*ABB: Tên như kiểu Chu Huệ Huệ, Lệ Lâm Lâm.
Bước chân của Trần Nhất Nhiên ngừng lại, cậu đứng trên bậc cầu thang.
La Lệ Sa và Chu Huệ Huệ đồng thời quay đầu nhìn cậu.
“…” Trần Nhất Nhiên im lặng một giây, sau đó miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Làm phiền rồi.”
La Lệ Sa: “…”
Chu Huệ Huệ: “…”
Mắt thấy Trần Nhất Nhiên quay người lên cầu thang đi mất, La Lệ Sa không còn để ý đến Chu Huệ Huệ, vội vàng hét với lên: “Trần Nhất Nhiên, đợi một chút!”
Trần Nhất Nhiên đương nhiên không đợi, La Lệ Sa đuổi theo bước chân của cậu đi tới bên cạnh nói: “Hôm nay tan học mình đi cùng nhau nhé.”
Trần Nhất Nhiên mặt không biểu cảm nói: “Tan học tôi còn phải đi đón em gái tôi.”
Là một nữ đầu gấu mê mẩn Trần Nhất Nhiên, La Lệ Sa đương nhiên biết Trần Nhất Nhiên mỗi ngày sau khi tan học đều đến khu tiểu học đón em gái, cô ta cười cười tỏ ra vô cùng độ lượng nói: “Vậy chúng ta cùng đi đón em gái cậu sau đó cùng về, tớ không ngại.”
“Tôi ngại.” Trần Nhất Nhiên đáp: “Em gái tôi không thích người lạ.”
“Hai chúng ta sao có thể coi là người lạ được chứ.”
“…” Trần Nhất Nhiên trước giờ chưa từng thấy nữ sinh nào da mặt dày như vậy, “Đến giờ tự học rồi, tạm biệt.”
Trần Nhất Nhiên bước đi nhanh hơn, trước khi tiếng chuông báo giờ học vang lên liền nhanh chân bước vào lớp.
La Lệ Sa bĩu bĩu môi, xách cặp đi lên tầng. Chu Huệ Huệ đi theo phía sau cô ta, bước nhanh hơn về phía trước. Lúc cô đi ngang qua người La Lệ Sa, La Lệ Sa lại mở miệng gọi cô lại: “Nhớ kĩ lời tao vừa nói với mày, về sau tránh xa Trần Nhất Nhiên ra.”
Chu Huệ Huệ quay đầu nhìn cô ta, khoé miệng cong lên: “Tôi cũng đã nói rồi, tôi và Trần Nhất Nhiên chỉ là học cùng tiểu học mà thôi, không có quan hệ gì khác. Hiện giờ cả trường đều biết, cô gái gần gũi cậu ta nhất chỉ có em gái của cậu ta.”. ngôn tình sủng
Nói xong Chu Huệ Huệ xách cặp sách của mình bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.
Cô không sợ La Lệ Sa, cho dù học sinh trong trường đều đồn rằng La Lệ Sa còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Trong mắt Chu Huệ Huệ, La Lệ Sa chỉ là một con hổ giấy, doạ nạt chút chút các bạn học nhát gan còn được, chứ bảo cô ta thực sự đi đánh nhau, cô ta cũng chưa chắc đã đánh nổi ai.
Sau khi Chu Huệ Huệ rời đi, La Lệ Sa vẫn đứng nguyên tại chỗ, ngẫm nghĩ lời cô ấy vừa nói.
Cô gái gần gũi với Trần Nhất Nhiên nhất trường này, chính là em gái cậu ấy… Cô ta có nên ra tay bắt đầu từ con bé con ở khu tiểu học đó không?
La Lệ Sa là người thuộc phái hành động, nghĩ gì là làm ngay, giờ giải lao giữa giờ, cô ta đứng trước cửa lớp 4 năm hai khu tiểu học, thuận tiện tóm lấy một đứa nhóc mới chạy từ trong lớp ra, hỏi nó: “Trần Hi của lớp nhóc ngồi ở đâu?”
La Lệ Sa có mái tóc nhuộm thành màu tím, bên ngoài bộ đồng phục thì khoác một chiếc áo da hầm hố, mặt thì trang điểm đậm, cậu bé bị cô ta giữ lại nhìn thấy thế liền bị doạ, hét lên một tiếng rồi khóc lớn.
“…” La Lệ Sa nhăn nhăn đôi lông mày đã được chỉnh sửa tinh xảo, vẻ mặt mất hứng, “Mày khóc cái gì? Lão nương nhìn đáng sợ lắm à?”
Tiếng khóc của cậu nhóc khiến giáo viên trong phòng học phải chạy ra ngoài xem, thấy La Lệ Sa đang giữ học sinh của mình liền kéo cậu bé ra khỏi bàn tay cô ta, để cậu bé nấp phía sau lưng mình: “Em ở lớp cao trung phải không? Chạy tới khu tiểu học làm gì vậy?”
Theo nguyên tắc, trong giờ học nhà trường không cho phép học sinh các cấp học chạy tới lẫn lộn vào cấp học khác, càng đừng nói là học cao trung lại chạy tới khu tiểu học.
Thấy ngay cả giáo viên cũng đã mặt, La Lệ Sa càng mất kiên nhẫn: “Em tìm Trần Hi ở lớp cô, vừa mới hỏi thằng nhóc này một câu, nó liền khóc. Hiện giờ học sinh nam đều yếu đuối như vậy à?”
“…” Khoé miệng giáo viên cứng ngắc, ánh mắt di chuyển từ đôi môi đỏ chót cho tới mái tóc màu tím của cô học sinh này. Mặc dù cô chỉ là giáo viên của khu tiểu học, nhưng cô cũng biết La Lệ Sa của khu cao trung. Lúc mới nhập học đã nhuộm cả đầu tóc thành màu tím, ngày hôm sau liền bị trường học phát thông báo phê bình, nhưng cô học sinh này hoàn toàn không đặt lãnh đạo nhà trường vào trong mắt, vẫn vênh váo đến trường với mái tóc màu tím của mình.
Cô ta cứng đầu như vậy, nghe nói là vì bố mẹ cô ta đã đầu tư cho nhà trường không ít tiền, sau đó giáo viên phải hai lần ba lượt tìm cô ta hết lời thuyết phục, cô ta mới nhuộm tóc về như cũ, nhưng vẫn còn giữ lại chút màu.
Về sau mọi người mới biết, nhuộm tóc hay không mặc đồng phục của trường cũng chỉ là chuyện nhỏ, cô ta còn trốn học đánh nhau. Nếu là học sinh khác thì sớm đã bị đuổi học cả trăm lần rồi, mà La Lệ Sa vẫn có thể tiếp tục học ở đây, chỉ có thể nói đều là nhờ vào số tiền mà bố mẹ cô ta đã đầu tư cho trường giữ lại.
“Trần Hi có ở trong lớp không?” La Lệ Sa thấy giáo viên không trả lời, tự mình ngó vào lớp học, giáo viên kéo cô ta lại, chặn trước cửa: “Em tìm Trần Hi có việc gì? Cô có thể chuyển lời cho em.”
La Lệ Sa ngước mắt nhìn giáo viên nói: ‘Em muốn con bé giúp em theo đuổi anh trai của nó, cô nói lại với nó như vậy hộ em.”
Giáo viên: “…”
Cô giáo cho rằng học sinh như La Lệ Sa phải bị đuổi học ngay mới phải! Trường học sao có thể chỉ vì kiếm năm thùng gạo mà khom lưng cúi đầu như vậy cơ chứ!
“Em quậy phá ở khu cao trung như nào cô không quan tâm, nhưng đây là khu tiểu học, mời em từ nay về sau đừng có đến quấy rối học sinh của cô, bọn chúng vẫn còn nhỏ, rất dễ bị kinh sợ.” Dáng người nhỏ nhắn của cô giáo đứng chắn trước cửa lớp học sừng sững như núi Thái Sơn, hết sức chính trực mà nói câu này.
La Lệ Sa “phụt” một tiếng rồi bật cười: “Trường học trả cho cô bao nhiêu tiền lương một tháng vậy? Có đáng không?”
“Đây không phải vấn đề tiền nong, bọn nhỏ là học sinh của cô, cô phải có trách nhiệm với chúng.”
La Lệ Sa cười haha: “Thôi được rồi, em còn không có rảnh rỗi tới mức đi gây sự với học sinh tiểu học. Được, nếu cô đã không cho em gặp Trần Hi, em đi trước vậy.”
Cô ta quay người vẫy vẫy tay, đi xuống lầu.
Giáo viên nhìn bóng dáng cô ta biến mất dưới cầu thang, liền nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Buổi chiều, La Lệ Sa căn đúng giờ, bỏ tiết học cuối cùng chạy đến khu tiểu học lúc tan trường tìm Trần Hi. Lúc này trong phòng học chỉ còn lác đác vài học sinh, vị giáo viên có cái miệng đầy đạo lý kia cũng đã ra về.
La Lệ Sa cười âm hiểm, cầm một đống đầ ăn vặt vừa mua ở căng tin đi vào, đặt tất cả lên bàn học của Trần Hi.
Bạn cùng bàn của Trần Hi là Lệ Lâm Lâm, là con gái của ca sĩ nổi tiếng Lệ Thâm.
Hai cô bé ngồi trước bàn đồng thời ngẩng đầu nhìn La Lệ Sa.
Trần Hi mỗi ngày đều ngồi đợi anh trai tan học nên mới ở lại muộn, Lệ Lâm Lâm thì ngày nào cũng được đưa đón đúng giờ, hôm nay cố ý ở lại đến giờ này là vì Trần Hi.
Buổi sáng nghe bạn cùng lớp nói, có một nữ sinh bất lương khu cao trung đến tìm Trần Hi, Lệ Lâm Lâm sợ cô bé ở lại một mình không an toàn nên ở lại với cô bé.
Không ngờ nữ sinh bất lương khu cao trung đó thật sự lại đến.
La Lệ Sa biết Trần Hi, cô ta đã từng nhìn thấy Trần Nhất Nhiên dùng xe đạp chở em gái. Cô ta hướng Trần Hi nở một nụ cười: “Em gái nhỏ, những đồ ăn vặt này chị gái mời em.”
Trần Hi nhìn đống đồ ăn vặt đầy bàn, nói với La Lệ Sa: “Em không cần, bố mẹ và anh trai đều nói với em, không được lấy đồ của người lạ.”
La Lệ Sa nói: “Chị không phải người lạ, chị là bạn tốt của anh trai em!”
Trần Hi khẽ cau đôi lông mày nhỏ nhắn, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy tại sao em chưa bao giờ nghe anh trai em nhắc tới chị?”
“…”
La Lệ Sa đau lòng muốn chết.
“Haha, có lẽ là anh trai em ngại khi nhắc tới nữ sinh khác với em.” La Lệ Sa cố gắng duy trì nụ cười, “Chị không phải người xấu, những đồ này đều là vừa mới mua ở căng tin.”
“Em không cần.” Trần Hi vẫn kiên định lắc đầu, “Chị mang những thứ này đi đi, chúng cản trở em làm bài tập về nhà.”
La Lệ Sa: “…”
Giữa đồ ăn vặt và bài tập về nhà mà lại chọn bài tập về nhà? Từ nhỏ con bé này đã được giáo dục như thế nào vậy?
Lệ Lâm Lâm nhìn cô ta, cũng cau mày nhỏ: “Giờ này khu cao trung vẫn chưa đến giờ tan học, chị vì sao không ở trong lớp học bài?”
“Tiết này của bọn chị được tự do hoạt động.” La Lệ Sa thuận miệng nói dối: “Em gái nhỏ, chị thật sự không phải người xấu, chị tên là La Lệ Sa, các em gọi là chị Lệ Sa được rồi.”
Vì muốn có quan hệ tốt với Trần Hi, La Lệ Sa đã dùng hết tất cả sự kiên nhẫn từ bé đến lớn rồi, bộ dáng này của cô ta mà bị mấy chị em trong băng nhóm của cô ta nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo cô ta đến chết mới thôi.
“La Lệ Sa?” Lệ Lâm Lâm mở to mắt, đánh giá cô ta: “Hi Hi, chị ta chính là nữ sinh đầu gầu muốn theo đuổi anh trai của cậu trong lời đồn đó.”
“Ồ, em biết chị sao?” La Lệ Sa nhướng mày nhìn Lệ Lâm Lâm, không ngờ tên tuổi của cô ta đã vang danh tới tận khu tiểu học rồi.
“Dừng, chị đừng có mơ mộng nữa, anh Nhất Nhiên sẽ không thích chị đâu.” Lệ lâm Lâm “hừ” một tiếng.
La Lệ Sa nhìn cô bé, giọng nói đầy ý vị: “Sao nào, chẳng lẽ em cũng thích anh Nhất Nhiên sao?”
Lệ Lâm Lâm liền đỏ mặt: “Liên quan gì đến chị!”
Lệ Lâm Lâm từ lớp mẫu giáo đã luôn chơi cùng Trần Hi, hai người có tình cảm rất tốt, vô cùng thân thiết với nhau. Cô bé đương nhiên cũng đã gặp Trần Nhất Nhiên, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô bé liền cảm thấy anh trai này thật sự quá đẹp trai.
Chỉ kém bố cô bé một chút xíu thôi.
Nhưng Trần Nhất Nhiên sẽ trưởng thành hơn, Lệ lâm Lâm tin rằng, đợi anh trưởng thành rồi, chắc chắn sẽ ngày càng đẹp trai.
“Lâm Lâm đừng tức giận.” Trần Hi kéo tay Lệ Lâm Lâm an ủi cô bé, sau đó cúi đầu nói với La Lệ Sa, “Anh trai em sẽ không thích bộ dáng chị như thế này đâu.”
La Lệ Sa không những không tức giận mà đôi mắt còn sáng lên. Hôm nay cô ta đến đây chính là muốn nghe ngóng điều này!
“Vậy anh trai em thích con gái kiểu gì?” Cô ta giả vờ vô tình hỏi.
Trần Hi đáp: “Anh trai em thích người học giỏi, tốt nhất tên kiểu ABB.”
Trần Nhất Nhiên trước nay không bao giờ nói với Trần Hi vấn đề về tình cảm nam nữ, chẳng qua cô bé biết anh trai có một thanh mai quan hệ không tồi, tên là Chu Huệ Huệ, liền theo dáng vẻ của Chu Huệ Huệ mà nói theo.
La Lệ Sa nghe xong câu này, sắc mặt trầm xuống. Nói như vậy không phải chính là Chu Huệ Huệ sao!
Lệ Lâm Lâm cúi thấp đầu, trái tim nhỏ đập thình thịch. Ý, hình như cô bé cũng phù hợp với yêu cầu đó nha.
“Sao em lại chạy tới lớp của cô nữa rồi! Không phải cô đã nói em không được tới làm phiền học sinh của cô nữa hay sao!” Lúc giáo viên nghe học sinh lớp mình chạy tới nói nữ sinh lúc sáng lại tới tìm, thiếu chút nữa quỷ cũng bị doạ bay đi mất rồi.
Nếu như Trần Hi mà xảy ra chuyện gì, cô phải giải thích như thế nào với Trần Nhất Nhiên…à không, với Trần Tuý đây!
Điều La Lệ Sa muốn hỏi đã hỏi được rồi, cô ta cũng không cần phải ở lại thêm.
“Những đồ ăn vặt này đều không có độc đâu, các em cứ yên tâm mà ăn, chị đi đây.” La Lệ Sa nói xong liền nhanh chóng dứt khoát quay người đi mất.
Giáo viên thu dọn hết mấy thứ đồ ăn vặt trên mặt bàn lại, không yên tâm hỏi: “Hai đứa đã ăn đồ mà chị học sinh kia mua cho chưa?”
Hai cô bé đồng thời lắc đầu, giáo viên lúc này mới thở ra nhẹ nhõm.
Mang hết đồ ăn vặt về phòng làm việc của mình, giáo viên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên liên lạc với giáo viên của khu cao trung, nói chuyện này của La Lệ Sa cho cô ấy biết.
Trần Nhất Nhiên sau khi nghe cô chủ nhiệm nói chuyện La Lệ Sa chạy tới tìm Trần Hi, mặt liền biến sắc, còn chưa nghe giáo viên nói xong, cậu liền không đợi nổi mà xông ra ngoài.
Lớp học của La Lệ Sa ở đầu bên kia dãy nhà, Trần Nhất Nhiên chạy tới đó nhìn vào trong, La Lệ Sa không ở trong lớp.
Lúc này vừa vặn hết tiết học, rất nhiều nữ sinh sau khi nhìn thấy Trần Nhất Nhiên liền thì thầm bàn luận.
“Mau nhìn, mau nhìn, là Trần Nhất Nhiên của lớp số một!”
“Aaaa, sao cậu ấy lại tới lớp mình vậy!
“Có phải cậu ấy tới tìm nữ sinh nào không! Có phải là tìm mình không!”
Trần Nhất Nhiên hỏi nam sinh ngồi bàn đầu tiên: “Xin hỏi La Lệ Sa đang ở đâu?”
“…” Tất cả nữ sinh nhất thời im thin thít, trong lòng lại bắt đầu nổi bão.
Cái gì, thế mà lại tìm La Lệ Sa?! Lẽ nào La Lệ Sa cuối cùng cũng theo đuổi được Trần Nhất Nhiên rồi sao?
Nam sinh ngồi bàn đầu đáp: “Tớ cũng không biết, tiết trước cũng không thấy bạn ấy tới.”
Trần Nhất Nhiên mím môi, đáp: “Cảm ơn.”
Đang định quay người đi, một nữ sinh ngồi sau gọi cậu lại: “Nếu tìm La Lệ Sa, vừa nãy tớ mới nhìn thấy cậu ấy ở sân bóng rổ.”
“Cảm ơn.” Trần Nhất Nhiên nói xong liền chạy theo hướng sân bóng rổ.
La Lệ Sa quả nhiên đang ở đây, cô ta dựa vào lan can, nhai kẹo cao su nhìn người khác chơi bóng rổ. Trần Nhất Nhiên đi tới gọi cô ta: “La Lệ Sa.”
La Lệ Sa ngẩn ra, quay đầu lại: “Trần Nhất Nhiên?”
Cô ta kinh ngạc nhìn cậu, đây là lần đầu tiên cậu chủ động tìm cô ta. Trần Nhất Nhiên hùng hổ bước tới, ánh mắt ngập tràn lửa giận, gằn giọng cảnh cáo: “Cậu tránh xa em gái tôi ra, nếu cậu còn dám đến tìm nó một lần nữa thì cho dù cậu có là con gái, tôi cũng sẽ không tha cho cậu đâu. Tôi nói được thì làm được đấy!”