" BIẾN THÁI "....
Chương 97: Chàng Là Thái Dương, Ta Là Minh Nguyệt
"BIẾN THÁI!"
Nguyệt thét lên, Dương lúc này đang đứng thẳng, dương v*t giương ra khiến nàng ngượng chín mặt không dám nhìn.
"Ừ! Ta biến thái đây, nhưng chính nàng khiến ta phải biến thái!"
Dương vừa cười vừa thở hồng hộc, cởi phăng chiếc quần rồi bước xuống hồ.
"Á! Bại hoại!"
"Ừ! Ta bại hoại đây, nhưng chính nàng khiến ta phải bại hoại!"
"Ngươi đừng có ngụy biện!"
Sợ Dương thấy ngực, Nguyệt cúi thấp người xuống, chỉ chừa lại phần đầu trên mặt nước.
"Ta không có ngụy biện! Ta hỏi nàng, tại sao dám cho ta ăn quả nho cương!"
"Ta... ta... Ngươi không được lại gần, nếu không dì Linh sẽ..."
"Cứ đến! Nàng nỡ nhìn ta bị dì Linh đánh chết sao?"
Dương hùng hổ sấn tới, Nguyệt dè chừng lùi lại, nhưng hồ không sâu, lùi thêm chút nữa thì ngực nàng sẽ trồi lên khỏi mặt nước...
Nguyệt bối rối hét lên: "Dì Linh ơi cứu con!"
Nhưng đáp lại nàng chỉ là âm thanh chính nàng vọng lại, dì Linh bận nhậu rồi con...
Chờ một lúc mà không có động tĩnh, Dương thở phào: "Xem ra dì Linh của nàng ủng hộ ta rồi... Hà hà..."
"Ngươi... ngươi..." Nguyệt mếu máu nói không nên lời, ngực nàng đã trồi lên quá nữa, quầng vú tươi hồng thoảng hiện theo từng gợn sóng mong manh...
Không ai cứu, Nguyệt đành tự cứu mình, tay nàng tụ ra một mũi kim, mũi kim tỏa sáng rồi đem phóng vào Dương.
Dương dễ dàng né được, Nguyệt lại lùi thêm một bước, vội vàng lấy tay ôm ngang ngực để che giấu đầu ti, tay còn lại tiếp tục tạo kim ném vào Dương, mỗi lần ném là một lần chửi.
"Bại hoại!"
"Biến thái!"
"Dâm dê!"
Dương đang trong cơn hứng tình cuồng dại, trở nên hoang dại hung hăng hơn bao giờ hết, từng bước tiến đến.
Nguyệt đã bước lên chỗ cạn, mực nước ngang hông, khoe ra toàn bộ bờ eo thon tinh tế tuyệt trần.
Ném một mũi kim nữa, Nguyệt vội vàng lấy ra một chiếc khăn lớn quấn quanh người, Dương chợp thời cơ lao đến nhưng nàng liền nhảy lui ra, đồng thời nàng lấy kiếm ra chém thẳng vào Dương.
Kiếm trên tay Nguyệt nào phải kiếm thường, thánh bảo hạ cấp Vọng Nguyệt kiếm. Dương vừa trải qua một trận đại chiến, linh hồn tổn thương và linh lực yếu ớt, vội vàng lui lại né kiếm.
"Kiếm à? Ta cũng có!"
Dương cười ha hả, lấy ra thanh Đại Lôi kiếm xông lên tấn công Nguyệt nhằm mục đích làm nàng đuối sức.
Bờ hồ long lanh, một đôi nam nữ đấu kiếm dưới trăng, người nam anh tuấn phi phàm nhưng lõa lồ với dương v*t giương ra phất phơ, người nữ xinh đẹp tuyệt trần, quấn mỗi một chiếc khăn mỏng với đôi ngực trần nhảy tưng tưng theo từng đường kiếm. Cảnh tượng đầy tính gợi dục nhưng cũng không kém phần mỹ lệ và lãng mạn diệu kỳ...
Người Dương rạo rực, đấu kiếm với Nguyệt nhưng mắt hắn say sưa quan sát khắp cơ thể nàng, từ gương mặt tuyệt đẹp đang ửng hồng e thẹn, từ chiếc cổ thon, vai mềm xuống đôi gò ngực lắp ló dưới lớp khăn mỏng đong đưa đàn hồi theo từng động tác của Nguyệt, phía dưới là cặp đùi thon dài trần trụi tỏa ra ánh sáng long lanh quyến rũ khiến Dương chỉ hận không thể ôm lấy mà liếm cho thỏa thích. Chiếc khăn không đủ dài, mỗi khi Nguyệt nhảy lên là một lần nhúm lông tơ của nàng lấp lửng lộ ra đầy mê hoặc...
Còn Nguyệt, đấu kiếm với một kẻ lõa thể đang trong tình trạng cương dương, mà kẻ đó lại là người mà lòng nàng thương nhớ, nàng thẹn đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để mà chui... Dù vậy, người nàng mỗi lúc một rạo rực. Đã từng, dù chỉ là trong ảo mộng, Nguyệt vẫn còn nhớ tới cảm giác hạnh phúc tột cùng khi hắn và nàng hòa vào nhau, sâu trong cõi lòng, nàng thầm mong được hiến dâng trọn vẹn, không hối tiếc, dù cho đời có thể không như mộng...
Sơ hở, Nguyệt rơi kiếm khỏi tay, nàng trượt chân ngã ngửa, Dương liền lướt đến ôm eo đỡ nàng dậy...
Qua một lớp khăn mà vẫn mịn màng, qua một khoảng cách mà vẫn ngát hương...
Trao nhao ánh mắt đậm hương tình...
Dương cúi mặt, dâng môi, mắt hờ khẽ nhắm...
Nguyệt gần như đã ưng thuận, môi nàng theo bản năng tự ngước lên, nhưng vẫn còn e thẹn...
Eo Nguyệt khẽ lay, nàng lách mình thoát khỏi vòng tay Dương, thu Vọng Nguyệt kiếm về tay.
Vuột mất cơ hội nhưng Dương không hề tiếc, hắn cười, Nguyệt cũng thẹn cười...
Dù tình đã tỏ, ta vẫn không muốn chàng quá dễ dàng có ta...
"Nguyệt Vũ - Minh Nguyệt Kiếm Pháp"
Nguyệt hô thầm, Vọng Nguyệt thánh kiếm tỏa ra ánh sáng trăng vàng nhạt, nàng bắt đầu thi triển bộ kiếm pháp của tuyệt học Nguyệt Vũ.
Dưới ánh trăng, bên bờ hồ, bóng hình mỹ lệ lã lướt múa từng đường kiếm. Nàng đã thừa xinh đẹp, thừa gợi cảm rồi, những đường kiếm như một vũ khúc tuyệt trần kia trong tình trạng gần như khỏa thân khiến nàng lại càng tột cùng quyến rũ. Nữ nhân của Hồ tộc, chính là một trong những loài quyến rũ mị hoặc nhất thế gian...
Dương đỡ kiếm, nhưng ánh mắt si dại ngắm nhìn khiến Nguyệt không bao giờ ngừng thẹn, ánh trăng sáng ngời, mặt hồ sáng ngời, nhưng thứ sáng nhất đêm nay lại là người con gái đối diện hắn đây...
Rồi Như Nguyệt lao đến, mũi kiếm giương ra...
Nguyệt Vũ lợi hại, nhưng Google càng thêm lợi hại, Dương không cần học mà vẫn thuộc làu từng động tác, dễ dàng nghiêng mình né kiếm, còn tranh thủ lướt đến hôn vào gò má Nguyệt trước khi nàng kịp tung chưởng đẩy hắn lui ra.
"Hự!"
Trúng chưởng, Dương lui ra rồi gục xuống.
"Ngươi có sao không?"
Nguyệt lo lắng tiến lại...
Bị Dương nắm tay kéo xuống, môi va chạm vào môi...
Lưỡi tan hòa vào lưỡi...
Ngọt thơm và ngây ngất, tay Dương giơ lên, mưu đồ tóm lấy quả đào tiên đang nhấp nhô phập phồng. Nhưng bị Nguyệt phát hiện, nàng vặn tay thoát khỏi tay hắn, xoay mình lao đi, nhưng bị Dương đến lên ôm eo kéo lại...
Ngực hắn tựa vào lưng nàng...
Hơi thở hắn phả vào gáy nàng...
Hiển nhiên, nàng xoay đầu, nồng nàn nhìn hắn rồi tiếp tục nụ hôn còn dang dỡ...
Trong tiếng khe khẽ của môi lưỡi cuộn vào nhau, mông hắn khẽ nhích ra, đem cái thứ nóng hổi kia chen vào giữa hai đùi nàng, mềm mại...
Hắn từ từ nhích lên, cho phần trên dương v*t cọ nhẹ vào mép âm vật nàng, ẩm ướt...
Hắn muốn, hắn nhướng người tìm cách đưa đầu khấc của mình vào trong cửa mình nàng...
Nàng cũng muốn, nhưng nàng nhẹ nhàng vịn tay hắn, gỡ ra khỏi eo mình, rồi thoát ly...
Nhưng hắn đã kịp tóm lấy chiếc khăn phủ trên người nàng, nàng bị kéo xoay người lại, chiếc khăn trượt ra, để lộ đồi gò ngực tròn căng, để lộ làn eo tinh tế, để lộ nhúm lông gọn gàng...
"Chàng... bại hoại!"
Nguyệt thẹn thùng mắng yêu, định lấy ra một chiếc khăn khác, nhưng Dương đã lao đến ôm chặt lấy nàng...
Nàng nhón chân, ôm lấy cổ hắn, và hôn...
Trần trụi, ngực hắn và ngực nàng nương tựa vào nhau, tay hắn một thì xoa làn eo cong của nàng, một thì vuốt ve bờ mông to tròn êm mịn... Còn phía dưới, cái thứ nóng hổi kia cọ vào nhúm lông nàng...
Nóng quá, cứng quá...
Hắn muốn đưa thứ ấy vào nàng, nàng muốn nhận thứ ấy vào mình...
Hai làn môi vẫn quấn chặt vào nhau, đôi lưỡi tan hòa...
"Uhm..."
Nàng đã không ngăn được cơn sóng tình, một tiếng rên khe khẽ nhẹ vang lên...
"Ta vào nhé..."
Dương hỏi...
Nguyệt e lệ gật đầu...
Và như thế, tay Dương ôm một đùi Nguyệt để nâng một chân nàng lên, hai đôi mắt nhìn nhau rất tình...
Đầu khấc nóng khô chạm vào khe hồng ẩm ướt...
Nhấn vào...
Dừng lại...
"Sẽ đau đấy..."
Dương nhắc nhở, Nguyệt mỉm cười, không đáp mà áp vào môi Dương một nụ hôn nhẹ nhàng...
Nhấn vào...
Rút ra...
Nhấn thật mạnh vào...
Tay Nguyệt bấu chặt vào vai Dương, răng nàng nghiến lại, cổ họng bật ra một tiếng rên vì đau...
Còn ở phía dưới, khi cái thứ to tướng của Dương cắm vào, cũng là lúc màng trinh bị đâm rách, dương v*t của Dương đi sâu thêm một khoảng rồi vướng lại vì quá to so với âm đ*o non nớt của Nguyệt...
"Nàng đau không?"
"Đau..." Nguyệt thẹn thùng nói lí nhí, tay vẫn bấu chặt lấy Dương để kềm chế cơn đau.
Ánh mắt trao tình, cả hai lại hôn vào môi nhau...
Dương rút dương v*t ra, mang theo một dòng máu đào tinh khiết. Rồi Dương lại đẩy vào...
Ẩm ướt, mềm mại, cửa mình Như Nguyệt hé ra đón nhận dương v*t của tình yêu đầu tiên và có lẽ cũng là duy nhất của đời nàng...
"A... Sao to quá..."
"Nàng thích không?" Dương vừa nhẹ nhàng đẩy đưa vừa hỏi.
Nguyệt bĩu môi bướng bĩnh: "Không! Thấy ghét!"
Dương phì cười, ôm eo Nguyệt chặt hơn và tăng tốc đưa dương v*t xâm nhập cửa mình nàng...
Mở ra rồi khép lại, khép lại rồi mở ra, âm đ*o Nguyệt không ngừng biến đổi để làm quen với dương v*t to lớn của tình lang...
"A... Ư... Chàng là tên đáng ghét! A..."
Ánh nguyệt sáng soi, mặt hồ tỏa bóng.
"Còn nàng thì rất đáng yêu..."
Dương nói, rồi hôn vào gò má xinh xắn của Nguyệt...
Nhưng Nguyệt lại giở trò, nàng lém lỉnh né tránh, tung một chưởng vào ngực Dương đẩy hắn lui ra, dương v*t của hắn cũng bị rút khỏi âm đ*o nàng.
"A!" Dương kêu lên, còn Nguyệt cười tinh nghịch và quay đầu bỏ chạy.
Dương đuổi theo, bị Nguyệt phóng ba mũi kim cản bước, nhưng hắn kịp vận Ngự lôi thuật né được, đồng thời lao đến ôm lấy Nguyệt từ phía sau, vừa vặn thế nào mà khi vừa áp sát cũng là lúc Nguyệt đang nhón chân ưỡn người chạy về trước, thế là dương v*t của Dương mượn thế chui thẳng vào âm đ*o nàng.
"A... Thả ta ra..."
"Sao nàng nghịch quá vậy!"
Dương vừa mắng yêu vừa đẩy hông cho dương v*t mình đẩy đưa vào âm đ*o Nguyệt, một tay hắn ôm bụng Nguyệt không cho nàng chạy, một tay vịn lên gò ngực nàng.
Từng cú đẩy theo nhịp làm ngực Nguyệt cứ đàn hồi trên tay Dương, mềm, căng, mịn và mát rượi, hương tóc thơm lừng của nàng lan vào mũi hắn, tấm lưng mềm mại của nàng tựa vào ngực hắn, bờ mông tròn lẳng của nàng va đập vào đùi hắn...
Tuyệt trần...
Vừa bị dương xâm nhập âm đ*o, lại vừa bị hắn nghịch phá đầu ti, người Nguyệt khẽ run lên từng cơn vì hạnh phúc và sướng khoái...
"Ai... Aa... Nhanh nữa đi chàng..."
"Ủa? Ta tưởng nàng không thích!"
Nguyệt nũng nịu: "Đáng ghét! A... Ai..."
Khi Nguyệt nói cùng là lúc Dương gia tốc dập mạnh hơn, da thịt hai người va vào nhau lạch bạch trong khi âm đ*o Nguyệt nhễu đầy d*m thủy pha máu đào xuống đùi.
Dương thì dập càng lúc càng mạnh, tay mân mê gò ngực tròn của Nguyệt, tay còn lại hắn vịn gò má nàng, kéo xoay lại để hắn chồm tới hôn môi.
"Uhm... Uhm... "
Nguyệt đã say trong mê tình, một tay nàng vòng ra sau bám lấy cổ Dương, một tay nàng vịn lên bàn tay hắn đang trên ngực nàng để khuyến khích hắn dày vò ngực nàng nhiều hơn nữa...
Rồi thì cũng đến lúc, vai thon khẽ run, Nguyệt rùng mình hưởng thụ cảm giác sướng khoái tột cùng mà Dương mang đến... Cả người nàng mềm dần rồi quỳ xuống đất.
Nguyệt đã lên đỉnh, nhưng Dương thì chưa, dương v*t của hắn vẫn ẩm ướt giương ra ngay trước mặt nàng. Rồi trước ánh mắt bất ngờ của Dương, Nguyệt thẹn thẹn thùng thùng kề môi hôn vào đầu khấc hắn, dịu dàng và duyên dáng...
Khi Nguyệt rời môi, một vệt d*m thủy từ đầu khấc Dương còn vướng lại trên môi nàng như một sợi dây kết nối. Rồi môi nàng hé ra, ngậm vào và mút sạch d*m thủy sền sệt dính lại trên cái dương v*t to tướng này.
Sướng không thể tả, Dương âu yếm vuốt ve mái tóc mượt của Nguyệt, mắt hắn và mắt nàng say đắm nhìn nhau trong khi lưỡi nàng đưa ra liếm quanh thân dương v*t của hắn.
Rồi Nguyệt đẩy Dương nằm xuống, tiếp tục bú liếm dương v*t, chăm sóc hai quả tinh hoàn của Dương, sau đó nàng trườn người hôn lên bụng Dương, liếm hai đầu ti cho hắn rồi trèo lên người Dương.
Cầm lấy dương v*t của Dương, Nguyệt đem đặt vào âm đ*o nàng...
"A..." Nguyệt rên lên khi dương v*t Dương lần nữa tiến sâu vào nàng, d*m thủy ứa ra từng dòng.
"Chàng là tên bại hoại, sao nó to quá, lấp đầy cả chỗ đó của thiếp rồi... A..."
Nói xong, Nguyệt quỳ thẳng người, cong eo ưỡn ngực và bắt đầu hẫy mông thực hiện quá trình giao hợp.
Dương nằm đấy, vừa hưởng thụ cơn sướng khoái nơi dương v*t, vừa ngắm nhìn dáng vẻ diễm lệ tuyệt trần của Như Nguyệt, gương mặt nàng cứ ửng hồng đầy nét mê tình và dịu dàng say sưa nhìn hắn. Da nàng rất đẹp, tựa như đang tỏa ra ánh sáng mịn màng dưới ánh trăng, đôi gò ngực tròn căng với hai đầu ti hồng xinh xắn cứ nhấp nhô đàn hồi theo từng nhịp từng nhịp...
Dương với tay hái lấy, mân mê và âu yếm, 17 tuổi nhưng Nguyệt mang dòng máu của Hồ ly nên cơ thể nàng luôn phát triển theo chiều hướng gợi tình quyến rũ...
Gió thổi qua, mặt hồ long lanh gợn sóng dưới ánh trăng vàng...
Nguyệt khom người xuống để Dương có thể há mồm ngậm lấy đầu ti của nàng, eo nàng cong xuống, mông ưỡn ra, còn Dương chống chân dập hông cuồng cuồng nhiệt nhiệt.
Chàng là thái dương, thiếp là minh nguyệt...
Thiếu chàng thì nguyệt ảm đạm vô quang...
Rồi thì tình cũng sẽ chín, Dương vịn chặt eo Nguyệt, dùng hết công sức đưa dương v*t dồn dập xông pha.
"Ư... A... A... Á..."
"Nguyệt... ta... ta sắp..."
"Bại hoại! Ra vào trong thiếp... A... A... Dùng tinh hoa của chàng... lấp đầy thiếp... A... Aa... Thiếp sướng..."
Nguyệt co giật, Dương cũng co giật, đầu khấc dương v*t cắm hẳn vào tử cung để tưới từng đợt tinh hoa trắng sữa...
Ngã lên ngực Dương, Nguyệt thõa mãn sung sướng đón nhận từng đợt tinh dịnh của hắn vào người, đến khi dương v*t của Dương ngừng co giật, nàng ngồi dậy, vén mái tóc dài liếc Dương đầy tình ý và cúi xuống liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên dương v*t hắn...
Vuốt ve gương mặt xinh đẹp, Dương có chút tò mò: "Những thứ này nàng học từ đâu vậy..."
Nguyệt cười tinh nghịch: "Bản năng của Hồ tộc."
Sau đó Nguyệt nghĩ ra điều gì, liền nheo mắt: "Còn chàng, hình như đây không phải lần đầu của chàng..."
"Ta..." Dương lúng túng.
"Nói!" Nguyệt đe dọa.
Dương giật bắn mình, ngoan ngoãn liệt kê ra nào là Như Mộng, nào là Như Lệ, nào là Tử Linh, rồi Hồng Ảnh, Phi Vũ, riêng Mỹ Liên, gian tình với người đã có chồng con vốn không phải chuyện tốt đẹp gì nên hắn không hề nhắc đến...
"Trong mơ đã vậy, ngoài đời cũng vậy, chàng là đồ bại hoại lăng nhăng! Ta phải trừng phạt chàng!"
Nói bằng giọng lầm lỳ nguy hiểm, khắp người Nguyệt tỏa sáng, cơ thể nàng biến đổi theo chiều hướng gợi cảm hơn, ngực nở, eo thon, mông tròn và đôi chân miên man thon thả, cùng với bốn chiếc đuôi phía sau mông.
Chưa hết, nàng giơ tay lên, mười ngón tay chợt bật lên mười chiếc móng vuốt sắc nhọn...
Dương run như cầy sấy, sợ hãi hét lên: "DÌ LINH ƠI CỨU CON!!!"
Long Chúc Phong đang ngồi uống bia cùng Linh, nghe tiếng Dương kêu la thất thanh, hắn cười gượng: "Hình như có gì đó sai sai..."