Cô đang làm cái gì vậy?" - Trích lời Cự Giải.
O
- Được rồi Xử Nữ, cậu bình tĩnh đi. Mình nên hy vọng cậu ấy tha thứ cho mình rồi cùng đợi cậu ấy về nhé. - Song Ngư mỉm cười dịu dàng, lấy tay áo lau nước mắt cho Xử Nữ.
Xử Nữ nhìn Song Ngư rồi nhìn Bạch Dương, Nhân Mã, Song Tử, nhận được nụ cười của họ, cô cũng giơ tay lau hết nước mắt, cười một cái thật tươi.
- Ừ, tớ sẽ đợi.
Sau đó cô đứng dậy, tiến về phía Thiên Yết đang ngồi bệt xuống sàn im lặng một cách đáng sợ, nâng khuôn mặt anh lên vỗ vài cái. Thiên Yết ngạc nhiên nhìn Xử Nữ, không tin vào mắt mình là Xử Nữ có thể tươi như vậy. Xử Nữ cười với anh, nhẹ nói:
- Chúng ta sẽ đợi Thiên Bình, được không?
Thiên Yết cảm động ôm chặt lấy cô, "ừ" một tiếng, khẽ mỉm cười.
O
Tin tức tiểu thư Thiên Bình tập đoàn Thiên Vương bỏ nhà đi không biết do đứa thủng mồm nào loan mà qua hôm sau đã lan rộng và lên trang đầu tất cả các tờ báo. Nhưng dường như thông tin này không đả động gì để cho Chủ tịch phải giải thích. Paparazi chỉ cần thấy ông Thiên Xứng, bà Thiên Hạt hay Thiên Yết thì đều bám lấy không rời, hỏi những câu cực kỳ ngớ ngẩn và chỉ khiến cho người nghe muốn đập một trận cho bớt nói. Tiếc một điều là Thiên Yết hay ông Thiên Xứng không hé môi dù chỉ là một câu. Thậm chí đến bà Thiên Hạt yếu đuối cũng không hé lộ bất cứ thông tin nào. Thời gian dần trôi, thông tin tạm thời lắng xuống bởi không có bất cứ thông tin nào. Nhưng vẫn còn vài tay cứng đầu, không chịu khuất phục, chắc chắn bọn chúng phải moi được thông tin từ ai đó. Không may là tất cả các thông tin đều không có. Cả ba người vẫn lặng im trôi theo dòng sống, người ngoài dường như nghĩ rằng họ không quan tâm gì đến Thiên Bình nên đưa tin xằng bậy không căn cứ. Thực chất họ không biết được là cả ba người không lo lắng gì cho Thiên Bình cả. Thiên Xứng biết Thiên Bình ở đâu nhưng ông không nói cho Thiên Hạt hay Thiên Yết biết bởi vì Thiên Bình yêu cầu vậy. Dẫu sao thì họ cũng đã biết được rằng Thiên Bình vẫn bình an, sống rất tốt là ổn rồi. Tình trạng của Thiên Bình, Thiên Yết cũng không cho ai biết kể cả bạn mình hay bạn của cô. Và anh cũng sẽ quên đi tình trạng của cô và đợi cô về, thế thôi. Chắc khi đó sẽ vui lắm.
O
Buổi sáng đầu tuần, từng ánh nắng cuối thu vẫn nhẹ nhàng chiếu xuyên qua kẽ lá. Gió hơi se se lạnh khẽ thổi qau làm rung rinh hàng cây phong làm chúng rụng rơi lả tả. Hưm, vậy là sắp sang đông rồi, còn vài ngày nữa thôi. Song Ngư đạp lên những chiếc lá phong đỏ tạo nên tiếng xào xạc giòn tan bên tai khiến cô cảm thấy rất thích thú.
Xoạch!
- Ồ hai dzố!
Song Ngư tươi tắn đưa hai ngón tay lên trán. Song Tử đang ngồi bấm điện thoại loạn xì ngầu, nhìn Song Ngư một cái rồi lại chúi mũi vào.
- Bộ cậu không chào theo cách bình thường được hả?
Song Ngư bĩu môi, liếc Song Tử một cái sắc lẻm, đáp:
- Mới mẻ một chút cậu cũng không chịu nữa.
Rồi ngúng nguẩy ngồi xuống ghế. Ý, hình như...thấy thiếu thiếu. Song Ngư chống cằm suy nghĩ, lát sau lại vỗ trán. Ai nhỉ? Hưm...A!
- Bình Nhi không đi học sao? Hơ...
Nói ra rồi, Song Ngư lại muốn tát mình mấy cái. Song Tử đang chơi Flappy bird nghe câu nói của Song Ngư thì con chim đâm đầu vào cái ống nghe "kịch" một tiếng. Nhân Mã vẫn bình thường như mọi hôm ngồi đọc sách, giật mình trượt tay khiến gáy sách rơi "bộp" xuống sàn. Bạch Dương suýt ngã lộn cổ từ trên ghế xuống. Xử Nữ trượt tay, đầu đập vào tay vịn ghế. Bạch Dương khó nhọc lên tiếng:
- Song... Ngư... à...
Song Ngư biết mình lỡ lời, cúi đầu nói:
- Tớ... xin lỗi. Đáng lẽ tớ không nên nhắc.
Xử Nữ vuốt mặt, nhắm mắt ngửa cổ lên, giọng nói nhẹ tênh như hòa vào không khí:
- Được rồi Song Ngư, cậu không có lỗi.
Không khí lại im lặng bao trùm căn phòng không rộng cũng không nhỏ. Haizzzz, phải hơn một tháng rồi tin tức về Bình Nhi mà họ cố gắng tìm cũng vẫn chỉ là một con số không tròn trĩnh đáng ghét. Không biết Thiên Bình ở đâu, dù cho họ có tìm kiếm mọi ngóc ngách trong tất cả các nước trên thế giới cũng không thấy tăm hơi Thiên Bình đâu cả. Dường như Thiên Bình như...bốc hơi khỏi trái đất này vậy. Nhưng họ vẫn không bỏ cuộc, họ vẫn chờ một ngày nào đó Thiên Bình trở về và họ lại là bạn thân của nhau như ngày xưa. Không toan tính, không bí ẩn, không lừa dối, chỉ là một tình bạn bình thường, thế thôi.
O
- Nhân Mã, có muốn đi ngắm sao không? Tớ mới phát hiện ra một đồi cỏ êm đẹp lắm.
Bạch Dương phấn khích nói trong điện thoại. Dù bọn họ không tìm ra được Bình Nhi thì họ vẫn tìm được mục đích sống của mình. Đơn giản nhưng to lớn thôi mà.
- Được thôi, ở đâu vậy Dương Nhi?
- Trước tháp đồng hồ nhé. Rủ luôn cả Kim Ngưu đi luôn nha.
- Ừm.
Rồi Bạch Dương lần lượt gọi cho từng cô bạn của mình, bảo họ rủ thêm người ấy nữa.
Vậy là nhờ cú điện thoại của Bạch Dương, trong phút chốc cả bọn đã đứng đông đủ trước tháp đồng hồ.
- Sao không có Ma Kết? Cậu không mời anh ấy hả?
Song Tử tròn mắt hỏi sau khi đếm không đủ mười một người. Bạch Dương lắc đầu, bảo:
- Có nhưng anh ấy bảo không đi. Được rồi, Ma Kết không hưởng tụi mình hưởng hộ, đi thôi.
Thế là Bạch Dương kéo bốn cô bạn của mình chạy một mạch lên tận đồi cỏ rộng lớn khiến cho năm chàng kia bất ngờ không kịp trở tay, vội đuổi theo. Lên chưa kịp ngắm, Bạch Dương đã lôi cả đám nằm vật xuống. Cả năm chàng trai kia lại hốt hoảng sợ ai kia lạnh, vội cởi áo khoác đặt xuống dưới lưng cô gái của mình tránh cho họ bị ốm. Bạch Dương chỉ tay lên trời, miệng toác rộng, không để ý Sư Tử đang âm thầm nhìn cô dịu dàng.
- Đó đó thấy không? Chòm sao Bạch Dương ở bên kia kìa, của tớ đó. Tớ cũng tìm cho các cậu rồi nhé. Cạnh tớ là Song Tử nhé, dưới kia là Song Ngư kìa, đối diện là Nhân Mã đó, trên cùng là Xử Nữ. Lúc các cậu không có ở đây, tớ tự mình tìm hết đấy. Còn chòm sao ở giữa bọn mình là Thiên Bình đó. Tớ cũng muốn một ngày nào đó Bình Nhi sẽ thấy chòm sao của cậu ấy cùng với chúng ta.
- Vậy còn anh thì sao? Em không tìm cho anh sao?
Sư Tử không nghe Bạch Dương nhắc đến mình đâm ra dỗi, làm bộ mặt tội nghiệp với Bạch Dương. Vâng, bạn Bạch Dương rất thẳng thắn trả lời một chữ "không" khiến cả đám bật cười và cô bị Sư Tử ôm cho ngạt thở. Rồi bọn họ cứ nói như thế, tìm đủ mọi chòm sao trên bầu trời xanh rộng bao la kia. Xa xa, một bóng nam nhân đang đứng nhìn bọn họ, sau đó anh nhìn lên trời. Haizzz, không ngờ thiếu em anh thấy thế giới xung quanh mình vắng tanh. Bình Nhi, không biết bao giờ mình mới được như họ nhỉ? Em chưa trả lời anh mà. Anh sẽ đợi. Rồi nam nhân kéo áo lên, yên lặng rời khỏi đồi cỏ.
- Sao vậy Nhân Mã?
Thấy cô đột nhiên ngóc đầu dậy nhìn xuống cuối chân đồi, Kim Ngưu nhẹ nhàng hỏi.
- Không, chắc do em tưởng tượng thôi.
Nhân Mã nhẹ nói. Nếu đó là Ma Kết thì cô sẽ ngẩng đầu lên trời, đứng dưới chòm sao của cô và ước cho Thiên Bình mau trở về. Đột nhiên một đường sao băng chạy ngang qua làm Nhân Mã ngạc nhiên. Nhưng rồi cô cũng mỉm cười. Bình Nhi, mau trở về nhé. Gió lùa qua kẽ lá khẽ vang lên tiếng xào xạc nhẹ tênh như biệt khúc. Gió lùa mái tóc nghe ù ù bên tai như lời chào.
- Này, các cậu biết không? Thiên Bình là gió, cậu ấy dù không ở đây nhưng chúng ta vẫn cảm nhận được cậu ấy. Cậu ấy đến rồi đi nhưng không đi mãi, nhỉ?
Xử Nữ đưa đôi mắt to của mình nhìn trời, sau đó quay qua nhìn mấy đứa bạn cười vui vẻ.
- Và có lẽ...tớ nghĩ chúng ta nên rửa tay gác kiếm thôi.
- Tớ cũng muốn vậy. - Song Ngư đưa tay lên trời như muốn bắt lấy một vì sao.
- Chúng ta sẽ trở lại làm chính chúng ta, để cho Thiên Bình tự hào vì có đứa bạn như chúng ta, nhé?
Song Tử ngóc đầu dậy, cười hạnh phúc. Đúng, phải trở lại thôi. Nào, cố lên! Năm người ôm lấy nhau, bỏ rơi mấy anh chàng nào đó khiến họ giận dỗi dành lại ôm cho thỏa mãn rồi đồng thanh:
- Không được ôm vợ của tớ!
Cả năm cô đều bật cười ngặt nghẽo, sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, họ cùng hét ầm lên:
- Ai là vợ của anh hả???
Vậy nhé, đợi đấy Bình Nhi!
O
Thiếu Thiên Bình, tất cả vẫn hoạt động như bình thường chỉ là thiếu đi một chỗ trong trái tim thôi. Thiếu Thiên Bình, bọn trường khác nổi dậy, tấn công liên tục. Bọn trường Zojidika thiếu Thiên Bình chúng nó vẫn tôn trọng năm người như vẫn còn cô. Chúng nó kéo đến tận trường chỉ vì đánh bại Yuka bọn cô. Dù họ có giỏi nhưng hơn trăm đứa xông vào thì đánh bằng niềm tin à. Bởi vậy, họ đã rất ngạc nhiên khi tất cả học sinh trong trường đều bay xuống đập cho bọn chúng một trận. Không biết từ bao giờ mà chúng nó đã có một châm ngôn: Đặt chân vào Zojidika, khiêu chiến với Yuka, phải đổi mạng. Năm người rất ngỡ ngàng khi biết được điều này nhưng khi đó, tất cả học sinh trong trường quỳ rạp xuống dưới chân cả năm người. Nên bây giờ trường Zojidika rất đoàn kết, không ai phải chết hết. Trường này chỉ cần dùng hai từ thôi: FACE OFF. Đáng ngạc nhiên, nhỉ?
O
Hai năm sau...
Đôi chân dài đi đôi guốc cao mười lăm phân sải bước trên hành lang, cái mông căng lắc qua lắc lại khi đi thật hoàn hảo. Vòng eo con kiến được một cái thắt lưng to bản trên bộ đầm đỏ chói lóa thít chặt hơn nữa trông nó càng nhỏ thêm. Bộ đầm xẻ cúp ngực trễ xuống lộ gần một nửa bộ ngực cúp D nảy lên theo từng bước đi làm đàn ông nhìn muốn thèm nhỏ dãi. Khuôn mặt được gọt dũa kỹ càng, bôi đắp hàng tá phấn trông trắng bệch. Đôi mắt gắn mi giả vẽ cong lên kiêu kỳ. Cái mũi cao hếch lên trời như thể ta đây là nữ hoàng, các người chỉ là kẻ hầu hạ. Miệng rộng môi dày thoa lên chục đường son đỏ choét trông kinh hơn cả máu. Bước chân cô ta đi đến đâu người nhìn đến đấy. Phụ nữ khinh bỉ, đàn ông nhỏ dãi, đôi mắt nhìn chằm chằm bộ ngực tưng tưng kia khiến hạ bộ đau đớn thèm khát.
Cô ta dừng lại trước một cánh cửa gỗ, bảng vàng trên tường đề chữ nổi in hoa: Phòng Tổng Giám đốc. Đến phép lịch sự tối thiểu mà cô ta cũng không thèm màng đến, mở cửa bước vào. Tiến về phía người con trai vẫn đang chăm chú vào phiếu xuất ngoại kia, cô ta nhấc chân, tay cố tình kéo cái váy đến lộ gần hết đùi, hất mái tóc xoăn cam chóe kia ra đằng sau, chống tay xuống bàn ép hai quả đồi kia vào nhau, cúi người xuống cố tình để cho người kia thấy được cái rãnh giữa hai quả đồi như mời gọi, cất chất giọng chua ngoa, đanh đá kia lên:
- Quên em rồi sao, Thiên Yết?
Thiên Yết đến một cái liếc cũng không thèm, chỉ hết di chuyển từ phiếu xuất ngoại cho tới các hồ sơ trên mặt bàn điện tử, ngón tay di di không ngừng. Anh lạnh nhạt mở miệng, chả thêm chút mắm muối hay tình cảm của mình vào câu nói:
- Ngồi xuống, cô đang chắn công việc của tôi đó Miệt Thanh.
Tách!
Miệt Thanh biết Thiên Yết chả để ý gì đến xuân sắc mình phô ra, ngại ngùng thu về, tụt xuống khỏi bàn, ngồi xuống ghế đối diện. Đến ngồi mỗi cái ghế thôi cô ta cũng cố tình bắt chân qua, kéo váy lên như muốn quyến rũ anh. Nhưng căn bản Thiên Yết mong là sự quyến rũ ấy đến từ vợ mình chứ không phải con ả đang ngồi kia, anh nói, giọng ngang như cua bò:
- Chẳng phải tôi giao cho cô công việc bên Ý rồi sao? Về đây làm gì?
Da mặt cô nàng không biết dày bao nhiêu thước, rất tự nhiên trả lời không hề đỏ mặt:
- Em nhớ anh, công việc đó em làm xong hết rồi. Em mà không về thì lỡ con ả nào cướp anh mất thì sao?
Thiên Yết khẽ hừ một tiếng. Ả sao? Cô còn không xứng đáng để được hầu hạ cô ấy nữa chứ ở đó mà lắm mồm.
- Không có việc gì thì đi ra ngoài, tôi bận lắm, không có thừa thời gian để tiếp đãi cô.
Thiên Yết lạnh lùng xua đuổi Miệt Thanh làm cô ả đành phải đi ra. Chỉnh lại vóc dáng, kéo váy xuống, cô ta ẻo lả bước vào thang máy. Ở trong phòng, Thiên Yết hăt xì một cái. Assss, cô ta dùng loại nước hoa nào mà kinh khủng thế? Lập tức anh đứng dậy, lấy lọ nước hoa chôm của Xử Nữ ra mà xịt đầy phòng. Oa, ổn rồi nha, hưm, sao nhớ cô ấy quá.
Trong thang máy, mấy thằng cha nhân viên cho tới ông già trưởng phòng Kế toán cũng phải khúm núm nhỏ dãi khi thấy Miệt Thanh bước vào, vội đẩy những cô nhân viên nhỏ bé vào trong như muốn dính lại làm một với cái khung thang máy. Hừ, bọn mê gái, đến thế là cùng.
Xuống đến tầng 1, đột nhiên bóng dáng nào đó rơi vào mắt cô ta làm cho miệng cô ta cười toe toét, vội chạy tới, bộ ngực nảy mạnh như muốn rớt. Cô ta chạy tới nhảy lên ôm chầm lấy người đó từ phía sau, cố tình cọ bộ ngực kia vào tấm lưng to rộng của người đó.
- Ma Kết, anh đây rồi, em tìm anh mãi.
Cái giọng chua ngoa ngọt như mía lùi của cô ta vang lên khắp đại sảnh khiến tất cả các nhân viên nữ bao gồm cả Ma Kết da gà nổi dậy gào thét dữ dội. Dùng hai ngón tay gỡ hai tay cô ả ra, Ma Kết lùi mình giữ khoảng cách nhất định với cô ả, tay phủi phủi vai áo mình, nói:
- Miệt Thanh, cô nên thận trọng.
Tách!
Miệt Thanh bĩu môi, vòng hai tay ra phía dưới ngực rồi nâng lên cố tình cho Ma Kết thấy, õng à õng ẹo nói:
- Thận trọng gì chứ, anh là của em mà.
Ma Kết chả quan tâm đến bộ ngực kia, lạnh lùng quay đi, nói với cô ta một câu, ánh mắt sắc lạnh:
- Nên nhớ, tôi không phải là của cô.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh đi ra ngoài, Miệt Thanh nghiến răng, bàn tay được giũa móng thật đẹp nắm chặt lại như sắp gãy. Hừ, Thiên Yết, Ma Kết, hai người phải là của tôi. Chỉ cần có con ả nào bén mảng đến gần hai người, tôi sẽ giết tận gốc. Mấy cô nhân viên thấy hết sự việc cười khúc khích cho sự xấu hổ của cô ta. Miệt Thanh lườm mấy cô nhân viên đó một cái sắc lẻm rồi hậm hực giậm chân đi ra ngoài.
O
Tháng trước Miệt Thanh vừa công bố cho công chúng một việc là nếu cô bắt gặp ai cầm theo máy ảnh chụp cô ta hay đăng những ảnh thường của cô ta lên mạng thì cô ta sẽ rời khỏi giới người mẫu vì cô ta muốn riêng tư như bao công dân khác. Bởi vậy nên giờ cô ra đường, mọi người nhìn thấy cô chỉ là nhìn hân mộ thôi, không dám xin chữ ký hay chụp hình vì sợ thần tượng của mình rời khỏi giới. Cô bây giờ rất thoải mái, gặp fan nhận ra thì chỉ chào một cái e lệ rồi đi. Mệt mỏi! Đó là câu cô ta nghĩ trong đầu bây giờ.
Đột nhiên cánh tay cô ta bị ai nắm lấy rồi kéo vào bên trong. Trong hẻm tối thui, Miệt Thanh bị dồn vào góc khuất nên người ngoài chỉ thấy được ba thằng đô con ở trong thôi. Thằng đầu tiên nhìn chằm chằm bộ ngực của Miệt Thanh. Ra lệnh cho hai thằng bên cạnh giữ tay Miệt Thanh lại. Sau đó hắn tiến lại gần cô, giơ hai bàn tay to thô ráp tiến lại về phía hai quả đồi tròn mềm kia, ánh mắt tràn đầy nhục dục. Chuẩn bị chạm vài thì đột nhiên phía bên ngoài vang lên một tiếng nói:
- Thả cô ấy ra.
Thằng cầm đầu lập tức quay ra nhìn người đó. Sau khi thấy được mặt người đó rồi thì hắn cười khinh bỉ, nói:
- Định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Biến đi cho bọn anh làm việc.
Chàng trai nghiêng đầu, nhìn thấy cô nàng nước mắt lưng tròng đang bị hai thằng ôn con kia giữ lấy có vẻ quen quen, liền nói:
- Thả ra.
Thằng kia gân xanh nổi ngay trán, xông về phía anh chàng đó. Anh chàng chỉ nhìn anh ta mà không nhúc nhích, Miệt Thanh nghĩ anh ta xấu số rồi. Nhưng sai lầm, hắn ta chưa kịp chạm vào anh chàng đó thì anh chàng đó giơ chân, nhanh như chớp đá vào cằm tên đó làm hắn gãy răng. Hai thằng kia sợ quá thả Miệt Thanh xuống rồi co cẳng chạy mất. Anh chàng đó tiến đến chìa ra trước mặt Miệt Thanh tay mình, sau đó dịu dàng hỏi:
- Cô không sao chứ?
Tách!
Miệt Thanh ngây ngốc nhìn chàng trai lạ, đưa tay lên để chàng trai đó đỡ, miệng buột hỏi:
- Anh tên gì?
Chết tiệt, Miệt Thanh cô đáng lẽ không nên hỏi ân nhân mình như thế. Nhìn sắc mặt anh chàng đó là biết anh ta ngạc nhiên tới cỡ nào, sau đó anh ta cũng cười vui vẻ với cô, trả lời:
- Tôi là Cự Giải.
Sau đó tạm biệt Miệt Thanh rồi lon ton đi ra khỏi con hẻm để đi chơi. Oa, anh ấy thật đẹp trai a. Mình phải có được anh ta. Rồi cô lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của mình.
- Alô, Min, điều tra ngay cho tôi người con trai tên Cự Giải.
Bên đầu kia lặp lại tiếng thở dài quen thuộc, vâng một tiếng trong điện thoại. Lại một anh chàng xấu số lọt vào mắt của Miệt Thanh, ô dô dô, chỉ có chết thôi.
~! End chap 23 !~