon và... suy nghĩ kỹ về câu nói của anh.
Song Tử sững người định quay lại hỏi suy nghĩ cái gì thì chỉ còn vệt xanh mờ mờ trên con đường dần thưa thớt người qua. Suy nghĩ? Ừ thì cô sẽ suy nghĩ nhưng nghĩ gì bây giờ nhỉ? Chẳng lẽ là câu nói trên đu quay. Coi như là nó đi nhưng nghĩ gì giờ? Hưm~. Chầm chậm bước lên phòng, cô chỉ chào ba mẹ một cái rồi đóng cửa.
Không phải là một tai nạn thì là cái gì? Hình như là...cố tình. Cái đầu của Song Tử bỗng nhiên nổ cái đùng một phát. Chẳng lẽ...anh ấy...yêu mình sao? Song Tử hoảng hồn, ngã ngửa người về sau xuống giường. Tóm ngay lấy con gà bông xù bên cạnh, cô chùm vào mặt và...
- Ááááááá!!!!!!
Song Hoàn đang uống cà phê, giật mình "phụt" một tiếng làm ướt hết cả tờ báo đang cầm trên tay rồi ho sặc sụa. Tử Dung đang cắt chút thịt mai nấu canh thì "cạch" một cái, mém nữa cắt vào tay. Bà quản gia của nhà cô chạy ào lên xem suýt ngã, tới tấp gõ cửa hỏi:
- Tiểu thư, cô không sao chứ?
Cho tới khi bà nghe thấy tiếng "không sao" nhỏ xíu thì mới cảnh giác đi xuống dưới nhà.
Bên trong, mặt Song Tử đang đỏ bừng bừng, tim đập đùng đùng. Bình tĩnh Song Tử, bình tĩnh. Nói bình tĩnh thế thôi mà tim cô vẫn cứ đập thôi rồi. Hu hu, tên Cự Giải chết tiệt, thế này thì làm sao mà ngủ ngon đây. Song Tử nằm lăn qua lăn lại, nhắm con gà bông vàng dịu kia là Cự Giải, dùng lực đấm mấy cái, miệng chửi rủa:
- Này thì Cự Giải nè, này thì Cua điên nè, này thì đồ tám cẳng hai càng nè, này thì đồ Cua luộc nè,...
Và còn rất nhiều câu từ phong phú được trí IQ của bạn Song Tử khai phá thêm.
O
Ở nhà Cua luộc:
- Hắt-xì! Ai nhắc mình vậy trời?
~+ End chap 18 +~