1/2 Prince

“Các người cuối cùng
vẫn tới đây. Đúng là uổng công Chúa Tể liên tục cầu tình cho các người.” Giọng nói này quen thuộc quá. Chính là giọng vừa băng giá vừa mỉa mai
của Long Điển.

Tôi quay đầu lại nhìn hắn, không dám tin vào mắt
mình. Long Điển không còn mang mái tóc bạc nữa; mái đầu đen của hắn đã
được khôi phục hoàn toàn. Hắn hiện tại mặc một bộ áo choàng dài màu
trắng, khuôn mặt cực kì đẹp đẽ khiến hắn giống hệt một vị thiên thần mới giáng xuống phàm trần.

Nếu tôi không biết hắn thực sự là cái
dạng gì, có lẽ tôi đã nghĩ như trên thật. Tuy nhiên, tôi biết rõ kẻ
trước mặt kia chính là quỷ dữ đã giết hàng ngàn mạng người, uy hiếp thế
giới, còn sát hại đứa con chính mình tạo ra! Mặc cho con hắn quan tâm
hắn biết mấy!

Hắn đã giết Chúa Tể Sinh Mệnh. Tôi siết chặt nắm tay. Cuối cùng, tôi… cũng không tới kịp để cứu Chúa Tể.

“Chúa Tể Sinh Mệnh đã… chết rồi?” Tôi khản giọng hỏi. Không, mình không được khóc!

Long Điển lại chẳng thèm để ý đáp, “Nó chưa từng sống, làm sao mà chết được?”

“Anh ấy đã sống! Không ai hiểu điều đó hơn ngươi. Ngươi biết anh ấy không
chỉ là một máy tính có trí tuệ.” Sau khi nghe được lời và thái độ của
hắn ta, tôi không giữ nổi bình tĩnh nữa. Chúa Tể đã hi sinh thân mình vì một kẻ thế này ư?

“Đương nhiên nó chỉ là máy tính có trí tuệ. Nó vĩnh viễn là vậy.” Nét mặt Long Điển cũng thay đổi. Không còn nụ cười
trên mặt hắn, chỉ còn vẻ lạnh lùng vô tình.

“MÀY!” Một cơn giận
dữ trào lên từ đáy lòng tôi. Nếu tôi không xả nó ra, tôi sẽ hộc máu chết mất. Tôi nâng thanh đao quang lên và không do dự lao về phía hắn. Sải
mấy bước, tôi đã vung đao quang thẳng vào người hắn.

Tôi biết tôi không nên làm việc này. Tôi biết thế này là giết người, nhưng… hắn hi
sinh Chúa Tể Sinh Mệnh, chẳng phải cũng tính là giết người sao?

“Vương Tử!” Tiểu Long Nữ kinh hoàng thét lên.

Mặc dù tôi đã vung đao xuống, nhưng tay lại không cảm giác bị ngăn lại. Tôi không cắt vào gì hết; đây chỉ là dư ảnh thôi! Tôi lập tức lùi lại, đồng thời nâng cao cảnh giác toàn thân. Long Điển ở đâu?

Lãnh Hồ đột nhiên hét lên, “Hướng 11 giờ!”

Tôi nhìn theo hướng Lãnh Hồ chỉ. Long Điển vẫn tiếp tục cười nhạt, nhưng
trong mắt hắn đầy sự điên tiết. Hắn nâng tay phải lên và thực sự giơ
thẳng vào trước đao quang của tôi… Tôi còn chưa kịp thu đao, hắn đã dùng tay tóm chặt lấy lưỡi đao quang rồi. Đúng vậy, hắn thực sự dùng tay
không tóm lấy lưỡi đao quang có thể thiêu cháy tất cả những gì nó chạm
vào!

Tôi không khỏi lộ vẻ kinh hoàng ghê sợ. Hắn không hề bị đao quang làm bị thương. Tôi phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, một bóng đen bay tới phía tay Long Điển. Long Điển cũng chẳng
thèm để ý lắm – bởi kể cả đao quang cũng không làm hắn bị thương, hắn
còn lo gì nữa?

Tuy nhiên, một dòng máu màu đỏ đậm bắt đầu chảy
xuống từ tay Long Điển… không, đó có khi không phải là máu. Bởi Long
Điển hiện tại không còn là con người nữa, có lẽ đó chỉ là thứ gì đó mô
phỏng máu thôi. Nơi dòng máu đỏ sậm đó chảy ra từ, một lưỡi phi đao đang găm chặt vào đó – phi đao của Lãnh Hồ.

Ban đầu, vẻ ngạc nhiên
hiện ra trên mặt Long Điển. Đôi mắt hắn ta càng điên cuồng hơn và giọng
hắn ta đầy cơn giận không thể áp chế được, “Làm thế nào? Làm thế nào các người làm ta bị thương được? Da của ta đáng ra phải làm từ lớp da nhận
tạo bền nhất, tới vũ khí dùng quang năng cũng không thương tổn được chứ… Trừ phi mấy lão già này lừa ta!” Đôi mắt Long Điển chậm rãi quay sang
nhìn nhóm người tài giỏi nhất thế giới.

“Không, chúng tôi nào dám gạt ngài.” Ông bác sĩ mới nãy vừa nói giờ run lẩy bẩy, “Chúng tôi đâu
dám đánh cược vận mệnh của toàn thế giới chứ. Thể theo nguyện vọng của
ngài, chúng tôi đã sử dụng da nhân tạo bền nhất và chất lượng tốt nhất
rồi. Ngài vừa mới chặn được một vũ khí sử dụng quang năng là ví dụ rõ
ràng nhất rồi.”

Long Điển nghi hoặc nhìn bọn họ. Có lẽ hắn thấy
mấy lão già này chắc chẳng có gan gạt hắn, nên hắn chậm rãi chuyển ánh
nhìn sang kẻ đã phóng thanh phi đao – Lãnh Hồ.

Vừa kinh ngạc vừa tò mò, Long Điển rút phi đao ra như thể không cảm thấy đau đớn gì, hỏi, “Đây là loại vũ khí gì?”

“Vũ khí đặc biệt. Trên thế giới chỉ có mình ta có loại vũ khí này,” Lãnh Hồ thờ ơ nói.

Long Điển cười gằn nói, “Ha ha, sau này, không còn ai có loại vũ khí này nữa.”

Đoạn, Long Điển thực sự làm một việc điên khùng. Hắn đâm thanh phi đao vào
chính giữa bụng mình. Cứ như vậy, cả thanh phi đao nằm trọn trong người
hắn. Sau khi xong chuyện, Long Điển giơ hai tay rồi nhún vai, nói, “Thật xin lỗi. Có vẻ thanh phi đao của ngươi mãi mãi ở trong bụng ta rồi.”

“Ngươi đúng là kẻ điên rồi!” Tôi không khỏi hét vào mặt hắn.

Long Điển càng cười sằng sặc. Tiếng cười đó khiến lông tóc trên người tôi
dựng đứng cả lên. Có lẽ nào Long Điển đứng trước mặt tôi đây không thể
coi là con người bình thường được nữa không? Tại sao hắn lại càng ít
tính người hơn trước đây vậy? Trước đây, hắn chỉ lạnh lùng vô cảm, bây
giờ… hắn ta khiến người khác hoàn toàn ghê tởm.

“Điển… sao anh lại thành ra thế này?” Tiểu Long Nữ cuối cùng không chịu được nữa mà lấy hai tay che mặt khóc nức nở.

Long Điển cuối cùng cũng ngừng cười tới kinh dị như vậy. Một cảm xúc lướt
qua mắt hắn, phải chăng là lo lắng quan tâm? Tôi cực kì quen thuộc với
ánh mắt đó, bởi Du vẫn thường có nét mặt như vậy.

“Không liên
quan gì tới em hết.” Long Điển khôi phục vẻ không quan tâm gì hết. Hắn
nói, “Thủy Hàm, em đi đi. Xét giao tình trước đây của chúng ta, anh
buông tha cho em.”

Cả người Tiểu Long Nữ run lên. Cô ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi, “Anh nói vậy là sao?”

Long Điển không nói gì. Hắn chỉ mỉm cười tàn ác.

“Anh muốn giết tất cả những người ở đây?” Hai hàng lệ tuôn khỏi mắt Tiểu
Long Nữ. Cô đứng trước mặt mọi người, dang rộng hai tay ra nói, “Em
không cho phép đâu. Em không cho phép anh động một ngón tay vào ai hết.”

Nụ cười của Long Điển càng tàn độc hơn. Chỉ một động tác, hắn lập tức xuất hiện trước mắt Tiểu Long Nữ, khiến cô nhảy thót lên vì ngạc nhiên. Tuy
nhiên, lúc đó, một thanh kiếm quang chém vào Long Điển. Hắn thờ ơ bắt
lấy thanh kiếm và nhìn kẻ tấn công. Đó là một chàng trai trẻ, còn là một chàng trai trẻ khá đẹp trai. Không may đó chính là thằng em hiếm lúc
nào nghiêm túc của tôi, Phong. Dương. Danh. Và bây giờ là thời khắc hiếm hoi nó lại nghiêm túc.

“Ta sẽ không để mi làm cô ấy tổn thương,
dù là thần hồn hay thần xác.” Mặc dù lưỡi kiếm của nó đã bị bắt lấy,
Dương Danh vẫn không sợ sệt nhìn thẳng vào Long Điển.

“Ngươi…” Mắt Long Điển nheo lại.

“Một thằng không có trách nhiệm thì không xứng làm gã đàn ông của cô ấy,”
Dương Danh nở một nụ cười khó ưa vô địch, khiến người ta chỉ muốn đấm
cho nó một cú. Nếu là bình thường tôi nhất định đã không nhịn được kéo
nó vào trò Góc Vui Vẻ rồi. (Chú thích: đây là một hình phạt vô nhân đạo
được thực hiện trên XX nhỏ của các bạn nam. Thường gây ra chấn thương
tâm lí và thể xác rất khủng khiếp cho nạn nhân.)

Nhưng hiện tại,
tôi rất ngưỡng mộ em trai tôi, mặc kệ có phải là nó đang thực sự tỏ ra
nam tử khí khái, hay thuần túy là nó hóa điên rồi.

Nụ cười của
Long Điển lại bay biến. Vẻ điên dại trong mắt hắn cho thấy hắn chuẩn bị
bắt đầu tàn sát. Dương Danh cũng cảnh giác hết sức có thể, nhưng có khi
cũng chẳng ăn nhằm gì…

Long Điển chẳng dùng đòn chớp nhoáng gì;
hắn chỉ đơn giản là vung nắm đấm về phía Dương Danh. Dương Danh dùng
thanh kiếm quang của nó để chặn đòn đánh của Long Điển, nhưng Long Điển
mạnh tới độ thanh Kiếm. Quang. Thực. Sự. Gãy. Nát!

“Dương Danh!” Tôi kinh hoàng thét lên. Tuy nhiên, đã quá muộn rồi. Mọi chuyện xảy ra như một thước phim quay chậm.

Nắm đấm của Long Điển là không thể tránh được, và có vẻ là Dương Danh sẽ
mất mạng dưới tay Long Điển. Tuy nhiên, Tiểu Long Nữ đột nhiên lao người ra trước Dương Danh, lưng cô đối diện với nắm đấm của Long Điển. Quá
kinh hoảng, Long Điển không thể dừng lại kịp thời. Hắn ta chỉ kịp chuyển hướng tay một chút… đấm vào vai Tiểu Long Nữ!

Tiểu Long Nữ lập
tức phun ra máu, máu đỏ tươi bắn lên mặt và ngực em trai tôi. Mắt nó mở
trừng trừng, khiến máu cũng chảy vào trong mắt. Nó ôm lấy thân thể Tiểu
Long Nữ khi cô dần trượt xuống, giọng run rẩy lạc cả đi hét lên, “Tiểu
Long Nữ? Tiểu… Long Nữ?” Cuối cùng, nó bật khóc, nghẹn ngào gào lên,
“TIỂU LONG NỮ!”

“Buông ra!” Giọng này không ai khác chính là Lang đại ca hét lên. Anh vội vã cố gắng kéo cánh tay đang ôm vòng quanh Tiểu Long Nữ của Dương Danh ra. Anh nói, “Buông tay ra, Vô Tình. Anh phải
xem xét vết thương của con bé.”

Lúc này, tôi cũng lao tới phía
họ. Tôi mạnh tay kéo tay Dương Danh khỏi người Tiểu Long Nữ, hét lên,
“Nếu mày không muốn Tiểu Long Nữ chết, thì buông ra mau!”

Dương
Danh vừa nghe thấy vậy, liền lập tức bỏ tay để Lang đại ca ôm lấy Tiểu
Long Nữ. Khi Lang đại ca cẩn thận xem xét vết thương cho cô, Tiểu Long
Nữ hé mắt yếu ớt nói, “Vô Tình, anh ổn chứ? Em… xin lỗi… đã để anh dính
vào chuyện này.”

“Đồ, đồ ngốc!” Dương Danh tức giận hét lên, “Em
để tôi dính vào chuyện này thì đã sao? Nếu tôi phải dành cả đời chìm
trong bể nước với em, tôi cũng không hối hận!”

Tiểu Long Nữ không khỏi bật cười, nhưng bởi vậy nên cô bị máu dâng lên ho một tràng liên tục.

“Anh Lang, vết thương của Tiểu Long Nữ thế nào?” Dương Danh trông như thể sắp bật khóc tới nơi.

“Xương đòn và xương tay trên đều vỡ nát rồi. Anh phải tới phòng phẫu thuật
ngay lập tức!” Không hề do dự, Lang đại ca quay sang nhìn đám bác sĩ đã
co cụm lại vì sợ, “Các người vừa mới phẫu thuật cho Long Điển, các người nhất định có phòng phẫu thuật tốt nhất ở đây. Mau đưa tôi tới đó.”

“Có thì có, nhưng chúng tôi không có máu để truyền.” Ông bác sĩ nhíu chặt mày.

“Em nhóm máu O. Có phải là truyền cho ai cũng được đúng không?” Dương Danh lo lắng hỏi.

Lang đại ca gật đầu vào lập tức cúi người cố định vết thương trên vai Tiểu
Long Nữ. Với sự giúp đỡ của Dương Danh, anh đưa Tiểu Long Nữ tới phòng
phẫu thuật.

Tôi muốn đi theo họ, nhưng Lãnh Hồ đột nhiên dang tay ra chặn đường tôi lại. Không hiểu tại sao cậu ta lại làm vậy, tôi nhìn
cậu ta, nhưng cậu ta lại nhìn sang hướng khác… tôi theo ánh mắt cậu và
thấy Long Điển. Long Điển, kẻ ánh mắt đang tràn ngập đau đớn.

“Không có gì nguy hiểm hơn một con thú hoang dã bị thương,” Lãnh Hồ nói giọng nặng nề, đôi mắt đầy lo lắng.

“Ta… không còn gì hết.” Hai hàng lệ tuôn trên mặt, Long Điển ngửa mặt lên trời hét lớn, “TA KHÔNG CÒN GÌ HẾT!”

Sau khi gào lên như vậy, Long Điển bắt đầu hở hổn hển. Tuy nhiên, hắn đột
nhiên ngừng thở nặng nề và bắt đầu cười sằng sặc, “Thở dốc? Sao ta lại
thở dốc? Ta vốn không cần thở nữa. Ha ha ha, ta mà lại thở dốc sao?”

Long Điển… phát điên rồi sao? Sao hắn ta cư xử kì quái vậy? Tôi cũng bắt đầu hiểu ra ý tứ trong lời của Lãnh Hồ, đúng là có một con thú hoang bị
thương trước mắt tôi. Một con thú hoang tan nát cõi lòng… tới hóa điên,
nhưng lại mang sức hủy diệt rất lớn.

“TẠI SAO? VÌ CỚ GÌ CÁC NGƯỜI VẪN CÓ THỂ SỐNG KHỎE MẠNH?” Long Điển điên cuồng nhìn chúng tôi và nói, “Các người chỉ là mấy đứa ranh vắt mũi chưa sạch, đời cũng chưa từng cố gắng bao giờ. Vậy mà tại sao chỉ mình ta chết chứ không phải các người? Ta đã nỗ lực nhiều năm như vậy. Nhiều năm tháng hạnh phúc, cứ vậy biến
mất… THỬ HỎI TA LÀM SAO CAM TÂM ĐƯỢC!?”

“Cho dù có vậy, ngươi cũng không được phép tự mình định đoạn tính mệnh người khác!” Tôi tàn nhẫn nói.

“Thật sao? Tính mệnh của chính ta cũng bị tùy ý tước đoạt, cớ gì ta không
được tước đoạt tính mệnh người khác?” Long Điển cười nhẹ; một nụ cười
vừa ác ý vừa khát máu.

Hắn sắp tấn công! Tim tôi lỡ mất một nhịp. Lãnh Hồ, đang đứng sau tôi, đột nhiên dúi thứ gì đó vào thắt lưng tôi
rồi thì thầm thật nhanh, “Tôi có 3 thanh phi đao, nhưng chân thì bị
thương rồi. Vương Tử, tôi cần chị hợp tác với tôi để xử lí Long Điển.”

Tôi gật đầu. Không cần biết thế nào, tôi cũng phải hỗ trợ cậu ta. Bằng không, tất cả những người đứng sau tôi đều sẽ mất mạng.

“Tà Linh, làm ơn hỗ trợ chúng tôi. Mặc dù súng quang không làm hắn bị
thương được, nhưng vẫn có thể cản được cử động của hắn,” Lãnh Hồ lẩm
bẩm, nói mà miệng hầu như không mở ra.

“Hiểu rồi,” Tà Linh trầm giọng đáp.

Hít một hơi sâu nào, ĐƯỢC! Tôi hét lên, “LONG ĐIỂN, ĐỐI THỦ CỦA NGƯƠI LÀ TA!”

Lãnh Hồ run rẩy cả người, “Vương Tử, chị…”

Tôi cười cười, “Tôi không thể để một kẻ bị thương gánh hết được!”

Tôi nâng thanh đao quang, tính dùng một đòn đâm chết Long Điển bằng thanh
phi đao khi hắn mất cảnh giác nhất. Cho dù… cho dù đánh tới lưỡng bại
câu thương*, tôi cũng không chùn. Tôi không thể để Long Điển hại bất kì
ai đằng sau tôi!

(*lưỡng bại câu thương: thành ngữ Trung Quốc, ý nói đôi bên đều thương tổn nặng nề, không phân thắng bại. – meomeo)

“Một con ả như ngươi mà dám khiêu chiến ta?” Long Điển tỏ vẻ khinh bỉ, hắn chỉ khinh khi nhấn vào ai chữ ‘con ả’.

“Phải, ta chính là muốn khiêu chiến ngươi đấy.” Tôi dằn hết cảm xúc xuống. Đây sẽ là trận chiến ác liệt nhất của tôi, nhưng để bảo vệ mọi người, đây
cũng là trận chiến tôi không thể để thua!

Mắt Long Điển nheo lại, và chẳng nói chẳng rằng, hắn lập tức lao về phía tôi. Vũ khí của hắn
vẫn là bàn tay đã đánh thương Tiểu Long Nữ kia, và từ trải nghiệm đau
đớn của Dương Danh, tôi biết mình phải tránh đối đầu trực diện với Long
Điển. Tôi né sang một bên, khiến đòn tất công của Long Điển chệch đi.
Tuy nhiên, phản xạ của Long Điển tốt tới không giống người nữa… Ờm, dù
gì hắn thực ra cũng chả phải người nữa…

Long Điển không hề dừng
lại. Hắn chỉ quay người một góc 90 độ và lại nhằm về phía tôi vồ tới.
Tôi lại né được bàn tay của Long Điển, nhưng một trận gió đột nhiên đánh úp vào bụng tôi… Chết tiệt, tôi quên khuấy mất Long Điển còn có chân.
Không còn cánh nào né được, tôi đành ăn trọn một cước này của hắn…

Vài tiếng súng nổ vang lên, khiến Long Điển ngưng lại một lát. Tôi lập tức
hiểu Tà Linh đang cố ngăn Long Điển lại, và tôi liếc nhìn mắt Lãnh Hồ –
đôi mắt đang chờ thời cơ tốt nhất để giết chết con mồi.

Phải tạo
ra thời cơ cho Lãnh Hồ tấn công! Tôi lập tức quả quyết lôi thanh phi đao từ thắt lưng ra. Tôi chủ ý vẫy vẫy thanh phi đao trước mặt Long Điển,
và hài lòng thấy mặt hắn biến sắc.

Nắm chặt phi đao, tôi cố tình
khiêu khích Long Điển, “Long Điển, cá thử nhé. Cá xem một đòn cuối cùng
này, là ngươi chết hay ta mất mạng.”

Một tia giận dữ lướt qua mắt Long Điển.

Dùng tốc độ cao nhất mà di chuyển, tôi lao về phía Long Điển, lòng những
mong Lãnh Hồ có thể chớp thời cơ Long Điển đang hoàn toàn dồn hết chú ý
vào tôi này.

“Tiểu Lam, đừng…” Trác ca ca bỗng nhiên cảnh cáo tôi.

Nhưng tôi dừng sao được nữa? Long Điển giờ hoàn toàn chú ý vào tôi rồi, đâm
lao phải theo lao thôi! Ý nghĩ này lướt qua đầu tôi. Trong khoảnh khắc
tiếp theo, đúng lúc tôi và Long Điển chuẩn bị đụng độ… Long Điển đột
nhiên mất dạng, còn tôi đâm vũ khí vào không trung!

Đột nhiên,
tôi nghe thấy một tiếng rên đau đớn. Long Điển thực sự đã quay ra tấn
công Lãnh Hồ, và cơ thể Lãnh Hồ chậm rãi trượt xuống mặt nền. Tôi sững
sờ, muốn chạy qua chỗ cậu ta. “Lãnh Hồ!”

“Đừng qua đó!” Trác ca
ca dùng hết sức lực giữ chặt lấy tôi, ngay cả khi anh nã súng như điên
vào Long Điển nhằm ngăn hắn không ra một đòn chí mạng với Lãnh Hồ đang
nằm trên sàn.

Tuy nhiên, súng quang chẳng khiến Long Điển mảy may bận tâm. Hắn nâng thanh phi đao vốn nằm trong tay Lãnh Hồ và chuẩn bị
dùng nó đâm vào đầu Lãnh Hồ…

“Haaaa!” Nam Cung Túy đột nhiên nhảy ra trước người Long Điển, cầm một khẩu súng quang trong tay. Tuy nhiên, sự khác biệt giữa anh và Tà Linh chính là nòng súng của anh dí sát vào
người Long Điển, và chĩa thẳng vào tim hắn. ĐOÀNG! Túy không chần chừ nổ súng.

Nhát đạn này có tác dụng không? Long Điển vẫn đứng sững
khi một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống từ vết thương do súng bắn. Chúng tôi thành công rồi?

“Hự!” Mắt Nam Cung Túy lộ ra vẻ tiếc nuối. Anh vô cùng ảo não nhìn vết bắn ngay gần tim Long Điển cũng không ngăn nổi hắn.

Long Điển đâm Nam Cung Túy bằng phi đao của Lãnh Hồ, tính đẩy con dao đâm
trọn vào ngực Túy. Nếu Túy không tránh kịp sang một bên trong gang tấc,
con dao đó nhất định chắc chắn đâm thẳng vào tim anh. Tuy nhiên, tình
hình hiện tại của anh cũng không tốt hơn bị đâm vào tim là bao.

Thanh phi đao đâm sâu vào vai Túy, xuyên qua người anh và ghim chặt anh vào
tường. Mặt Túy tái đi tới phát sợ, mồ hôi lạnh liên tục túa ra trên
trán. Tuy nhiên, mặc dù đau tới khuôn mặt vặn vẹo lại, Túy cũng không
thốt ra mộ tiếng kêu rên.

“Túy!” Tôi kinh hãi tới nỗi mặt cũng
bợt sắc đi. Trời ơi, Lãnh Hồ đã ngã ra sàn, không biết sống chết thế
nào. Giờ Túy lại bị găm vào tường…

Long Điển lạnh lùng liếc nhìn
tôi và Trác ca ca. Tuy nhiên, chỗ hắn tiến tới không phải là chỗ chúng
tôi, mà là nhóm hơn hai chục giáo sư, bác sĩ và nhà khoa học… Chỉ một
đấm, hắn đánh bay ông lão râu bạc – giáo sư của Trác ca ca – ra xa. Ngay sau đó, một thiết bị liên lạc xuất hiện trên tay hắn. Long Điển cười
băng giá, nói, “Lão cố gắng liên lạc với thế giới bên ngoài cầu trợ giúp hả? Ta không để các người hoàn thành tâm nguyện đâu.” Long Điển búng
ngón tay.

Không một ai trong chúng tôi quên được là ngoài có cơ
thể khỏe tới biến thái, Long Điển cũng thao túng mạng Internet trong
tay. Một cái búng tay của hắn ta có nghĩa là… tên lửa hạt nhân đã phóng
rồi? Ý nghĩ này vừa nhập vào đầu, khuôn mặt tôi trở nên khó coi hết sức.

“Có 4 máy quay CCTV có thể quay trọn 360 độ ở trong phòng này. Từ giờ trở
đi, đoạn phim về mọi sự trong phòng này sẽ được phát sóng tới mọi thiết
bị trên thế giới. Tất cả kênh truyền hình đều chỉ chiếu mỗi những việc
xảy ra ở đây thôi.” Long Điển cười tới sáng lạn, nói, “Có vui không? Xác của mấy người sẽ được toàn thế giới nhìn thấy.”

Đúng là kẻ tâm
thần. Tôi lo lắng nhìn Lãnh Hồ chưa rõ sống chết thế nào nằm trên sàn và Túy vẫn đang bị ghim chặt trên tường. Cả hai đề rất cần được chữa trị.
Chúng tôi không thể chậm trễ thêm nữa.

“Trác ca ca, chúng ta phải cứu hai người bọn họ,” Tôi kiên quyết nói.

“Anh đi cứu, em đừng theo sau,” Tà Linh không do dự nói.

“Không, Trác ca ca, nguy hiểm lắm,” Tôi cứng đầu phản đối.

“Tiểu Lam…”

Long Điển lạnh lùng nói, “Cãi nhau làm gì? Ta qua đó là được chứ gì?” Dứt
lời, Long Điển lao về phía chúng tôi. Tôi lập tức nâng thanh phi đao
trong tay, thứ duy nhất có thể xuyên qua da của Long Điển…

“LONG ĐIỂN!” Giọng Du đột nhiên vang lên như sấm rền.

Long Điển nhanh chóng quay đầu nhìn quanh. Chiếc phi thuyền khổng lồ gần đó
bắt đầu chuyển động với Du đứng trong khoang lái. Hình ảnh hai người
cũng đột nhiên hiện lên trên tấm kính trong suốt của buồng lái – Dương
Quang và Kenshin.

“Chúa Tể Sinh Mệnh!” Dương Quang lo lắng.

Là do mắt tôi nhìn nhầm, hay Long Điển vừa nghiêng ngả người đôi chút khi nghe thấy cụm từ “Chúa Tể Sinh Mệnh”?

“Đừng làm loạn nữa, Long Điển.” Với giọng băng giá tới độ khiến tim người
khác cũng lạnh đi, Kenshin nói, “Bằng không, cho dù ngươi và Chúa Tể
Sinh Mệnh cùng là một người, ta cũng không tha cho ngươi.”

“Ồ? Vậy ngươi tính hạ ta thế nào?” Long Điển nét mặt lạnh lùng hỏi.

“Bọn ta sẽ dùng phi thuyền này cán nát cơ thể nhân tạo của ngươi. Cho dù
ngươi thoát vào thế giới mạng được, Dương Quang và ta sẽ nhốt ngươi
trong Đệ Nhị Sinh Mệnh, sau đó truyền vi rút hủy diệt vào đó.” Kenshin
vừa mô tả kế hoạch mà mặt mày vẫn bình tĩnh hết sức.

Mặt Long Điển cũng biến sắc rõ rệt. Hắn độc ác nói, “Hai người nghĩ các người có thể trốn khỏi con vi rút đó sao?”

“Không trốn được.” Kenshin trực tiếp thẳng thừng.

Nghe thấy giọng thờ ơ của Kenshin, Long Điển lại bắt đầu thở dốc… Có vẻ hắn lại quên mất hắn không cần phải thở rồi.

Long Điển im lặng đứng sững đó, như thể đang tư lự điều gì.

Tôi lo lắng nhìn Lãnh Hồ vẫn đang nằm trên sàn và Nam Cung Túy mặt mày mỗi
lúc một tái mét đi. Tôi vội lo lắng gào lên, “Kenshin, bắt hắn quyết
định nhanh lên. Không thì Lãnh Hồ và Túy chết mất.”

Kenshin cau
mày và đang định mở miệng giục Long Điển thì Long Điển đột nhiên cử
động. Hắn nhanh tới độ tôi chưa kịp phản ứng hắn đã một tay tóm lấy cổ
họng tôi và dùng tay còn lại đánh bay Trác ca ca.

Không thể thở
cho thông, tôi điên cuồng dùng cả hai tay mà cào vào tay Long Điển. Tuy
nhiên, lớp da không thể bị vũ khí dùng quang năng đả thương thì không lí gì lại bị móng tay tôi cào xước được. Mặt khác, Kenshin đằng kia lại im lặng.

Không xong rồi, Kenshin nhất định không cán nát bét tôi luôn. Phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên, ý nghĩ Chúa Tể Sinh Mệnh vẫn còn tồn tại trong cơ thể Long Điển
bỗng hiện lên trong não bộ đang khát dưỡng khí của tôi. Mặc dù Chúa Tể
Sinh Mệnh đã buông bỏ ý thức, nhưng có lẽ nào anh vẫn còn đó? Bằng
không, làm sao từ “Chúa Tể Sinh Mệnh” có thể khiến Long Điển phản ứng
mạnh vậy chứ?

“Chúa, Chúa Tể Sinh Mệnh…” Tôi liều lĩnh lắp bắp những từ này.

Long Điển lại rung người, nhưng chính hắn cũng không nhận ra được chuyển
động khẽ khàng này. Hắn chỉ theo phản xạ càng bóp chặt cổ tôi hơn. Chết
tiệt, tôi bắt đầu mất ý thức rồi.

“Dừng lại, đừng hòng làm Vương Tử bị thương!” Du vốn đang ở trên phi thuyền, đột nhiên liều mạng chạy về phía chúng tôi.

Bởi hắn có thể dùng một tay hất văng Trác ca ca, nên Long Điển đương nhiên
không để Du vào mắt. Hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc chân và đá Du, khiến anh bắn ra một quãng xa, liên tục thổ ra huyết.

Chắc nhìn thấy mặt tôi
tái đi, Du vẫn cố hết sức bò về phía chúng tôi. Anh nói, “Dừng lại, bằng không ngươi sẽ bóp chết Vương Tử đấy. Nếu Vương Tử chết, ngươi sẽ không còn con tin để uy hiếp Kenshin đâu.”

Long Điển cau mày, tay lỏng ra một chút. Hắn thiếu kiên nhẫn gào lên với Kenshin, “Biến đi. Hai
ngươi khôn hồn thì mang cái phi thuyền cút đi, bằng không ta bẻ gẫy cổ
con ả này.”

“Chúa Tể Sinh Mệnh, em đến đây cũng vì câu ‘cảm ơn em’ ngày đó của anh,” Tôi rít qua kẽ răng.

Long Điển nghi hoặc nhìn tôi, tay siết chặt lại, song lại lỏng ra ngay. Vẻ
mặt hắn biến sắc rõ ràng khi hắn rốt cuộc cũng nhận ra có điểm không ổn. Tuy nhiên, việc này cũng đồng thời khẳng định phỏng đoán Chúa Tể Sinh
Mệnh chưa hoàn toàn biến mất của tôi.

“Chúa Tể, anh còn nhớ em là ai không? Em là Vương Tử…”

“Vương Tử…” Một tia quyến luyến đột nhiên lướt qua mặt Long Điển. Một thoáng phân tâm, hắn buông tôi ra.

Vẻ mặt Long Điển lại chuyển về sự khó tin, và hắn cố tóm lấy tôi lần nữa…
Bấy giờ, tôi đã nhặt thanh phi đao vốn rớt dưới đất lên. Tuy nhiên, tôi
không tính dùng nó đâm Long Điển, tôi có kế hoạch khác.

Tôi một
nhát cắt tóc mình đi, chỉ để nó ngắn như tóc của Vương Tử. Tôi tiến lại
gần Long Điển, nhưng lại gọi tên Chúa Tể Sinh Mệnh. “Chúa Tể Sinh Mệnh,
anh còn nhớ chứ? Anh đã cảm ơn em vì khiến anh hiểu tình yêu là gì.”

Rất nhiều cảm xúc hiện lên trên mặt Long Điển. Có kinh ngạc, có dịu dàng, có cả hối tiếc…

“Chúa Tể Sinh Mệnh, anh đã thấy những việc cha anh làm rồi. Đừng dung túng hắn nữa,” Tôi có chút kích động hét lên.

“Vương Tử…” Long Điển ôm đầu.

Tôi thành công rồi sao? Tôi tiến lại càng gần hơn, ôm hi vọng xem có phải Chúa Tể Sinh Mệnh đã trở lại không…

Long Điển, hay Chúa Tể Sinh Mệnh, giơ tay về phía tôi. Chẳng lẽ là Chúa Tể
Sinh Mệnh? Tôi nhìn hắn ta chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy xảo trá… và
bàn tay đó vươn thẳng về phía tim tôi…

Tôi rốt cuộc cũng hiểu
được em trai mình cảm thấy thế nào khi Tiểu Long Nữ bảo vệ nó. Trước mặt tôi Du đứng đó, một bàn tay tàn nhẫn đâm xuyên qua ngực anh.

“Du, làm ơn đừng chết.” Tâm trí tôi đột nhiên trống rỗng, từ từ bị màu máu
tươi đang chảy không ngừng của Du nhuộm đỏ. Không! Du không thể chết
được! Giờ phút này, tôi cuối cùng cũng hiểu ra. Tôi nhất định không thể
mất Du, nhất định không thể nào!

Tuy nhiên, vẻ mặt Du lại vừa vui mừng vừa hối lỗi. Trước khi ngã xuống, anh nói gì bằng một giọng thoảng nhẹ tới khó có thể nghe được. “Ơn trời em không sao…”

Đâu đâu
cũng là máu – máu của Tiểu Long Nữ, của Lãnh Hồ, của Nam Cung Túy, của
Tà Linh, còn cả của Du… Tất cả những bạn đồng hành của tôi đều đã ngã
xuống. Mọi người đều đã ngã xuống.

Lệ tôi tuôn rơi, nhưng tôi cảm thấy trong lòng có cảm giác trống rỗng đáng sợ. Tôi nâng phi đao của
Lãnh Hồ, nhàn nhạt nói một câu, “Long Điển, ngươi từng nói ngươi không
còn gì. Vừa hay. Giờ ta cũng không còn gì hết.”

Tôi trừng mắt nhìn thẳng Long Điển, kẻ còn quay mặt đi như thể hối lỗi. Tôi bình thản nói, “Đến đi đây. Kết thúc chuyện này.”

Long Điển cũng lộ vẻ mặt muốn kết thúc tất cả những chuyện này. Giờ khắc đó, tôi chủ động tấn công. Sự sợ hãi, sợ chết, sợ đau tôi vốn cảm thấy, đều đã biến mất không tăm hơi. Cảm giác duy nhất còn lại là khao khát đánh
bại kẻ trước mặt, kẻ đã tước đoạt mọi thứ khỏi tôi!

Trong nháy
mắt, tôi xuất hiện trước mặt Long Điển, di chuyển bằng tốc độ có thể so
bì với hắn. Đương nhiên, cái giá phải trả chính là tất cả cơ bắp trên
người đều phản kháng. Tuy nhiên cơ thể đó đau đớn bao nhiêu, cũng không
so được với nỗi đau chứng kiến tất cả từng người đồng hữu ngã xuống
trước mặt.

Phi đao trong tay tôi di chuyển với tốc độ ánh sáng
với hai tay của Long Điển. Thật kinh ngạc, tôi có thể đánh ngang với tốc độ của Long Điển. Long Điển tay không đánh lại phi đao có thể làm hắn
bị thương, hắn đương nhiên không thể có được lợi thế. Chẳng bao lâu, bàn tay hắn đã hiện ra không biết bao nhiêu vết máu.

Nhận ra không
thể đánh tiếp như vậy, trong mắt Long Điển lại hiện lên tia giảo hoạt.
Thật đáng tiếc tôi đoán không ra, mà cũng chẳng thừa sức để đoán xem hắn tính làm gì. Tôi đã đẩy bản thân tới cực hạn để so tốc độ với Long Điển rồi. Kể cả bộ giáp nhẹ tôi đang mặc trên người cũng phát ra tiếng lách
cách, khiến tôi e ngại không biết nó có trụ được tới khi tôi đánh bại
Long Điển không.

Tôi vẫn đang nghĩ tới việc làm sao kết thúc trận chiến này càng nhanh càng tốt, thì Long Điển, vốn đang lảng tránh thanh phi đao, đột nhiên chủ động đưa tay về phía thanh phi đao tôi đang cầm. Trước khi tôi kip nhận ra Long Điển đang cố làm gì, phi đao trong tay
đã lún sâu vào trong lòng bàn tay hắn, còn tay kia của hắn thì vung về
phía bụng tôi. Biết rằng nếu đòn của hắn đánh trúng vào tôi, tôi có lẽ
đời này gượng dậy không nổi nữa, tôi đành buông thanh phi đao và lùi về
cùng hướng với đòn tấn công của Long Điển. Đó là cách duy nhất giúp tôi
thành công tránh được hầu hết thương tổn do sức mạnh kinh khủng của Long Điển gây ra.

Tuy nhiên, dư lực của đòn này cũng đã đủ nặng. Cơn đau thốn lên từ bụng làm mặt tôi tái như sắp chết tới nơi.

Không còn phi đao, tôi không còn cách nào đành nhặt thanh đao quang lên. Mặc
dù tôi biết có cầm cũng vô dụng, tôi vẫn theo thói quen cầm đao. Long
Điển rút thanh phi đao khỏi lòng bàn tay, vặn nó tới khi nó xoắn ốc lại
và vứt nó sang một bên. Rồi hắn ta từ tốn di chuyển về phía tôi.

Khẽ run rẩy, tôi không khỏi lùi về sau vài bước. Tuy nhiên, tôi lại đá phải một thứ. Liếc xuống từ khóe mắt, tôi thấy Lãnh Hồ đang nằm trên sàn…

“Tôi có ba thanh phi đao.”

Lời này đột nhiên gợn lên trong óc tôi. Ba thanh phi đao! Tôi dằn hết xúc
cảm xuống, liều lĩnh lao về phía Long Điển. Khi thấy tôi đang vung thanh đao quang, mội nụ cười khinh thị hiện lên trên mặt hắn ta.

Tôi
làm bộ vung đao chém Long Điển mấy cái, Long Điển dễ dàng dùng tay chặn
được ngay. Tuy nhiên, mục đích của tôi không phải là hạ Long Điển bằng
dao quang. Việc tôi muốn làm là… Một khi Long Điển mất cảnh giác, tôi
dùng đao quang và chém vào vết thương cũ trên bụng hắn… khiến nó lập tức mở rộng toang hoác.

“Mày!” Long Điện giận dữ, nắm tay hung hăng
đập vào lưng tôi. Đòn này hạ xuống chính xác, và máu lập tức phun ra từ
miệng tôi như suối…

Tôi quỳ sụp gối trước mặt Long Điển. Kẻ không biết tôi định làm gì có lẽ thực sự sẽ nghĩ tôi đã quỳ xuống quy phục hắn.

“Vậy đấy, Vương Tử, cuối cùng ngươi vẫn thảm bại.” Long Điển mỉm cười ác
độc, nói, “Giờ, ta sẽ khiến ngươi chết thật đau đớn. Cứ coi đó là quà
đáp lễ cho việc ngươi khiến Chúa Tể Sinh Mệnh phản lại ta.”

Tôi
đã mất quá nhiều máu, ý thức cũng dần mờ nhạt, nhưng tôi chỉ còn một
bước nữa là thành công. Tôi dùng đao quang rạch một đường vào đùi, cơn
đau mới mang tôi hoàn hồn trở lại. Sau đó, tôi không hề do dự thọc tay
vào vết thương trong trong bụng Long Điển.

“Hừ, ngươi không phải
nghĩ rằng ngươi có thể dùng tay trần làm ta bị thương chứ?” Long Điển
cười lớn, nhưng như thể nhớ ra điều gì, hắn ta nói thêm, “Ngươi đừng
nghĩ ta có nội tạng để ngươi đánh nhé. Nội tạng của ta cũng chỉ để trưng thôi, không có chức năng gì đâu.”

Tôi cuối cùng cũng mò mẫm
trong bụng Long Điển sờ được một vật cứng. Lập tức, tôi nhổ vật đó ra,
đứng thẳng dậy, siết chặt lấy phi đao của Lãnh Hồ trong tay và dùng hết
sức bình sinh chém vào cổ Long Điển.

Xoẹt! Và sau đó chỉ còn một
cái xác không đầu đứng trước mặt tôi. Trong khoảng khắc, tôi lập tức cầm phi đao bổ xuống cái đầu đã rơi xuống đất, đâm nó nát bét như tương.
Làm thế này đã thực sự giết được Long Điển chưa…? Chắc là không được
rồi. Tôi ngã ngồi xuống đất. Hắn có thể quay về thế giới mạng mà…

“Long Điển… chết rồi.” Kenshin lại mở miệng nói ra câu không thể tưởng tượng nổi này.

Tôi không còn sức mở miệng nữa, chỉ quay đầu lại nhìn Kenshin, hỏi anh một câu không lời.

“Hai người chúng tôi giám sát hắn rất kĩ, cũng không thấy hắn quay lại thế
giới mạng.” Kenshin bình thản tường thuật những gì anh biết.

“Hầyyy, hắn dù gì vẫn là con người. Thấy đầu mình lìa khỏi cổ, hắn tự khắc nghĩ bản thân đã chết. Thế là ý thức hắn cũng tiêu tan luôn,” Dương Quang
thở dài.

“Mau…cứu những…người khác…” Tôi thở hồng hộc, trước khi lịm đi và bóng đen nhấn chìm.

Việc chúng tôi đều quên mất là Long Điển vốn muốn cả thế giới nhìn thấy xác
chúng tôi. Nhưng kế hoạch của hắn đã phản tác dụng và giờ cả thế giới
đều thấy rõ kẻ khủng bố đã toi đời. Hơn nữa, hắn còn bị giết bởi một
người nổi tiếng mà ai cũng biết: Thành chủ của Vô Ngân Thành trong Đệ
Nhị Sinh Mệnh – Huyết Yêu Vương Tử!

Cho dù Vương Tử mặc giáp nhẹ
che kín người chàng*, và không ai tìm ra được Vương Tử thật, huyền thoại về Vương Tử cứu cả thế giới vẫn mãi mãi tồn tại… trở thành một Huyền
Thoại Vĩnh Hằng!

(*giáp nhẹ che kín: mặt Vương Tử bị giáp che kín, nên mọi người cũng không biết cậu trông như thế nào. – nhóm PR)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui