"Thả tôi ra!" - Trích lời Miệt Thanh.
O
Sắc sớm, chỉ là một chuỗi mỏng manh trên trời đầy gió lộng. Song Ngư khẽ khịt mũi, trời chuyển mùa thật khiến cô có chút không thoải mái. Không những vậy mà còn làm cho đầu cô đau nhức.
Ấy, lá sao chưa ngả vàng đi nhỉ? Song Ngư ngẩng đầu, khẽ cười.
Đột nhiên, Song Ngư có cảm giác lạ, chỉ là có chút hẫng hẫng trong tim và hòa tan với cảm giác lạnh đột ngột rồi chuyển nóng trong người. Hình ảnh Bảo Bình phía trước mắt cô mờ mờ ảo ảo, không rõ thực hư ra sao. Nhưng hình như Song Ngư cũng chẳng tin vào những gì mình thấy trước mắt nữa. Bây giờ cô với Bảo Bình có còn là gì của nhau đâu. Vả lại đôi lúc nghĩ lại, cô cũng thấy có chút hối hận.
Hối hận vì cô không nghĩ kỹ hơn một chút, điều tra rõ mọi chuyện hơn, để không bây giờ cô đã không phải chịu khổ ở như thế này. Cả Nhân Mã, Song Ngư, hay Bạch Dương, Song Tử, Xử Nữ nếu nghĩ kỹ hơn một chút nữa cũng chẳng có kết cục chia tay như vậy. Bao năm kinh nghiệm của bọn cô chỉ vì một lần hiểu nhầm mà biến thành mù quáng hết.
Song Ngư thở dài, cúi đầu, gạt bỏ hết hình bóng của Bảo Bình ra khỏi tâm trí, cô chẳng muốn nghĩ gì đến hai từ "hối hận" nữa. Song Ngư bước đi, nhưng chưa đi được mười bước đã bị ai đó giữ lại.
Cô giật mình, ngẩng đầu nhìn Bảo Bình, đôi mắt mở to.
Bảo Bình nhìn cô, anh nghiến răng:
- Em lại còn dám bỏ đi nữa sao?
Song Ngư hoảng sợ, cả người rung lên, hỏi:
- Là anh thật sao?
Bảo Bình thật muốn đánh cho cô nàng này một trận. Anh không ở đây thật thì anh ở đâu mới được, chẳng lẽ ở nhà. Cô đúng là cô nàng ngốc nghếch, ngốc nghếch nhưng anh yêu cô.
Bảo Bình quay người đối diện với cô, bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy cánh tay Song Ngư, anh bảo:
- Chắc em cũng biết lý do rồi chứ?
Song Ngư bối rối. Cô biết lý do, nhưng bây giờ cô chẳng còn cách nào để đối mặt với anh một cách tự nhiên nhất có thể cả.
- Em...
Bảo Bình khẽ cười, kéo Song Ngư ôm vào lòng, giọng dịu dàng:
- Em biết rồi thì chẳng phải bây giờ nên trở về bên anh sao? Anh không trách em suy nghĩ không sâu, chỉ là do em quá sốc thôi, anh không giận em.
Song Ngư ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lay động không ngừng:
- Bảo Bình, em...
Bảo Bình im lặng, đợi cô nói.
- Bảo Bình, em sai rồi!
Cô chỉ nói như vậy rồi khóc òa lên, ôm chặt lấy anh, cô bây giờ vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối mà thôi.
O
Tối, gió đêm vẫn cuốn từng đợt ùa vào như gào thét. Lá cây xào xạc nghe đến rợn cả người. Trong phút chốc, một đám người chạy ngang qua như những bóng ma thần bí rồi lẩn đi mất.
- Tại sao chúng ta phải đi lén lút như vậy?
Đường đường chính chính mà đi không chịu, sao lại lẩn lút như thế này cơ chứ, Thiên Bình mệt mỏi đi theo, hỏi. Dẫn đầu đoàn là Bạch Dương, lúc nào cô cũng hăng máu mấy cái vụ bí ẩn này lắm, lập tức quay lại "suỵt" một tiếng, chống chế.
- Cho nó kích thích chút đi Bình Nhi!
Thiên Bình khóe môi giật giật, không chịu nổi nữa đứng thẳng dậy đi trước, sau đó quay qua cả đoàn mười một người đang khổ sở còng lưng theo Bạch Dương kia mà nói:
- Cậu mà đi trước thì tới sáng mùng một Tết năm sau cũng chưa tới được. Tớ biết chỗ nên để tớ dẫn đi cho.
Bạch Dương giật mình cười hì hì. Đúng là cô không biết thật a. Thế là cả bọn đứng thẳng dậy đi theo Thiên Bình. Gió thổi hiu hiu đến rùng rợn, cửa nhà kho bật mở mạnh. Miệt Thanh giật mình ngẩng lên, ánh sáng giữa phòng sáng choang cũng không thể nào vươn tới được cửa nhà kho. Ả hốt hoảng cùng cực, lập tức mở miệng:
- Tôi sai rồi, thả tôi ra đi mà, làm ơn đi, tôi sẽ không dám làm thế nữa đâu.
Cả bọn ngạc nhiên nhìn Miệt Thanh đang run rẩy, bộ dạng chẳng giống một người mẫu số một trong giới showbiz gì cả. Thiên Bình tiến về phía trước, ánh sáng hắt lên người cô khiến Miệt Thanh bất ngờ. Mái tóc màu tím hồng, đôi mắt tím khiến ả không thể ngờ được. Môi ả mấp máy, đôi mắt mở căng.
- Cô... là em gái của Thiên Yết sao?
Thiên Bình nghe cô ta nói mà nhếch môi khinh bỉ. Vậy mà thích phát ngôn là thích Thiên Yết, cô ta vốn dĩ chẳng hiểu gì về Thiên Yết cả. Cô nghiêng đầu, cười nhạt.
- Cô thật đúng là một con ả ngu si mà. Cuộc sống của Thiên Yết cô còn không biết thì đừng có mà mong được đặt chân vào Thiên gia.
Từ đằng sau Thiên Bình, cả bọn dần dần đứng dàn hàng trước ánh sáng duy nhất trong căn nhà kho. Miệt Thanh thật sự sững người trước những điều trước mắt. Ả không thể ngờ được là bộ dạng thảm hại nhất của ả lại phô ra hết cho bọn họ xem. Song Ngư, Song Tử, Nhân Mã, Bạch Dương, Xử Nữ ngạc nhiên xen lẫn tức giận nhìn ả. Ồ, vậy hóa ra con ả làm cho bọn cô hiểu nhầm anh là đây.
Khuôn mặt phởn phơ của Bạch Dương đột nhiên biến mất, ánh mắt sắc lạnh đến mức khiến Sư Tử rùng mình. Cô nhếch môi cười lạnh, đi vòng qua một vòng xung quanh Miệt Thanh, ánh mắt không chút cảm xúc nhưng sâu trong đó là vài tia thích thú le lói.
- Này Song Nhi, Mã Nhi, Ngư Nhi, Xử Nhi, dù cho chính tớ nói rằng chúng ta nên rửa tay gác kiếm, nhưng tớ muốn làm một bữa tiệc cuối cùng để mừng cho sự nghiệp của chúng ta kết thúc cho thật tuyệt.
Song Tử, Nhân Mã, Song Ngư, Xử Nữ đột nhiên "ồ" lên một tiếng dài ngoẵng, sau đó cả bốn cười nhạt, khiến cho Miệt Thanh rùng mình, cả năm người kia ớn lạnh. Thiên Bình hiểu cả năm con bạn của mình đang muốn làm gì, cô biết nó sẽ rất khó chấp nhận đối với những người suy nghĩ đơn giản về việc này, bởi vậy cô quay ra cả sáu người con trai kia, bảo:
- Có cảnh mười tám cộng đấy, nếu chịu đựng không được thì cả sáu người nên ra khỏi đây.
Cả sáu người im lặng, mắt hướng về phía năm người con gái đang đứng xung quanh Miệt Thanh. Họ còn chưa hiểu hết nốt cuộc đời kia của người con gái của họ, họ nghĩ họ nên ở lại. Ma Kết thì khác, anh tiến về phía Thiên Bình, ôm lấy cô từ đằng sau, sau đó nhìn năm con người kia, nói với vẻ bất cần:
- Tớ có Bình Nhi rồi, tớ không đi.
- Tôi không muốn đi!
Không biết sao họ lại đều ở lại. Thiên Bình cũng khiểu chính mình nữa khi cô nắm chặt lấy tay Ma Kết, gật đầu với bọn họ.
- Vậy thì xin lỗi!
Sau đó cô quay qua chỗ năm đứa bạn, "Tớ chuẩn bị sẵn rồi!", đưa cho từng người vật dụng thích hợp. Bỗng cô "a" lên một tiếng, lấy trong túi một lọ nhỏ xíu, "Song Ngư!", sau đó cô tung nó cho Song Ngư. Song Ngư ngạc nhiên nhìn cái lọ vừa túm được, thứ chất lỏng này có màu quen quen. Cô quay qua nhìn Thiên Bình ý hỏi có phải là... Thiên Bình mỉm cười nhìn con bạn, gật đầu một cái. Và... mọi chuyện bắt đầu.
O
Trăng khuyết tỏa sáng trên đỉnh đầu. Lớp mây mờ ẩn hiện sau những cái cây rậm rạm. Gió đột ngột thổi vút qua như dọa người. Người người đi lại ngoài đường vẫn tấp nập và nhộn nhịp. Khung cảnh vẫn bình yên, bình yên đến nỗi tiếng hét xé họng của con người vang lên mà họ vẫn thản nhiên đi qua như không biết.
Hơi sâu trong lớp nhà, một cái nhà gỗ cũ kỹ ẩn ẩn hiện hiện. Tiếng hét thê lương vẫn vang dội liên tục không ngừng. Vết bầm tím đến bật máu nổi lên càng ngày càng nhiều. Vút! Tiếng vụt như xé nát không khí ra làm hai mảnh vang lên đầy lạnh lùng. Chát! Sợi dây chạm vào da thịt đau rát đỏ ửng nổi lên, tiếng vang tàn nhẫn. Á!!! Hét, hét, hét nữa đi! Làm ta đau khổ thì ngươi trả lại gấp đôi. Như lời nói của quỷ hiện thân trong từng con người khiến cho Miệt Thanh như thừa sống thiếu chết. Ả... chạm nhầm người rồi! Quần áo nát tươm như giẻ lau nhà, chỗ hở chỗ che khiến ả không khác gì một con ăn xin nghèo khó. Ánh hào quang trên sàn catwalk của ả biến tan mất như bong bóng cà phòng. Ả hối hận, ả hối tiếc, ả ngu muội, vì sự ngu muội của mình, ả đã quá ngu si rồi, quá ngu si rồi! Giọt nước mắt muộn màng lăn trên má Miệt Thanh. Muộn!
- Khóc gì chứ? Cô nên nghĩ đến hậu quả trước khi hành động như vậy. Kết thúc rồi, Miệt Thanh!
Song Ngư lạnh nhạt nói, hắt thứ chất lỏng kia lên người Miệt Thanh. Năm giây, tạm biệt Miệt Thanh... Cả sáu người con gái kéo cả sáu người con trai đi mất. Hết năm giây, tiếng hét đột ngột vang lên. Đau đớn, khó chịu, bỏng rát, mọi thứ đau đớn gộp vào một cơ thể, một nỗi đau và... chấm dứt sự nghiệp của họ. Bạch Dương hít sâu một hơi, tĩnh lặng lại tâm trạng, trở lại về bản chất nông nổi của mình.
- Này, chỗ này gần ngọn đồi ấy, tụi mình tới đó đi, chỉ cho Thiên Bình thấy chòm sao của cậu ấy.
- Được đấy!
Vậy là cả năm cô nàng kéo Thiên Bình chạy đi khiến cho sáu người con trai kia khổ sở đi theo. Họ nằm lăn trên bãi cỏ, hít những mùi hương tự nhiên của đất mẹ thân thương. Bạch Dương chỉ tay lên trời, vui vẻ nói:
- Đó Thiên Bình, cậu thấy chưa, chòm sao của cậu ở giữa đó. Bọn mình là bạn, sẽ mãi là như vậy.
Song Tử lăn qua, híp mắt nhìn cô, gật đầu phụ họa:
- Đúng đó đúng đó!
Nhân Mã nằm bò lên người Song Ngư, cười hì hì bảo:
- Từ nay đừng rời xa bọn tớ biết chưa?
Xử Nữ lăn viu qua, đè đầu Bạch Dương xuống khiến cô nàng la oai oái:
- Không được bỏ đi biệt tích như vậy nữa biết chưa?
Song Ngư đẩy Nhân Mã qua một bên, đánh cô một cái bép, sau đó kéo Nhân Mã lại gần, quay qua Thiên Bình giận dỗi:
- Làm bọn tớ khổ sở như vậy cậu phải chịu trách nhiệm.
Thiên Bình nhìn mấy con bạn. Cô khẽ bật cười thành tiếng khiến cả đám ngạc nhiên. Cô hạnh phúc, ừ, và cô chỉ cần mấy con bạn thân yêu nhí nhố này, với cả Ma Kết nữa, à mà quên, cả ông anh họ cùng ông anh ruột Bảo Bình và Thiên Yết, vậy là cô mãn nguyện lắm rồi. Mẹ ơi, con tìm được hạnh phúc rồi đấy nhé! Ở trên đó mẹ cũng phải tìm được hạnh phúc như con đấy! Thiên Bình giơ tay ôm choàng lấy cổ năm con bạn thật chặt như muốn nghẹt thở.
- Ừ, tớ biết rồi, tớ xin lỗi!
Cả năm cô nàng chết ngộp vì cái ôm của Thiên Bình, lập tức chồm lên người cô mà cù léc khiến Thiên Bình ho sặc sụa. Tiếng hét, tiếng cười, tiếng nói vang lên, trộn lẫn như một bản nhạc ca tuyệt vời cho tình bạn, tình yêu của họ.
Trong buổi tối trời ngợp đầy sao sáng, chàng trai ôm lấy cô gái từ phía sau thật chặt, bờ vai rộng rãi muốn che chở cho cô suốt đời.
- Bàn tay em đã đẫm máu đủ rồi. Bây giờ, hãy để bàn tay anh đẫm máu vì em.
- Đừng như vậy, em không thích!
- Em không thích thì kệ em, nhưng anh sẽ làm vậy. Bởi vì anh sẽ không nói hối hận khi yêu em.
~! The end !~