1/2 Prince

“Khụ, khụ!” Tôi húng
hắng ho nhìn thẳng vào Đông Khải và Địch Ti đang quỳ trước mặt Doll,
trong khi nhóm người đứng cạnh họ hóa đá cả. Ai mà biết mới đánh một
trận với Kẻ Khùng về đã nhìn thấy cảnh tượng dọa người thế này. “Xin hỏi có ai có thể giải thích chuyện đang xảy ra được không?”

“À!
Không có gì nhiều đâu Vương Tử ca ca,” Doll vừa điên cuồng vẫy tay vừa
cố dùng ánh mắt để răn đe hai người đang quỳ trên sàn.

Tôi có
chậm hiểu thế nào cũng không chậm hiểu tới nỗi không nhận ra Doll chính
là công chúa trong lời của Đông Khải và Địch Ti phải không? “Vậy, Đông
Khải, hai người đều là thần dân của Doll à?”

“Là người hầu chứ!” Địch Ti không hài lòng ngước lên sửa lại lời tôi.

“Người hầu?” Những người xung quanh hít mạnh một hơi.

“Đương nhiên. Doll là công chúa, có người hầu đâu có gì lạ nhỉ?” Tôi nhận xét
theo lí thường. Nhưng lúc tôi ngước lên, Doll đang trợn mắt nhìn tôi,
còn những người khác há muốn rớt hàm.

Ể? Đông Khải đã quỳ trước mặt Doll rồi mà. Ý mấy người là mấy người không biết gì hết á? Thế thì chẳng phải là tôi vừa…

“Uầy, chim lợn* vừa thông báo bí mật động trời kìa!” Vô Tình huýt sáo chỉ trích tôi.

“Không…không ai biết hả…?” Sao có thể chứ? Không phải Đông Khải đang quỳ trước Doll
sao? Ối trời ơi, đừng bảo lần này tôi biến thành con chim lợn thật chứ?

(*chim lợn: bản gốc là đài phát sóng radio, chỉ người chuyên đi tiết lộ bí mật của người khác. Để truyện dễ hiểu và thuần Việt hơn, mạn phép
sửa lại một chút. Nếu bạn đọc không hài lòng, mời liên hệ để sửa chữa. – meomeo)

Doll nhẹ nhàng thở dài, làm tim tôi giật nảy lên suýt nhảy khỏi miệng. Tôi chết chắc rồi, tôi đã làm lộ bí mật của Doll rồi…

Tôi suýt thì bật khóc, thiếu điều quỳ sụp xuống cầu xin em ấy tha thứ, “Anh không cố ý đâu, Doll! Đừng giận anh mà.”

Nở một nụ cười cay đắng hiếm thấy, Doll đáp, “Có lẽ là định mệnh rồi. Em
mong mọi người sẽ không giận vì em đã giấu danh tính thật.”

“Ai
dám giận công chúa? Công chúa cũng không cố ý làm vậy mà. Chẳng lẽ ngài
phải nói danh tính cho tất cả những người ngài gặp sao?” Địch Ti giận dữ nói thêm.

“Địch Ti, đừng nói nữa. Dù sao tất cả cũng là lỗi của
em. Mọi người hãy tha lỗi cho em,” Doll vừa nói vừa nhìn đám Phi Thường
Đội với ánh mắt hối lỗi và cả…buồn bã!

“Yên tâm đi Doll, không ai trách cứ gì em đâu.” Mặc kệ danh phận công chúa của Doll, Lang đại ca
vỗ vỗ đầu con bé, mỉm cười ấm áp.

Nhưng không hiểu sao, nụ cười
trên mặt Doll vẫn còn rất khiên cưỡng; vẻ mặt em cũng rất cô đơn. Đoạn,
thương cảm cho Doll, Tiểu Long Nữ bước tới an ủi em, “Đừng lo, Doll à.
Chị hiểu em cảm thấy thế nào, nhưng không sao đâu. Không ai trong Phi
Thường đội sẽ thay đổi thái độ với em đâu.”

Nghe vậy, mắt Doll đỏ lên, em chôn đầu trong ngực Tiểu Long Nữ, bờ vai em run run. Có phải em đang khóc không? Nhưng… không ai trách cứ gì con bé, sao lại phải khóc? Lại còn khóc tới mức tim tôi cũng tê tái theo nữa chứ…

“Sao Doll lại khóc?” Tôi ngơ ngác hỏi.

Một ánh mắt chết người của Tiểu Long Nữ phóng tới, chí đúng rồi! Thêm vào
còn có tiếng nhiếc mắng cực kì thậm tệ, “Đồ sinh vật phù du não nhồi đậu chưa tiến hóa! Đồ khủng long không não chỉ biết cắn người! Đồ người
tiền cổ không biết nhóm lửa chỉ ăn thịt sống! Đồ đầu óc ngu si tứ chi
phát triển, não không xài được tới 1%; nếu nói Einstein thông minh gấp
mười anh thì là sỉ nhục Einstein!”

Như thể có một tiếng sấm thật
lớn đánh vào đầu khiến tôi bàng hoàng cả người, đám người đằng sau cũng
vô cùng sửng sốt. Rồi bọn họ bắt đầu vỗ tay! Tràng vỗ tay vang dội thật
là như tuyết càng thêm sương, tựa một tia sét đánh nát một nửa hồn phách tôi. Sụt sịt mũi, tôi giấu mình vào một góc tối tăm u ám, dùng tấm áo
choàng to tổ chảng che lấy thân để không làm ô nhiễm mắt người khác.

“Vương Tử, đừng bận tâm lời Tiểu Long Nữ vừa nói.” Giọng lo lắng của Du vang
lên ngoài áo choàng của tôi, “Em biết đấy, sinh vật phù du thực ra còn
không có não, lấy gì mà tiến hóa? Khủng long có não mà, không thể gọi là không não được! Vả lại một số người tiền cổ cũng biết nhóm lửa mà…”

Vì sao mà… nghe lời an ủi của Du, lòng tôi mỗi lúc một lạnh nhỉ?

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé đặt lên vai tôi, một giọng dễ thương vang
lên, “Vương Tử ca ca, đừng buồn! Tiểu Long Nữ tỉ tỉ chỉ mắng anh cho vui thôi!”

“Doll!” Quay người lại, tôi ôm lấy Doll và ấm ức vùi đầu vào lòng con bé, trề môi ra.

“Vương Tử ca ca ngoan nào! Đừng buồn nữa.”

Nghe vậy, tôi thò đầu ra khỏi áo choàng và trộm nhìn xem Doll có còn buồn
nữa không. Tuy nhiên, mặc dù Doll đang cười, nhưng nụ cười của em không
được ngây thơ và thoải mái như trước nữa. Ể ể… Tôi phải dùng chiêu tất
sát vậy. Thọc tay vào túi, tôi lôi ra một bịch bánh quy, “Đây, Doll, anh sẽ cho em túi bánh này, em đừng buồn nữa, nhé?”

Thấy vậy, Doll
ngây người ra. Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi mở bịch bánh ra, lấy một cái
ra và đưa tới trước miệng Doll, “Em muốn anh đút cho em ăn hả? Nào, nói
“a” đi, mở miệng rộng ra nào.”

Doll còn chưa kịp phản ứng, Địch
Ti đã nổi khùng nói, “Anh nghĩ mình đang cho chó ăn à? Trước mặt anh là
công chúa của nước chúng tôi! Dù anh có không quỳ xuống, anh vẫn phải
tuân thủ theo những quy tắc ứng xử nhất định chứ…!”

Crốp! Một
tiếng khô khốc vang lên, kèm theo một cơn đau thốn lên cùng chỗ. Nhìn
tay phải mình, tôi bất đắc dĩ nói, “Doll, em phải cắn tay anh luôn mới
chịu à? Mà em có luyện răng nanh hả? Lực tấn công mạnh như vậy, làm anh
mất một lượng máu lớn.”

Cuối cùng cũng nhả bàn tay đáng thương
của tôi ra, Doll liếm môi rồi nói, “Hàm Răng Sắt đó. Em luyện kĩ năng
này bằng bánh mì Pháp mỗi ngày luôn. Hiện tại đã lên tới cấp 5 rồi, lực
sát thương 50 HP.”

“Công…công chúa?” Địch Ti há hốc mồm, không
nén nổi ngạc nhiên và bàng hoàng. Mọi người còn có thể nghe ra từ sâu
trong cổ họng cô ta, một giọng lặng thầm gào lên, “Hình tượng của người, Công chúa ơi!”.

“Đừng lo về chuyện đó, Địch Ti. Phải tuân theo
phép tắc và quy định ngoài đời thật đã quá mệt mỏi với công chúa rồi.
Hiếm lắm ngài mới có cơ hội được chơi game, cứ để ngài thoải mái.” Đông
Khải không mấy hài lòng trước sự phản ứng thái quá của em gái mình.

“Anh nói cũng đúng… Á! Công chúa, sao ngài có thể xử sự thất lễ như vậy được chứ?” Câu đồng ý đang thốt ra một nửa, Địch Ti đột nhiên nhận thấy Doll đang trèo như khỉ lên người tôi. Con bé đã ngốn hết mẩu bánh quy cuối
cùng và đang cố tìm ra dấu vết của đồ ăn. Địch Ti lập tức làm quá lên và cố chỉnh sửa hành vi của Doll. Cô gái này thật giống Bạch Điểu, trừ mỗi là Địch Ti thẳng thắn và chân thật hơn chị Bạch Điểu.

“Anh nhận
chức vụ gì dưới quyền Doll?” Tôi quay sang tò mò hỏi Đông Khải, lờ đi
Doll đang liên tục làm mặt quỷ với Địch Ti, người đang liên tục chỉnh
lại hành vi của nó.

“Chúng tôi làm việc ở bộ phận Tài chính. Sống có tiền là cuộc sống tuyệt nhất. Chỉ kiếm tiền vào ban ngày đã không đủ thỏa mãn nổi tôi nữa. Nên giờ tôi tranh thủ kiếm tiền ở Đệ Nhị Sinh
Mệnh vào ban đêm, còn gì tuyệt vời hơn nhỉ?” Như mèo bắt được hoàng yến, Đông Khải biểu lộ vẻ mặt cực kì hài lòng.

Quả là một lũ mê tiền. Nghĩ tới đó, tôi chợt nhớ ra họ đã nhắc gì đó tới chuyện Vũ Liên đại
tẩu từng là đồng nghiệp cũ của họ. Vậy nên tôi quay qua nhìn Vũ Liên đại tẩu, nhưng vừa liếc mắt tới đó, liền phát hiện có gì không ổn. Sao Vũ
Liên đại tẩu lại nhìn Lang đại ca với vẻ mặt áy náy như vậy? Tôi còn
đang định hỏi, thì đã bị Tiểu Long Nữ chặn lại.

“Đồ ngốc, anh
không hiểu sao?” Cô nhỏ giọng mắng tôi. Đoạn, chắc sợ bị đại ca đại tẩu
nghe thấy, liền thì thầm, “Nếu Vũ Liên từng là người hầu cận của Doll,
sao chị ấy lại không nhận ra Doll là công chúa chứ?”

Thế gì có gì lạ? Dù sao thằng em trai song sinh của tôi cũng chả nhận ra chị gái song sinh của nó mà!

“Em e là lời chị Vũ Liên từng nói là muốn gia nhập đội vì cảm động trước
tinh thần và tình cảm của Phi Thường đội chỉ là giả thôi. Lí do thật là
do…”

“Chị ấy nhìn thấy Doll?” Tôi lập tức hoàn thành câu nói của cô.

“Chính xác!” Tiểu Long Nữ chắc chắn nói. Đoạn, cô giải thích, “Đây chính là điều Anh Lang đang nghi ngờ về Vũ Liên.”

Lo lắng về không khí khó chịu giữa hai người, tôi hỏi, “Họ sẽ không cãi nhau chứ?”

“Ai mà biết được. Cứ ở một bên chờ xem sao,” Tiểu Long Nữ vừa thờ ơ nói vừa nhún vai.

Đột nhiên nhớ ra một điều, tôi hỏi, “Chẳng phải em đang lấn cấn với Vô Tình và Bất Tử Nam sao?”

Nở một nụ cười cực kì ti tiện, cô nàng cười tà rồi nói, “Phong Vô Tình,
thằng khốn đó, cứ bắt em phải nhìn vào mắt Bất Tử Nam. Tức mình quá em
nắm cằm hắn gí vào mặt Bất Tử Nam luôn.”

Trợn tròn mắt nhìn Tiểu
Long Nữ, tôi thật không tin được cô gái này ác đến độ làm cái trò bất
nhân kia được. Tôi lo lắng hỏi, “Em trai anh còn sống chứ?”

Tiểu Long Nữ cười lạnh mấy tiếng, nhưng không trả lời.

“Vậy, em yêu anh đều là giả phải không?” Lời nói đầy đau thương của Lang đại
ca làm tôi sững sờ, và tôi lập tức quay qua lo lắng nhìn họ xem tình
hình phát triển thế nào.

“Không phải là giả. Lang, tình yêu của em cho anh quả thực là chân thành,” Vũ Liên đại tẩu bối rối đến độ sắp bật khóc tới nơi.

Khép miệng lại, Lang đại ca tiếp tục im lặng và nhìn Vũ Liên đại tẩu bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Lang, em công nhận lí do em gia nhập Phi Thường đội lúc đầu quả là vì công
chúa. Hoàng Hậu, mẹ của Doll quá lo là Doll sẽ học phải thói hư tật xấu
trong game nên đã cử em tới theo sát Doll. Đó là lí do lúc đầu em gia
nhập đội,” Với đôi mắt ngập tràn hối hận, Vũ Liên đại tẩu nhìn Doll, còn nhìn cả tôi.

Đoạn, có vẻ đầy quyết tâm, Vũ Liên nói, “Nhưng Lang à, em thề với trời, đối với anh, với trái tim em, rằng em không đời nào lừa dối tình cảm của anh. Em thực sự rất, rất yêu anh, và mỗi lần nhìn
thấy anh, tình cảm của em lại nhiều hơn một chút. Em yêu sự dịu dàng của anh, em yêu bản tính chu đáo của anh, và em yêu cách mà anh giữ được
bình tĩnh và một cái đầu lạnh trong mọi tình huống. Em yêu tất cả thuộc
về anh!”

Ối trời ơi, tôi nổi cả da gà. Đúng là một bài diễn văn
cảm động. Nhìn xung quanh, tôi có thể chắc rằng mọi người đều đang nhìn
hai người họ với vẻ mặt có thể diễn tả bằng mấy từ “đi chết đê, đi chết
đê”. Chúng ta đều có thể thấy mọi người ghen tị với Lang đại ca bao
nhiêu.

Trong khi thấy cả thành viên nhóm người vẻ mặt “đi chết
đê, đi chết đê” còn đang biểu tình, thì Lang đại ca đỏ mặt tới độ lớp
lông trên mặt cũng không che được, lắp bắp, “Vũ Liên, em, em…”

Em làm sao? Mau xin lỗi đi anh. Đang thời điểm này thì tranh thủ nói gì
ngọt ngào một chút để làm Vũ Liên đại tẩu động lòng đi anh! Tôi lo lắng
lẩm bẩm trong lòng, Lang đại ca quả là khù khờ quá đáng.

“Anh xin lỗi, Vũ Liên. Mặc dù anh biết lí do em vào Phi Thường Đội là giả, nhưng em cũng không nhất thiết là sẽ lừa dối tình cảm của anh; anh vẫn không
nhịn nổi nghi ngờ tình cảm của em. Anh đúng là một con sói đần; đần đến
nỗi nghi ngờ cả trái tim em!”

Nói hay lắm, Lang đại ca! Hóa ra
anh cũng có tài tỏ ra lãng mạn! Tôi vạn phần bội phục nhìn Lang đại ca.
Tuy nhiên, cái tôi nhìn thấy lại là Tiểu Long Nữ núp đằng sau tấm lưng
rộng của Lang đại ca, giả giọng anh nói chuyện…

“Tiểu Long Nữ…” Lang đại ca bất đắc dĩ gãi mặt.

“Em chỉ muốn giúp anh cởi bỏ tấm lòng thôi mà!” Không chút hối hận, Tiểu
Long Nữ đi ra từ phía sau Lang đại ca, nói, ‘Anh Lang, anh có thể tự
mình nói những lời đó với chị Vũ Liên mà.”

Thật là một cách hay
để bắt anh ấy thổ lộ. Tôi siết chặt nắm tay, lo lắng quan sát tình thế
sẽ chuyển biến thế nào – mà không, phải là ‘tình sự’* chuyển biến thế
nào mới phải!

(*tình sự: chơi chữ. Hai chữ ‘tình’ trong “tình
thế” và “tình sự” đồng âm với nhau. Nhưng trong từ đầu tiên là chỉ “tình hình”, trong từ thứ hai là chỉ “tình yêu”. – nhóm PR)

Lang có
chút ngượng ngùng mở miệng, như thể muốn nói điều gì đó, song anh lại
ngậm miệng lại. Cái này đúng là ‘hoàng đế chưa vội thái giám đã lo’*.
Cuối cùng, tới lúc người ngoài đã buồn chán tới độ suýt lôi bỏng ngô ra
vừa ăn vừa xem kịch, thì Lang đại ca có vẻ đã hạ quyết tâm, bèn nói, “Vũ Liên, em sẽ lấy anh chứ?”

(*Hoàng đế chưa vội thái giám đã lo:
Thành ngữ Trung Quốc. Ý muốn nói người cần lo không lo, người không liên quan lại cuống lên. – nhóm PR)

Tôi lập tức phun bắp rang từ
miệng ra ngoài. Sao từ xin lỗi đã chuyển thành cầu hôn rồi? Hơn nữa lại
chả lãng mạn gì cả; không có hoa, không có nhẫn kim cương, không có quỳ
gối, không có lời tình tứ ngọt ngào, không có gì hết! Quan trọng hơn,
trong đây còn là game nữa chứ! Có ai lại cầu hôn thế này không chứ? Mà
ai cầu hôn kiểu này kể cũng không thành công nổi luôn…

“Em đồng
ý, Lang!” Mặc dù vẫn đang đỏ mặt, Vũ Liên đại tẩu cũng không chần chừ sà thẳng vào lòng Lang đại ca, ôm anh thật chặt, không rời xa. Cùng lúc
đó, Lang đại ca cũng dịu dàng ôm lấy chị. Mặc dù hành động tình tứ này
của hai anh chị làm cho ánh mắt “đi chết đê, đi chết đê” của đám người
xung quanh mãnh liệt hơn hẳn, nhưng quầng hào quang tình yêu vững chãi
che bên ngoài hai người đã chặn hết chúng lại.

“Thế… thế mà cũng
thành công á?” Tôi ngẩn người nhìn cặp uyên ương, nước mắt của Bất Tử
Nam lại trào ra, “Thế thì tại sao lúc trước tôi cầu hôn, hoa cũng có,
lời đường mật cũng có, quỳ gối cũng có nốt mà lại chẳng có cô nào đổ
vậy! Sao người ta tùy tiện quẳng một câu ‘cưới anh đi’ là có mĩ nữ cưới
liền vậy? Trời ơi, sao người bất công với con quá vậy!”

“Thứ lỗi, hỏi nhỏ tí; hội nghị đã bắt đầu chưa vậy?” Nam Cung Túy, Đoạn Kiếm, Tà Linh và Du đối mặt trước một đống lộn xộn có uyên ương tình tứ, có đám
người “đi chết đê” đang hậm hực oán hận, còn có mất vị bá chủ từ đầu đến chân vẫn chưa hiểu mô tê gì, liền cảm thấy cực kì bối rối.

“Hội nghị còn chưa bắt đầu, nhưng nhạc lễ đám cưới thì đã tấu rồi,” Tôi bất đắc dĩ đáp.

“Hội nghị! Đúng rồi, hội nghị đáng ra phải bắt đầu từ lâu rồi.” Bây giờ mới
nhận ra, Bạch Điểu vội vàng đưa tất cả bá chủ trở về ghế ngồi. Còn cặp
đôi đang hạnh phúc anh anh em em kia, chỉ sợ là chưa tỉnh ngay ra được,
nên mọi người đành mặc kệ luôn. Dù sao, đó cũng là cách Lang đại ca và
Vũ Liên đại tẩu hay xử sự, mọi người trong Vô Ngân Thành cũng quen luôn
rồi, nên mấy vị bá chủ kia chỉ còn cách phải sớm làm quen thôi.

Khi mọi người đều đã yên vị, Hội Nghị Bá chủ cuối cùng cũng thực sự bắt
đầu. Sau khi hít sâu một hơi, tôi bắt đầu chậm rãi tự thuật lại tình
hình của tôi về vụ ám sát. Đương nhiên, tôi nhắc tới cả đám sát thủ chạm mặt ở Vô Ngân Thành lẫn kẻ ở trong tháp với Nam Cung Túy kia. Tôi tin
rằng bọn người cố ám sát Kẻ Khùng và tôi đều cùng thuộc một tổ chức.

Sau khi tôi tường thuật xong, Kẻ Khùng bắt đầu miêu tả trải nghiệm của anh. Ể, nhưng sau rất nhiều ánh mắt thiếu kiên nhẫn, phần lớn câu chuyện
được Đản Đản thuật lại.

“Giống nhau như đúc,” Bất Tử Nam lập tức
nói sau khi nghe tình hình của chúng tôi, “Cũng giống với tình huống của tôi. Tôi cũng suýt bị kẻ đó giết. Quá nguy hiểm luôn. Nếu tôi mà bị tên đó giết, thì làm sao Bất Tử Nam tôi còn được mệnh danh là bất tử chứ?”

“Nhưng lí do họ muốn giết chúng ta là gì? Nếu họ có giết được ta, chúng ta
cũng chỉ hạ một cấp. Cũng chẳng ảnh hưởng gì tới vị trí bá chủ của chúng ta, cũng không có lợi cho tài chính.” Đông Khải lắc lắc đầu phàn nàn.

“Nói phải, vậy nếu chúng giết được ta thì sao? Đây đâu phải là đời thực.
Không thể chỉ cần giết chúng ta là có thể soán ngôi.” Tôi nhíu mày nói.
Lúc đầu chúng tôi còn cho rằng có một nhóm người muốn độc chiếm Đệ Nhị
Sinh mệnh nên phải thủ tiêu tất cả chúng tôi. Tuy nhiên, giờ nghĩ lại
chuyện đó, vậy nhỡ chúng giết được chúng tôi thì sao?

“Tôi có một câu hỏi. Như những gì mọi người vừa nói, thì có vẻ cả 4 vị bá chủ đều
gặp sát thủ trong một khoảng thời gian giống nhau. Tuy nhiên, loại sát
thủ mà mọi người gặp đều giống hệt nhau. Có khi nào những sát thủ mà mọi người gặp đều chỉ là hai người duy nhất?” Câu hỏi của Tiểu Long Nữ kéo
sự chú ý của mọi người lại, “Nếu đều là cùng những người đó, thì làm thế nào họ di chuyển giữa các lục địa trong khoảng thời gian ngắn như vậy
được? Nếu không phải là cùng những người đó, thì từ bao giờ có nhiều cao thủ ẩn danh trong Đệ Nhị Sinh Mệnh như vậy – đặc biệt là hiện tại tất
cả những cao thủ khả nghi trên bảng xếp hạng đều đã được loại trừ khỏi
danh sách tình nghi chứ?”

Mọi người đều im lặng sau khi nghe vậy. Từ vẻ mặt cau có nhíu mày của mọi người, ai cũng có thể nhận thấy mọi
người đều có rất nhiều nghi vấn xoay quanh tình huống này. Cuối cùng, Kẻ Khùng đặt câu hỏi mà những người khác đều đang nghĩ tới, “Tại sao Hoa
Bá Chủ không tới?”

“Cô ta và 5 người chồng không còn dấu tích nào hết, những người trong thành phố của cô ta cũng đang đi tìm cô ta,”
Phong Vô Tình đáp.

“Có lẽ nào đều là cô ta giở trò quỷ?” Bất Tử Nam cực rõ ràng cong khóe miệng, “Chỉ có phụ nữ mới làm mấy chuyện phi lí như vậy.”

“Anh nói gì cơ?” Tiểu Long Nữ và tôi cùng đồng thanh gào lên.

Bất Tử Nam lập tức nhận ra đã lỡ lời, liền xin lỗi bằng đôi mắt to đẫm lệ,
“Tiểu Long Nữ, anh đâu có nói em. Em là cô gái có lí nhất, thông minh
nhất, xinh đẹp nhất…”

Tiểu Long Nữ nhất thời kinh hãi quá độ, hét lên một tiếng rồi chạy đi đập đầu vào cột nhà, như thể muốn đập nát bét hình ảnh cô nàng vừa hình ra khỏi não cô.

“Đáng sợ chưa? Tôi đã
nói với em hắn ta kém tôi rất nhiều mà,” Phong Vô Tình thấy người khác
gặp họa giống mình bèn hớn hở. Ái chà, thằng em tôi quay lại hồi nào
vậy? Còn đeo kính râm nữa chứ…

“Vậy kẻ tình nghi lớn nhất hiện
tại là Hoa Bá Chủ, người đang vắng mặt phải không? Mặc dù theo như những người tôi nghe được thì Hoa Bá Chủ không phải là người thích mưu cầu
quyền lực, nhưng cũng khó nói năm người chồng của cô ta không…” Nhưng
Đông Khải còn chưa nói xong đã bị một đám hỗn loạn cắt lời.

“Nhất định không phải là do Lục địa Phía Bắc giở trò!” Một nhóm người phẫn nộ chạy vào gào lên.

“Là do Đệ Nhị Sinh Mệnh có vấn đề.”

Mặt Tiểu Long Nữ lập tức đen lại khi nghe vậy, “Mấy người nói vậy là sao?”

Nhóm người tức giận hét lên, “Nhất định là Đệ Nhị Sinh Mệnh có vấn đề!”

“Vậy các người có bằng chứng gì không? Nếu chỉ nói suông không có bằng chứng sẽ bị kiện, mấy người biết chứ?” Không hiểu sao, Tiểu Long Nữ bỗng
nhiên đùng đùng nổi giận. Có lẽ là do cô nàng là GM ẩn? Nên cô nàng cũng có mấy phần cảm tình với công ti chủ quản?

Thấy sự tình có vẻ
căng thẳng, tôi lập tức đi tới giải quyết xung đột, nói, “Hãy nói rõ mọi sự đã. Mọi người vẫn chưa hiểu rõ ý nhau, nên có lẽ có chút hiểu nhầm ở đây. Cứ nghe toàn bộ câu chuyện đã.”

Nghe được lời của tôi hai
bên mới bắt đầu bình tĩnh lại. Hít sâu vài hơi, nhóm người từ Lục địa
phía Bắc giải thích, “Chúng tôi đã liên lạc với Hoa Bá chủ ở ngoài đời
thật và cô ấy đã kể hết với chúng tôi sự tình. Hơn nữa, cô ấy cũng đã
báo cáo với công ty game của Đệ Nhị Sinh Mệnh.

“Hôm đó, Hoa Bá
chủ và 5 người chồng chạm mặt với 5 sát thủ. Thực lực của đám sát thủ
vượt ngoài dự kiến của họ, thành ra họ không thể chống trả nổi. Không
lâu sau, tất cả chết sạch. Lúc đầu cũng thành vấn đề lớn bởi tệ nhất thì mỗi người chỉ mất một cấp. Tuy nhiên, mọi chuyện lại không như vậy. Sau khi chết, Hoa Bá chủ và 5 người chồng không biến thành cột sáng bay về
điểm hồi sinh mà thay vào đó bị ngắt kết nối với game.”

“Ngắt kết nối với game?” Vẻ mặt vô cùng lo lắng, Tiểu Long Nữ vội hỏi, “Có chuyện gì xảy ra lúc họ đăng nhập lại?”

“Không cách nào đăng nhập lại.” Đám người ở Lục địa Phía Bắc đều có vẻ mặt bi
thống, “Hoa Bá chủ và 5 người chồng… Nhân vật của họ đều đã biến mất.”

Cái gì? Mọi người có mặt đều bàng hoàng, đặc biệt là tôi. Tôi chỉ kịp thoát chết trong gang tấc. Nếu tôi lần đó bị giết, thì…

“Làm sao… có thể chứ?” Tiểu Long Nữ mặt mày u ám không tin nói.

“Mặc kệ là có thể hay không, chuyện đã xảy ra rồi!” Nhân dân của lục địa phía Đông tức giận hét.

Nghĩ ngợi một lúc, Tiểu Long Nữ hỏi, “Các người đã nói Hoa Bá Chủ đã báo cáo với công ty game rồi phải không? Hồi đáp ra sao?”

“Vẫn đang kiểm tra,” Bọn họ tức giận đáp.

Vẻ mặt Tiểu Long Nữ chỉ có thể dùng từ hãi hùng để miêu tả. Nếu bây giờ mà có bất kì nhân viên công ty nào ở đây, 10 ăn 8 nhất định người đó sẽ bị Tiểu Long Nữ tóm lấy ăn tươi nuốt sống với mù tạc. Đoạn, cô vội vã chạy đi, để lại nhóm người ở lại vô cùng bối rối. Đương nhiên là trừ tôi ra, bởi tôi biết danh tính của GM ẩn của cô. Cô chắc là chạy đi nói chuyện
với công ty trên.

Khi chạy tới cửa, Tiểu Long Nữ quay đầu lại vội hét, “Mọi người cẩn thận! Đừng để bị bọn sát thủ giết.”

“Bị giết là sẽ biến mất?!” Du đột nhiên ngạc nhiên thốt lên. Rồi, với gương mặt trắng bệch như tờ, hắn nói, “Tình hình lần trước chẳng phải rất
nguy hiểm sao? Vương Tử suýt thì biến mất mãi mãi.”

“Tình hình
không thể đơn giản như vậy được; có thể còn gì đó còn khủng khiếp hơn
nữa,” Nam Cung Túy nói. Anh nói thật bình tĩnh, nhưng trong giọng lại
không giấu được sự lo âu.

“Đệ Nhị Sinh Mệnh nắm 90% thị trường
trò chơi. Nếu có vấn đề lớn, mọi chuyện sẽ vuột khỏi tầm kiểm soát,”
Thần sắc Đông Khải cũng vô cùng bất an.

“Huhuhu, sao Tiểu Long Nữ lại bỏ đi?!” Bất Tử Nam vừa rống lên vừa bù lu bù loa lên khóc.



“Dù sao chăng nữa, phải tự bảo vệ bản thân,” Tôi thở dài một hơi. Nói thì
nói vậy, tôi cũng không khỏi lo lắng. Nếu nhân vật Vương Tử này biến
mất, tôi biết làm gì đây? Dù sao ‘Vương Tử’ cũng mang quá nhiều kỉ niệm
mà tôi không thể nào dứt bỏ được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui