“Anh Lang, anh cảm thấy ma pháp em vừa mới dùng có đúng lúc không ạ? Có phải cải thiện ở đâu không ạ?” Vũ Liên ngượng ngùng hỏi.
“Ừm, anh thấy em dùng rất tốt. Thời cơ, phương hướng và uy lực đều rất tốt.” Sửu Lang mỉm cười trả lời.
“Thật vậy ạ?”
. . . . . . Làm tốt lắm. Nhưng nếu chị ấy có thể đừng thi triển ma pháp một lần liền hỏi ý kiến của A Lang đại ca lâu đến mười phút, tôi nghĩ cô ấy còn có thể làm tốt hơn. Tôi không còn cách nào khác ngoài ra sức đánh quái nhân tiện đảo mắt nhìn đôi nam nữ đang trao đổi ý kiến N lần kia. Còn nhân tiện kêu ca: “Lúc nào rồi mà còn ở bên kia anh anh em em, chẳng để ý đến người khác gì cả, hành động như vậy chỉ có thể là . . . . . là ghen tỵ chết đi được.” Tôi lại liếc nhìn ai oán một lần nữa.
“Hoàng Tử, cậu ghen tỵ cái gì cơ chứ?” Tiểu Long Nữ nói móc: “Cậu phải biết rằng bên cậu đã có siêu mỹ nữ tuyệt thế (Cô ấy chỉ chính mình), thêm vào mỹ nam vô địch vũ trụ đó (Lại chỉ Gui.), không có việc gì làm còn có thể thưởng lãm vẻ tuấn mỹ không thể sánh được của chính cậu . .” Câu cuối cùng chỉ lẩm bẩm.
Đúng vậy! Phải làm một kẻ đồng tính đi yêu Tiểu Long Nữ, bằng không phải đi yêu tên đồng tính Gui, không có việc gì làm còn có thể đùa giỡn mà đi yêu bản thân mình. . . . . . Được lắm! Thật sự là rất được! Tôi lạnh lùng tự giễu vận hoa đào vĩ đại của mình. . . . . . Hix! Lòng tự trọng của tôi. . . . . .
“Haiz, thật sự hy vọng có một ngày tôi và Hoàng Tử cũng giống như họ.” Gui cũng lộ vẻ ghen tỵ.
“Doll cũng rất hy vọng có thể gặp được bạch mã hoàng tử.” Doll cũng mơ mộng. (Em mua ngựa trắng cho anh cưỡi không phải là xong rồi sao?)
“Haiz. . . . . . Ghen tỵ quá!” Bốn người bọn tôi đồng thanh, ai oán nhìn người đẹp và dã thú tình nồng ý mật.
Vũ Liên mỉm cười nhìn tụi tôi đi tới, nhưng khi quay lưng lại với A Lang đại ca, nụ cười lập tức biến thành nhíu mày. Cô ấy ủ rũ nói: “Mọi người, tôi muốn hỏi một chút, Anh Lang rốt cuộc đã có người mà anh ấy thích chưa?”
“Không có, chưa nghe anh ấy nói bao giờ!” Tôi nghi ngờ, làm sao mà có được.”Sao thế, sao bạn lại nghĩ như vậy?”
Đôi mắt Vũ Liên buồn bã, nước mắt rơi xuống, nhìn bốn người bọn tôi hoảng loạn: “Vậy tại sao biết bao lần tôi ám chỉ rõ ràng với anh Lang rằng tôi thích anh ấy nhưng anh ấy vẫn không có phản ứng gì?”
“Cái này ~~ bạn đã nói vô cùng rõ ràng chưa?” Tiểu Long Nữ hỏi thật cẩn thận.
“Tôi nói với anh ấy, một người tốt như anh thế này, nếu anh muốn có bà xã, tôi nhất định sẽ cưới anh ấy. . . . . . như vậy còn không đủ rõ ràng sao?” Vũ Liên vội vàng hỏi.
Tiểu Long Nữ bất đắc dĩ: “Đối với người bình thường là đủ rồi, nhưng Đội Phi – Thường có hai người chậm chạp vô địch trong chuyện tình cảm. Không may một người chính là anh Lang.”
“Người khác là ai?” Tôi tò mò muốn biết, có thể là Doll nhỉ?
“Khụ, khụ, cái này không quan trọng, quan trọng là bây giờ chúng ta phải giúp Vũ Liên và anh Lang. Khó lắm mới có cô gái thích anh Lang như vậy, làm sao chúng tôi có thể bàng quan đứng nhìn được. Để anh Lang tiếp tục chậm chạp cuối cùng sẽ phá hoại hạnh phúc cả một đời của anh ấy!” Tiểu Long Nữ nói dõng dạc: “Mọi người nói, có muốn giúp hay không?”
“Muốn!” Chúng tôi kích động hét lên.
“Muốn cái gì?” Tiếng nói của A Lang đại ca đột nhiên vang lên từ sau lưng bọn tôi.
Bọn tôi thong thả xoay người, trên mặt hiện lên nụ cười vô tội: “Muốn nỗ lực luyện công, A Lang đại ca.” Tôi cười cực kỳ rạng rỡ chất phác.”
Đúng vậy, tất cả mọi người phải cố lên nhé!” A Lang đại ca nở nụ cười khó coi, khiến Vũ Liên nhìn thấy mà say như điếu đổ.
Sau khi A Lang đại ca và Vũ Liên lại đi thảo luận vấn đề ma pháp, chúng tôi lập tức lẩm bẩm thì thầm.
“Làm sao để giúp hai người đây?” Tôi hỏi.
“Dùng danh nghĩa Vũ Liên viết thư cho anh Lang nói lên tâm ý của cô ấy.” Gui đưa ra ý kiến.
“Giúp anh Lang và chị Vũ Liên tổ chức một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.” Ý tưởng của Doll.
“Đi mua một viên Viagra bỏ vào trong đồ uống của A Lang đại ca. . . . . .” Tiểu Long Nữ nói, rồi bị ba cặp mắt của chúng tôi lườm. Cô ấy nói không chút hoang mang: “Như vậy có phải trực tiếp lại đơn giản hơn không? Coi như thủ đoạn cuối cùng.”
Kế hoạch giúp Vũ Liên đoạt chồng, bắt đầu. Gui lập tức cầm bút bút viết thư nặc danh. Doll và Tiểu Long Nữ. . . sau khi làm tanh bành món ăn thứ năm của tôi, dưới ánh mắt phẫn nộ và Hắc Đao đành phải ngoan ngoãn rời khỏi hàng ngũ nấu nướng, dấn thân vào hàng ngũ nô bộc sắp xếp dao nĩa. . . . . . . . .Sau đó, Gui cầm lá thư nặc danh đã viết xong, đi đến trước mặt anh Lang vô cùng hoành tráng. (Chúng tôi cũng bí mật theo sau quan sát): “Anh Lang, em nhặt được một bức thư trên đường, người nhận ở trên này là anh đó!”
“Là vậy sao?” Sửu Lang ngờ vực cầm lấy bức thư, mở ra đọc nội dung.
“Gió mưa ấm áp
Đông lạnh dần qua
Liễu dài mai đơm, xuân vừa tới
Thiếu phụ u hoài, động lòng xuân
Thơ say thơ tỉnh, ai nào biết
Khóe lệ hoen mi, son phấn nhạt
Thử áo tơ vàng
Nghiêng đầu tựa gối
Thoa vàng nát tan, nàng có hay?
Lòng sầu da diết, đâu mộng đẹp
Đêm khuya chong đèn, niệm tình lang.
Vũ Liên thân bút…”
(Nỗi tương tư của Lý Thanh Chiếu khi phải chia ly không lâu sau ngày cưới Triệu Minh Thành – Bản dịch của ss Myu)
Sắc mặt ba người chúng tôi xám xịt, tôi vội vã kéo Gui qua: “Anh viết cái thứ gì thế?”
“’Điệp luyến hoa’ của Lý Thanh Chiếu đó, là bài thơ rất cảm động.” Gui nói đến đây, còn cảm động lau nước mắt: “Tôi tin tưởng A Lang đại ca xem bài thơ này xong nhất định có thể hiểu được tâm ý của Vũ Liên.”
Là như vậy sao? Tôi ngờ vực nhìn A Lang đại ca, anh ấy có hiểu thật không?. . . . . . Lúc này, A Lang đại ca vẫy tay gọi tôi. Tôi đi tới. “Hoàng Tử, em hiểu cái này viết gì không?” A Lang đại ca ngượng ngùng hỏi nhỏ.
“Em hiểu! Cái này có ý là muốn em đánh Gui một trận.” Tôi lắc cổ, siết chặt nắm đấm, tiếng khớp kêu khùng khục.
. . . . . .
Tôi bưng lên món ăn cuối cùng, nhìn nến và hoa trên bàn, khăn trải bàn trắng như tuyết, còn có những món ăn được chế biến tỉ mỉ trong bát đĩa màu trắng, thêm vào bầu trời đầy sao nữa. . . . . . Aaa, thật lãng mạn! (Thật sự là không uổng công tôi bảo Tiểu Long Nữ “mượn” ít đồ từ nhà hàng.). Tôi vội vã cùng Doll, Gui và Tiểu Long Nữ trốn ở trong bụi cây, chờ A Lang đại ca và Vũ Liên nhận được thư của chúng tôi mà lao tới, rồi cùng nhau thưởng thức bữa tiệc tình nhân này. He he! Sẽ nảy sinh tình cảm ngay ý mà. . . . . .
“Hoàng Tử, mấy đứa đang làm gì thế? Tại sao phải gửi tin mà không dùng kênh tổ đội nói?” Giọng nói nghi hoặc của A Lang đại ca vang lên từ kênh tổ đội. Trong lòng bốn người chúng tôi sợ hãi, không nhận trách nhiệm mà thầm mắng: Cái trò chơi đáng chết ~ cần kênh tổ đội để làm gì cơ chứ!
“Tất cả mọi người đừng dùng kênh tổ đội nói chuyện.” Tiểu Long Nữ bảo: “Chờ A Lang đại ca không tìm thấy ai, anh ấy nhất định cùng Vũ Liên tới đây.” Chúng tôi gật đầu.
“Bỏ đi, không biết chúng nó làm cái gì. Vũ Liên em đói chưa? Chúng tôi vào trong thành ăn cơm trước rồi đi tìm chúng nó cũng được.” Sửu Lang nói với Vũ Liên ở bên cạnh.
. . . . . .
Tôi nản lòng ngồi trước bàn ăn, nhìn tôi đồ ăn tôi chế biến tỉ mỉ bị ba con quỷ đói ăn ngấu nghiến. Hix ~~ Tôi muốn cho A Lang đại ca và Vũ Liên ăn mà. Ba người đừng ăn không khách sáo như vậy chứ!
“Hừ, tôi đã nói cách của mấy người đều không được rồi mà, dùng cách úp mở như vậy làm gì?” Tiểu Long Nữ nuốt một miếng thịt chân ngỗng cuối cùng cướp từ trên tay hai người kia, nước bọt bắn tung tóe, mắng tụi tôi: “Dùng Viagra có phải đơn giản nhanh gọn không, mọi chuyện đã rồi thì hết thảy sẽ OK. Dù sao chúng tôi cũng hiểu anh Lang, anh ấy không thể nào không chịu trách nhiệm được!”
“Đành vậy. Nếu những cách khác đều không có tác dụng, vậy chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.” Tôi đứng dậy, đau đớn hạ quyết tâm: “Tiểu Long Nữ, ở đâu có bán Viagra, tôi đi mua.”
“Uhh. . . . . . Xem Watson (Bách hóa tổng hợp của TQ) có bán hay không đi!” Vẻ mặt của Tiểu Long Nữ vô tư lự.
“Chắc là không có bán đâu. . . . . . Hơn nữa Cuộc Sống Thứ Hai mở Watson từ lúc nào nhỉ?” Gui nhìn Tiểu Long Nữ đầy ngờ vực.
. . . . . . Tôi cốc mạnh lên đầu Tiểu Long Nữ một phát.
“Toàn mấy cách dở hơi, grừ ~~ đều không có tác dụng! Xem ra, vẫn phải dùng cái này giải quyết.” Tôi nhìn chằm chằm vào nắm đấm của tôi.
Tôi lập tức nổi giận đùng đùng vọt vào trong thành, mua một cây bổng lang nha, một dây xích sắt, một con dao, nhất chai gel tóc, và một lồng bồ câu. Sau khi tìm được Vũ Liên và A Lang đại ca, tôi thần không biết quỷ không hay cầm bổng lang nha tiếp cận A Lang đại ca. Đang lúc Vũ Liên trợn mắt há mồm, cây bổng liền giáng xuống đầu A Lang đại ca. Sau đó nhân lúc mọi người đang đần mặt ra, một tinh linh gầy như thôi lại có thể dùng xích sắt trói một người sói uy vũ cao hai mét tha đi! “Tiểu Long Nữ, Doll, hai người đưa Vũ Liên đi mua váy cưới và trang điểm cô dâu đi, một giờ sau gặp nhau ở nhà thờ. Gui, anh đi theo tôi.”
“Tuân lệnh.” Mọi người đồng thanh.
Tôi đưa dao và gel tóc cho Gui: “Biến A Lang đại ca thành hình người bảnh bao cho tôi, một giờ sau kết hôn.”
“Hình người bảnh bao?” Gui nhìn mặt sói của anh Lang.”Cái này. . . Chỉ sợ là không thể nào!”
“. . . . . . Hình sói bảnh bao cũng được rồi.”
Tôi khiêng người sói cao hai mét trên vai đi đến trước nhà thờ. Mặc kệ vẻ mặt kinh ngạc của người đi đường, vô cùng phô trương mà đứng cùng Gui đợi tân nương dễ thương Vũ Liên của chúng ta ở trước cửa. Như tôi dự đoán, quá một tiếng vẫn chưa thấy ai đến. Tôi mở kênh tổ đội đưa ra tối hậu thư: “Các quý cô, cho các cô mười phút nữa, nếu không đến tôi sẽ bán đấu giá công khai con sói trên vai đấy.” Sau đó tôi nghe thấy âm thanh loạn xị của họ.
“Tôi đến đây, đừng bán Lang của tôi.” Vũ Liên mặc váy cưới trắng như tuyết lo lắng chạy tới.
Thấy vậy, tôi thả A Lang đại ca trên vai tôi xuống. Không ngoài dự đoán của tôi, anh Lang đã tỉnh lại. Tôi hung dữ gầm nhẹ với anh ấy: “Vũ Liên muốn cưới anh, có lấy hay không hả?!”
Sửu Lang giật mình nhìn Vũ Liên, thấy vẻ mặt xấu hổ đáng yêu cúi thấp của Vũ Liên, anh ấy thong thả nói: “Em thật sự muốn cưới anh ư? Anh là linh mục, anh không thể làm gì để giúp em ngăn cản quái vật; anh là một con sói xấu xí, không có diện mạo đẹp đẽ; anh cũng không phải là người có tiền, không thể nào cho em trang bị, như vậy em vẫn muốn lấy anh sao?”
Mặt Vũ Liên tràn đầy vẻ dịu dàng và kiên quyết: “Anh là linh mục, anh có thể đứng bên cạnh em, cùng trợ giúp đồng đội; anh có thể không có diện mạo đẹp, nhưng tấm lòng anh thiện lương còn đáng quý hơn những thứ đó; anh không có tiền, anh chỉ có nhiệt tình tràn trề và tình bạn dạt dào. Đối với em, anh là hoàn mỹ nhất.” Vũ Liên hít sâu một hơi nói: “Đúng vậy, em muốn lấy anh.”
Doll lấy khăn tay lau nước mắt: “Cảm động quá, Doll muốn khóc.” Tôi và Tiểu Long Nữ đã ôm nhau khóc lóc từ lâu. . . (Gui? Cái kẻ muốn lén lút ôm tôi đã bị tôi đá sang phố bên kia rồi)
A Lang đại ca đỏ hết cả mặt: “Vũ Liên. . . . . .”
Tôi bất đắc dĩ nhìn hai người đều đỏ mặt không biết nói gì, đành phải tay phải xách Vũ Liên, tay trái xách A Lang đại ca (Sức mạnh tăng cao có lợi ích này đây! Không có việc gì còn có thể nhấc người đi kết hôn), một chân đá bay cửa nhà thờ, đi tới trước mặt mục sư: “Mục sư, kết hôn!” Tôi thả hai người xuống.
Mục sư bắt đầu lảm nhảm một đống lời thoại nói khi kết hôn. Ngại quá, tôi bận sửa sang lại bồ câu trắng của tôi, định đợi để thả, cho nên không biết ông ấy đang nói cái gì, chỉ nghe thấy câu nói cuối cùng: “. . . . . . Vậy, Vũ Liên, con có bằng lòng lấy Sửu Lang, khi anh ấy có khó khăn thì đồng ý an ủi tâm hồn, khi anh ấy sinh bệnh thì chăm sóc, những ngày về sau sẽ cùng nhau vượt qua, và không bao giờ xa rời không?”
Vũ Liên liếc mắt nhìn Sửu Lang say đắm: “Vâng, con bằng lòng.”
“Sửu Lang, con có nguyện ý lấy Vũ Liên, khi cô ấy có khó khăn thì đồng ý an ủi tâm hồn, khi cô ấy sinh bệnh thì chăm sóc, những ngày về sau sẽ cùng nhau vượt qua, và không bao giờ xa rời không?”
“Vâng, con bằng lòng.” Sửu Lang nói không hề do dự.
Woo Woo Woo ~~ thả bồ câu, thả bồ câu, tôi ầm ĩ thả biểu tượng của hạnh phúc bồ câu trắng, hét to:
“Chị Vũ Liên vạn tuế ~~”