12 giờ nhớ về em


Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Khi Chu Hựu Hựu tới lễ tốt nghiệp, Phó Lâm cũng đến rồi.

Anh không phải không có thời gian đến, bây giờ anh có rất nhiều thời gian, nhưng anh tới dự lễ tốt nghiệp không phải với thân phận của một học sinh.
Công ty vận hành một năm nay, dần dần từ thời kỳ nguy hiểm tiến vào thời kỳ ổn định hơn.
Cuộc sống đại học ba năm, Phó Lâm từ bỏ học y, tập trung vào máy móc chế tạo.

Tất cả mọi người đều cảm thấy tiếc nuối, bao gồm chính bản thân anh.
Nhưng đây là lựa chọn của anh, cho nên anh chưa từng nói gì, lặng lẽ tiếp nhận, lặng lẽ thích ứng.

Vì thế anh từ không biết gì đến hiện tại đã có thể tự học vẽ bản đồ, đến tham dự nghiên cứu thảo luận. 
Từ khi bắt đầu chú tâm vào công việc kinh doanh, Phó Lâm luôn muốn có thể cố gắng nhiều hơn người khác.

Vì thế sau khi nghỉ học nửa năm, Phó Lâm chính thức dốc lòng mong học viện cho chuyển ngành học.

Lúc này Phó Lâm đã là sinh viên năm thứ tư, quyết định này của anh nằm ngoài ý muốn của mọi người.

Nhưng bởi vì trong viện quy định, năm thứ tư đại học anh không thể xin chuyển ngành.

Vì thế do dự một tuần lễ, anh chính thức bỏ qua việc học. 
Cho nên, lễ tốt nghiệp Phó Lâm cũng không thể lấy thân phận sinh viên đến dự, là bởi vì anh không còn tư cách.
Chu Hựu Hựu từng an ủi Phó Lâm: “Steve Jobs, Mark Zuckerberg, Dell còn có Bill Gates, bọn họ đều bỏ học rồi gây dựng sự nghiệp, anh xem, họ thật lợi hại nha.”
Lý trí của Phó Lâm cho rằng anh không thể so với bọn họ.

Anh chưa bao giờ nghĩ tới chính mình muốn sáng tạo ra cái gì hoặc lưu giữ cái gì, ý nghĩ của anh rất đơn giản, cứ làm từng bước một, ngày qua ngày là tốt rồi.
Nhưng chỉ có kiến thức chuyên ngành thôi là không đủ, anh bắt đầu tự học thêm rất nhiều kiến thức về máy móc.

Vì thế Chu Hựu Hựu có thể thấy được, anh từ chuyên tâm một quyển sách chuyên ngành y học dày cộm chuyển thành quyển chuyên ngành máy móc nặng đô khác.

Hai loại kiến thức, một trời một vực, Phó Lâm lại có thể bình tĩnh mà học được.
Phó Lâm đến dự lễ tốt nghiệp của Chu Hựu Hựu.
Thời gian học đại học mấy năm của Phó Lâm khó có thể nói là không đáng quý, bởi vì trong này anh cùng Chu Hựu Hựu trải qua nhiều lần đầu tiên.
Lần đầu tiên tay trong tay đi dạo trên sân thể dục, lần đầu tiên hôn nhau dưới kí túc xá nữ, lần đầu tiên đưa cơm cho cô, lần đầu tiên mua băng vệ sinh giúp cô.

Bọn họ cùng nhau tham gia đại hội thể dục thể thao, vì nhau mà cố gắng.

Bọn họ cùng nhau tham gia hoạt động ngoại khóa, tiếp nhận kiến thức mới.

Bọn họ cùng nhau đọc sách ở thư viện, hưởng thụ sự yên tĩnh với nhau.
Chuyện xấu cũng có rất nhiều, nhưng nhớ nhiều hơn vẫn là thời gian vui vẻ.
Lần đó giúp Chu Hựu Hựu mua băng vệ sinh là sự việc Phó Lâm có lẽ cả đời đều không thể quên được. 
Cô bé ngốc nghếch bởi vì xem một cuốn tiểu thuyết, nói là nam chính giúp nữ chính mua băng vệ sinh, cho nên cũng muốn anh mua cho một lần.

Lần đầu tiên, cái gì anh cũng không hiểu.

Vì thế đi siêu thị, ở gian hàng chọn hơn nửa ngày, tự mình nghiên cứu suýt chút nữa bị bác gái trong siêu thị nghĩ là biến thái. 
Lúc ấy Chu Hựu Hựu đứng cách đó không xa nhìn anh, thấy dáng vẻ bác gái như muốn tìm bảo vệ, vội vàng chạy tới giải vây.

Cuối cùng, hai người đỏ mặt, tùy tiện tìm một ít đồ rồi nhanh chóng trốn đi.
Có đôi lúc Phó Lâm cảm thấy, ở cùng Chu Hựu Hựu lâu ngày, anh cũng thấy có chút ngốc.

Anh sẽ thường xuyên làm việc một cách không phù hợp logic thường ngày, hoàn toàn không có chút đạo lý nào.
Lễ tốt nghiệp hàng năm thường giống nhau, chụp ảnh lưu niệm rồi xem ca nhạc. 
Phó Lâm lấy thân phận nhiếp ảnh gia đến chụp ảnh cho Chu Hựu Hựu, thỉnh thoảng chụp một ít cảnh trong sân trường.
Nhưng anh vẫn là người có danh tiếng trong trường, lúc Phó Lâm xuất hiện đã bị một đám người chú ý tới.

Có quan hệ tốt thì tới chào hỏi, ngay cả những thầy giáo cũng tới ôn chuyện xưa với anh.
Phó Lâm ung dung đáp lại, vẫn cho là mình không để ý, nhưng nhìn thấy người và cảnh vật quen thuộc, trong lòng khó tránh khỏi mà dao động.
Anh cũng từng nghĩ tới, tương lai sẽ cầm dao giải phẫu cứu người.

Phần lớn lí do học y, là vì mẹ anh.

Cũng từng nghĩ mình có thể cống hiến chút gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ là lý tưởng…
Tựa như đặt dấu chấm hết đối với cuộc đời học sinh của Phó Lâm vậy.
Nhưng cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Sau khi tốt nghiệp, bạn bè bốn phương đều lưu luyến không muốn rời.

Phó Lâm tựa như thích ứng sớm hơn so với người khác, cho nên ngày càng lạnh lùng.

Anh nhìn mọi thứ trước mắt, nội tâm bình tĩnh.
Lúc Chu Hựu Hựu thu xếp hành lý, nhìn nơi mình sống bốn năm nay, nhịn không được khóc thành tiếng.
Là một cô gái dễ khóc, nhưng cô cũng chưa từng khóc trước mặt anh bao giờ.

Ngoại trừ lần đó, anh muốn đi Quảng Châu một mình.
Chu Hựu Hựu vừa khóc vừa cười, cuối cùng kéo tay Phó Lâm nói: “Từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ kết thúc cuộc sống yêu xa tại đây, em muốn đi cùng anh về Quảng Châu.”
Đã một năm nay, bọn họ cách xa hàng ngàn cây số.
Chu Hựu Hựu giữ lại tất cả cuống vé, cô cất chúng trong hộp sắt làm kỉ niệm.

Lúc đầu còn nghĩ sẽ là thời gian khó khăn nhất, nhưng bởi vì gặp đúng người, ngày qua ngày cũng trôi nhanh hơn.

Yêu xa thật ra không đáng sợ, nháy mắt đã qua một năm.
Phó Lâm ôm Chu Hựu Hựu, thỉnh thoảng lại nói cô ngốc.
Chỉ có người ngốc như cô mới nguyện ý lãng phí thời gian quý giá nhất của mình trên người anh một cách vô điều kiện.
Anh không biết nên trả ơn cô như thế nào, dù thịt nát xương tan đều cảm thấy không đủ.
“Cuộc sống tương lai còn rất dài, Phó Lâm, em tin tưởng anh.” Cô an ủi lại anh.
“Cảm ơn em.”
Hành lý đã thu xếp xong xuôi, cái cần vứt cũng đã vứt.
Trước khi rời đi, bọn họ nắm tay nhau dạo quanh sân thể dục, đi qua lầu dưới kí túc xá nữ, đến nhà ăn, lại tới gốc cây bọn họ từng vụng trộm hôn nhau.
Dường như, bất kể góc nào nhớ lại cũng có đối phương.
Chu Hựu Hựu kéo tay Phó Lâm, nói: “Anh có biết vì sao chúng mình cảm thấy không nỡ không?” 
Anh nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Chu Hựu Hựu nói: “Bởi vì đây là thời gian yên bình nhất, chúng ta giống như trong Ivory Tower, không phiền não, không cần suy nghĩ mọi chuyện.

Ở trong này, rất đơn giản, rất vui vẻ, mặc dù là một ngày không có việc gì cũng cảm thấy thích thú.”
Cô vừa nói vừa nhìn anh, “Còn bởi vì, bên cạnh có anh, nên mới càng khắc cốt ghi tâm.”
Phó Lâm cười xoa đầu Chu Hựu Hựu, cúi đầu hôn lên trán cô.
Anh thật không biết làm sao.
Bởi vì cô, cuộc sống của anh mới muôn màu muôn vẻ.
Thời gian là học sinh luôn luôn vô ưu vô lo như vậy, sau này bất kể lúc nào nhớ lại, đây đều là đoạn thời gian quý báu nhất.
Sau đó bọn họ lại tới quán cơm thích ăn trước kia, ở cách trường học không xa.
Chủ quán còn nhớ rõ Phó Lâm và Chu Hựu Hựu, đôi tuấn nam mỹ nữ, từ ngày đầu tiên họ đến, chủ quán đã nhớ mặt.

Nháy mắt, đã bốn năm trôi qua, không phân biệt thời gian.
Hai người ăn uống no nê, cuối cùng cũng rời khỏi đây, chuẩn bị hành trình cho cuộc sống mới.
Tương lai bọn họ sẽ quay lại, mỗi năm một lần, hoặc là mấy năm cũng sẽ tới một lần.
Cuộc sống vội vàng, tương lai còn phải đi làm, kết hôn, còn sinh một đứa nhóc đáng yêu…
Tốt nghiệp đối với nhiều người mà nói cũng là vĩnh biệt thời học sinh.
Gặp lại trường học thân thuộc, phòng học thân quen, thầy cô bạn bè…
Xoay người nhìn lại, người mà mình yêu thầm đã ở bên cạnh, là điều may mắn đến cỡ nào chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui