12 giờ nhớ về em


Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Sau khi Hà Thiến Tử rời đi, Chu Hựu Hựu cũng tiếp tục công tác tìm việc của mình.
Trải qua nhiều lần nghiêm túc chuẩn bị và lựa chọn, cuối cùng cô cũng chọn được một cơ quan giáo dục làm cô giáo.

Phỏng vấn rất thuận lợi, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, tiền lương đối phương đưa ra cũng khiến cô rất hài lòng.

Khuyết điểm duy nhất có lẽ là chỗ làm cách khá xa, từ nơi cô và Phó Lâm ở đi cũng mất hơn 40 phút.
Đối với một Chu Hựu Hựu vừa tốt nghiệp, mới bước chân vào xã hội mà nói, cô không sợ khổ cực.

Cô luôn tự nói với bản thân mình, tuổi trẻ bây giờ không cố gắng thì còn đợi tới lúc nào nữa.

Huống hồ lịch dạy của cô vô cùng thoải mái, thỉnh thoảng cũng có ngày không cần lên lớp, sau khi dạy xong thì còn rất nhiều thời gian.
Mà tiết học buổi sáng cũng từ chín giờ tới mười một mười hai giờ, buổi chiều từ hai giờ tới năm giờ, nếu dạy cả ngày cũng chỉ nhiều nhất năm tiếng mà thôi.
Dù là như vậy, Phó Lâm vẫn cảm thấy Chu Hựu Hựu quá mức vất vả, ý định ban đầu của anh là hi vọng cô tìm một công việc thoải mái giết thời gian, nhưng thấy dáng vẻ hưng phấn bừng bừng của Chu Hựu Hựu, anh cũng không nhiều lời.
Mới đầu Phó Lâm đều đưa Chu Hựu Hựu đi làm, dần dần cô cảm thấy như vậy quá lãng phí thời gian, bởi vì tự cô có thể đi làm, mỗi lần anh đưa cô đi xong lại phải quay về đường cũ, thời gian này có thể làm được rất nhiều chuyện.
Sau hai tuần, Chu Hựu Hựu không để Phó Lâm đưa mình đi làm nữa, tự cô đi tàu điện ngầm, cũng không thấy vất vả chút nào.

Phó Lâm bắt đầu suy nghĩ tới việc thuê căn hộ ngay chỗ làm việc của Chu Hựu Hựu, cùng lắm thì anh đi làm lâu một chút là được.

Phó Lâm nói chuyện này với Chu Hựu Hựu, nhưng cô không đồng ý.

Căn phòng này bây giờ trang trí ấm áp như vậy, thuê phòng khác lại càng phiền phức, cô cũng không muốn thích ứng với hoàn cảnh mới.
Dần dần thì chuyện này cũng gác lại.
Thời gian trôi nhanh, Chu Hựu Hựu cũng đã đi làm được hơn một tháng.
Một tháng này cô tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ loại học sinh, có người đã lớn tuổi cũng có những đứa trẻ còn nhỏ chưa tới năm tuổi.
Chuyên ngành đại học của Chu Hựu Hựu chính là đàn nhị, bây giờ cũng vậy, cô chủ yếu là dạy đàn nhị.

Người trẻ tuổi học bộ môn này không nhiều, nhưng cũng có một bé gái mười tuổi khiến Chu Hựu Hựu rất có ấn tượng.

Nghe mẹ cô bé nói, là cô bé chủ động muốn học, bởi vì rất thích âm thanh của đàn nhị.

Điều này làm cho Chu Hựu Hựu cảm thấy thật vui vẻ, giống như có người kế tục vậy.
Tiền lương tháng đầu theo lẽ thường thì nên đi ăn mừng, vì thế Chu Hựu Hựu đề nghị ra ngoài ăn một bữa, Phó Lâm rất dễ nói chuyện, cái gì cũng do cô quyết.

Mùa hè lại tới, Quảng Châu nghênh đón cơn bão thứ tư.

Ngày bão đến, bọn họ an tĩnh ở nhà, nhìn mưa to gió lớn bên người.

Tin tức trên báo đều là dân cư mất tích và tổn thất tài sản, bọn họ vùi mình trên sofa, cảm khái cuộc sống thật không dễ dàng, thiên tai nhân họa, ai cũng không biết điều gì sẽ đến với mình.
Sau khi đi làm, thỉnh thoảng Chu Hựu Hựu cũng về nhà một chuyến.
Càng ở ngoài lâu sẽ càng nhớ bố mẹ.

Trước kia còn đi học Chu Hựu Hựu chưa từng có cảm giác này, nhưng dần dần, tiếp xúc với người xa lạ ngày càng nhiều, bạn bè bên cạnh cũng ngày một ít đi, phát hiện tình thân là điều đáng quý nhất.
Lần này Chu Hựu Hựu về nhà thì Phong thị đã chuyển lạnh, cô mua cho ông bà bố mẹ mỗi người một bộ quần áo giữ ấm, tuy rằng giá không đắt, nhưng mọi người đều cảm nhận được tâm ý của cô, khó tránh khỏi cảm động.
Ai cũng không nghĩ đến, Tiết Chi Thu lại là người đầu tiên đỏ mắt.

Thường ngày bà rất bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng không để ý, bà cầm bộ đồ màu hồng nhạt trong tay, đỏ mắt cười nói, “Chu Hựu Hựu, coi như con vẫn có lương tâm.”
Sau khi tốt nghiệp cô đã chạy tới Quảng Châu, trong nhà tuy không thể can thiệp vào chuyện của cô, nhưng khó tránh khỏi việc không vui.

Đang êm đẹp lại chạy xa như thế, quanh năm suốt tháng về nhà được có mấy lần, đến cùng vẫn là con gái, bố mẹ sao có thể không đau lòng?
Tiết Chi Thu nói vậy, Chu Hựu Hựu đột nhiên cảm thấy mình là đứa con bất hiếu, cô chỉ lo tới tình yêu của mình, hoàn toàn quên mất cảm giác của bố mẹ.

Bố mẹ nuôi nấng cô bao nhiêu năm nay, lúc cô yêu Phó Lâm, toàn tâm toàn ý đều ở trên người anh, mọi thứ khác bỗng trở nên không quan trọng.

Nhưng tới lúc tỉnh táo, lại cảm thấy vô cùng xoắn xuýt, một bên là thật sự thích ở bên Phó Lâm, bên kia cô cũng thật sự rất nhớ gia đình,
Ngày hôm sau Chu Hựu Hựu trở về Quảng Châu, bố mẹ cùng nhau tiễn cô, dọc đường đi Tiết Chi Thu giao phó đủ điều.
“Hai đứa ở chung cũng được, nhưng phải chú ý.”
Đang nói thì ngừng, Chu Hựu Hựu đỏ mặt gật đầu.
Nhà bọn họ vẫn luôn hài lòng với đứa nhóc Phó Lâm này, từ cấp ba tới bây giờ, hai đứa cũng trải qua mấy năm bên nhau.
Tiết Chi Thu cũng là người từng trải, bà hiểu rõ con gái mình toàn tâm vùi mình vào trong tình yêu này.

Nói thật, ai cũng không thể cam đoan được sẽ yêu bao lâu, có bị tổn thương hay không.

Nhưng Tiết Chi Thu hi vọng, Chu Hựu Hựu có thể trải nghiệm hết thế giới này, kể cả tương lai cô và Phó Lâm có thể ở bên nhau nữa hay không, nhưng quá trình này Chu Hựu Hựu vui vẻ là đủ rồi.
===
Lần này sau khi Chu Hựu Hựu trở về, Phó Lâm có thể cảm nhận được cô có tâm sự, tuy rằng khi hai người ở chung vẫn rất vui vẻ, nhưng giác quan thứ sáu của người đàn ông cho thấy Chu Hựu Hựu đang nhớ nhà.

Cho dù anh là người bạn trai tốt, nhưng có thứ anh vẫn không thể cho cô được, ví dụ như tình thương của bố mẹ.
Cuộc sống rất khó tìm được chuyện nào phi thường hoàn mỹ.
Phó Lâm cũng rất hi vọng mình và Chu Hựu Hựu có thể cùng nhau quay về Phong thị sinh sống.
Trước kia phân xưởng của công ty ở Phong thị, mấy năm trước Phó Kỳ Xương mới chuyển tới Quảng Châu, cũng do tài nguyên ở đây thuận tiện.

Nhưng nghĩ từ một phương diện khác, thiết lập khu xưởng ở Phong thị cũng không phải là không thể, tuy rằng không giống như bên Quảng Châu này.

Nhưng tình huống trước mắt, trong thời gian ngắn vẫn chưa thể quay về.
Trong đêm, Phó Lâm và Chu Hựu Hựu nằm trên giường, anh nghiêm túc nói với cô, “Cùng lắm hai năm, anh chuyển khu xưởng về Phong thị, em nói có được không?”
“Sao vậy?” Chu Hựu Hựu nhịn không được sờ má Phó Lâm.
Sau khi làm việc, Phó Lâm rõ ràng đã mất đi vẻ non nớt của những ngày đầu, trở thành một người đàn ông thành thục.

Chu Hựu Hựu thích nhất là dáng vẻ anh chăm chú làm việc, bất kể là dáng vẻ nghiêm túc đọc sách y hồi trước, hay là dáng vẻ chăm chỉ vẽ bản đồ trên máy tính như bây giờ, trên người anh giống như có ánh sáng khiến cô không thể rời mắt.
Phó Lâm bắt lấy tay Chu Hựu Hựu đặt lên miệng mình hôn, “Em cũng không thể vĩnh viễn ở bên này với anh được.”
“Cũng không phải không thể mà.” Cô cười đến ngọt ngào.
Chu Hựu Hựu cũng chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy mình bất hiếu mà thôi, dù sao cô cũng còn trẻ, khó tránh khỏi việc bất đồng ý kiến với bố mẹ.

Bây giờ xa cách, cũng sẽ chỉ nhớ rõ mặt tốt của việc ở bên bố mẹ, nhưng có lúc nhớ tới thời điểm bất đồng ý kiến với bọn họ, khi ấy còn tức giận đến giậm chân.
Trong lòng Phó Lâm như ăn đường mật, anh nghiêng người hôn khóe môi Chu Hựu Hựu, ôm chặt cô trong lòng.
“Phó Lâm, chúng ta còn trẻ.” Chu Hựu Hựu ngẩng đầu, “Thế giới bên ngoài lớn như vậy, không nhất định phải chờ đợi ở Phong thị.”
Năm nay bọn họ mới hơn hai mươi tuổi, đang là độ tuổi đẹp nhất, có thể mọi người theo đuổi cuộc sống ổn định, nhưng tuổi trẻ thì có thể theo đuổi được nhiều thứ hơn.
Bây giờ Chu Hựu Hựu dần hiểu được lời Phó Lâm từng nói.
Yêu nhau là muốn vì đối phương mà trả giá, duy trì tình yêu cũng không dễ dàng, thời gian ở chung càng lâu, khuyết điểm đối phương lộ ra sẽ càng lớn.

Thời gian trôi, mọi người sẽ vì khuyết điểm ấy mà quên đi ưu điểm của đối phương, cũng quên mất sự toàn tâm toàn ý đã từng trả giá.
*
Cuối tháng 12, Chu Hựu Hựu nhận được tin tức của Hà Thiến Tử, cô ấy nói hôn lễ sẽ tổ chức sau Tết nguyên đán, dù thế nào đi nữa Chu Hựu Hựu cũng phải về làm phù dâu.
Đây là lời hứa của bọn họ, Chu Hựu Hựu nhất định sẽ thực hiện, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô làm phù dâu, cảm giác vô cùng mới mẻ thú vị, nhưng thế nào cũng không ngờ đến việc Hà Thiến Tử lại là người kết hôn trước.
Chu Hựu Hựu thật lòng vui mừng thay Hà Thiến Tử, nhưng trong lòng lại có chút mơ hồ.
Đối tượng kết hôn của Hà Thiến Tử là một phú nhị đại, giống như cô ấy từng nói vậy, trong nhà rất có tiền, đối xử với mọi người cũng vô cùng thân thiện.

Chu Hựu Hựu từng xem ảnh chụp của anh ta, bề ngoài có vẻ lịch sử, cảm thấy tuổi cũng không phải lớn lắm, lúc nhìn thấy bên người, Chu Hựu Hựu càng cảm thấy tuấn tú lịch sự.
Chu Hựu Hựu thật sự hi vọng cuộc sống sau này của Hà Thiến Tử vui vẻ hạnh phúc, cho nên lúc nhìn thấy một đám người Lâm Thịnh xuất hiện trong hôn lễ, tâm tư cô lại hưng phấn một cách khó hiểu.
Trên phim thường có cảnh nam chính đến cướp dâu, vô cùng động lòng.
Chu Hựu Hựu không khỏi suy nghĩ, Lâm Thịnh sẽ làm như vậy sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui