120 Ngày Nhìn Trộm

Ngày thứ 111.

Vườn treo, ánh nắng chiều chói mắt, Thôi Thiện vô tình phát hiện vết khắc ở trên tường.

Cô ta dụi mắt, hất nước ở trong chai lên bức tường, lờ mờ hiện ra một chữ tiếng Trung – Chính.

Đây không phải là do cô ta khắc lên, ẩn trong lớp trát xi măng, đằng sau còn có một chữ “Chính,” liên tiếp toàn là chữ “Chính.”

Chính…..

Bức tường bị ráng chiều chiếu vào chói mắt như chiếu vào gương, mỗi chữ
“Chính” đều được khắc một cách xiêu vẹo, rất khó để phán đoán đây là do
đàn ông hay phụ nữ viết, tưởng chừng như nét chữ bị tháo rời ra rồi lại
lắp ghép lại.

Nhớ lại hồi cấp hai lúc tranh cử làm cán bộ lớp,
thầy cô viết đầy chữ “Chính” (正) lên bảng, mỗi nét chữ đại diện cho một
phiếu bầu, mỗi chữ tương đương với 5 phiếu.

Trên tường chi chít
những chữ “Chính,” nói lên rằng bản thân mình không phải là tù nhân duy
nhất ở nơi này. Không biết bao nhiêu năm về trước, còn có ai đó cũng bị
giam cầm ở đây.

Đột nhiên, cô ta nghĩ tới một người.

Từ
khi tới đây, kí ức liền có chút mơ hồ, nhưng nó không có tính vĩnh viễn. Nếu không cứ như vậy mà chết đi, cũng chẳng cần thiết phải uống canh
Mạnh Bà để đầu thai nữa. Khuôn mặt nào đó giống như thước phim âm bản
trong căn phòng tối, từ từ hiện rõ, thậm chí còn ngày càng sắc nét hơn,
còn cả rất nhiều bí mật, cần phải gột rửa sạch hoặc bóc ra từng mảng cáu ghét và bụ bẩn nhiều năm, mới có thể thoát khỏi cảnh đen tối từ bức
tường, từ mặt đất này.

Trăng lên rồi, cô ta ngồi thu mình bên góc tường, sờ vào vết khắc chữ “Chính,” sợ rằng sớm mai khi thức dậy, thì
không thể tìm lại nổi chúng nữa.

Sáng sớm, Thôi Thiện nhờ việc
giả chết mà dụ được X tới, mạo hiểm dùng cành cây đâm vào ngực anh ta,
có lẽ chỉ thêm nửa centimet nữa thôi là có thể giết chết anh ta ngay tại trận rồi.

Cô ta sợ sẽ gặp phải sự trả thù. Cô ta chẳng sợ anh ta sẽ xuống đây giết mình, mà lại sợ sau này anh ta sẽ không tới đây nữa.

Điều khiến người ta không thể ngờ được là, X quả thực lấy ân báo oán, dùng
trực thăng mô hình đưa tới một đôi dép bằng nhung, còn cả kẹo bạc hà và
sữa bỏ nóng nữa – Bởi thấy cô ta ngày ngày đi chân đất nên sinh lòng
thương hại sao? Bởi trong bút ghi âm có nhắc đến thứ mà mình yêu thích
nhất?

Xỏ đôi dép nhung ấm, Thôi Thiện bắt đầu lo lắng cho anh ta, vết thương trên ngực có sâu hay không? Có bị thương tới tim hay phổi
không? Đã tới bệnh viện điều trị chưa? Liệu có phát sốt rồi mưng mủ, để
lại những di chứng sau này không? Nếu đổi lại là một người khác, đại
khái sẽ hận cô ta suốt đời.

Cô ta mở chiếc bút ghi âm được đưa
trả lại lúc sáng, có lẽ nói cho X nghe tất cả chân tướng sự việc, chính
là sự an ủi lớn nhất dành cho anh ta.


X, anh vẫn ổn chứ? Đây là cái tên mới tôi đặt cho anh, hi vọng anh sẽ thích nó.

Ngày 21 tháng 6, sáng sớm, Lâm Tử Túy lái xe tới tìm tôi. Anh ấy đang trên
đường ra sân bay, buổi chiều sẽ bay về Đài Bắc, tham gia buổi triển lãm
kéo dài ba ngày, ít nhất sẽ có hơn một trăm người có thể làm chứng cho
việc anh ấy không có mặt ở hiện trường.

Anh ấy đem theo một bông
hồng, có thể nhìn ra là vừa mua ở một tiệm hoa trên đường tới đây, nhưng tôi vẫn vô cùng cảm kích nhận lấy nó. Lâm Tử Túy không hề ôm tôi, mà
chỉ chúc tôi sinh nhật vui vẻ. Anh ấy còn nói, nếu như tôi sợ, thì hãy
từ bỏ đi.

Tôi không sợ, lại hỏi anh câu hỏi đó.

Nếu như
ngày tận thế giáng xuống đầu, chỉ có thể mang theo một con vật lên chiếc thuyền Noah – Ngựa, Hổ, Khổng Tước, Dê, anh sẽ chọn loài nào?

Anh trả lời không cần nghĩ ngợi: Ngựa.

Đến Shite?

Lâm Tử Túy bảo tuần sau sẽ nói cho tôi biết, nhưng tôi vĩnh viễn không có được đáp án.

Lúc từ biệt, anh ấy cứ luôn miệng nói không nỡ, nhưng tôi không phân biệt
được là anh ấy không nỡ rời xa tôi hay là lưu luyến người vợ sắp chết
kia?

Lâm Tử Túy đưa tay chạm vào bụng tôi, tôi nói bảo bối vẫn
chưa mở mắt, sẽ không nhớ được đã xảy ra chuyện gì đâu. Anh ấy nói anh
ấy lưu luyến phôi thai bé bỏng này.

Yên tâm đi đi, sẽ không liên
lụy tới anh đâu – Tôi nói một cách vô cùng quyết đoán, quả thực có cảm
giác tự hào như thể mình đang xả thân vì nghĩa lớn – Cho dù tôi bị cảnh
sát tóm được, bảo bối trong bụng cũng sẽ giữ lại cho tôi cái mạng này,
Lâm Tử Túy xuất thân là một luật sư, anh ấy hiểu điều đó.

Tôi bảo anh bớt hút thuốc vì con. Đồng thời, tôi nhớ lại mười năm trước, trước
khi bố chết vì hỏa hoạn, ngày nào ông cũng phải hút tới 10 bao thuốc,
khói nồng nặc đến nỗi khiến tôi ho suốt ngày. Lâm Tử Túy đồng ý, vỗ nhẹ
vào khuôn mặt tôi, nhưng lại không nói tạm biệt, lái chiếc xe Mercedes
rời đi.

Trong lòng có chút hụt hẫng, cắm bông hồng vào bình hoa
trong phòng ngủ, đây là món quà sinh nhật rẻ tiền nhất, nhưng cũng là
món quà chứa đựng nhiều tình yêu nhất mà tôi nhận được.

Thật ra, tôi lừa anh ấy.

Lâm Tử Túy, em không hề mang thai. Vì sao phải làm như vậy? Chẳng phải là
để khiến anh có thể chấp nhận kế hoạch giết người sao? Khi anh nói với
em rằng vợ của anh bị tắc ống dẫn trứng, em đã nảy ra ý này. Cô ta có
thể đem đến cho anh mọi thứ, nhưng có một thứ quý giá nhất mà cô ta vĩnh viễn không thể mang tới cho được, còn em thì có thể.

Đây mới chính là lí do giết vợ của anh.


Cảm ơn bản thân đã ngụy trang một cách hoàn hảo, không đi làm diễn viên quả thật đáng tiếc. Tôi uống một loại thuốc đặc biệt, có thể trì hoãn ngày
kinh. Cố tình ăn đêm thật nhiều để mình tăng thêm mấy kilogam. Biểu diễn thì luôn phải trả giá.

Tôi uống nửa viên thuốc ngủ, cả ngày đều
trong trạng thái ngủ mê man, muốn trải nghiệm cảm giác vợ anh ấy sau khi mượn tới sự trợ giúp của thuốc ngủ - Hoặc có thể nói, là cảm giác lúc
sắp chết của cô ta.

8 giờ tối, đồng hồ báo thức đánh thức tôi dậy.

Tôi nhai kẹo cao su bạc hà, kiểm tra lại tất cả đồ đạc trong túi - Ống
tiêm, hai loại thuốc khác nhau, ba tờ hóa đơn, thêm cả mộ đôi găng tay
trắng, nilon bọc giày, mấy miếng dán tiêu độc, thẻ ra vào cửa và chìa
khóa Lâm Tử Túy đưa cho tôi. Cuối cùng, nhét thêm cả cuốn giáo trình
tiêm của y tá, tôi đã dùng bút đỏ gạch chân những phần quan trọng, tạo
cho cuốn sách những vết tích giống như được cô ta thường xuyên giở sách
ra xem.

Trước khi ra khỏi cửa còn tắm lại một lượt, cạo sạch lông tay. Tôi đội lưới trùm tóc, bó chặt vào đầu, đội thêm cả một chiếc mũ
đen, tuyệt đối không để rơi bất kì một cọng lông sợi tóc nào. Tôi hút
sạch bụi trên chiếc áo và chiếc váy màu đen, cố gắng hết sức để không
mang theo bất kì thứ gì có thể để lại dấu tích tới hiện trường, cuối
cùng xỏ vào đôi giày đế bệt không lưu lại dấu chân.

Từ lúc tôi còn nhỏ cho đến tận bây giờ, thích mặc nhất là hai màu: Hoặc là đen tuyền, hoặc là trắng muốt.

Ở trước mặt Lâm Tử Túy, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt ra, tôi gần như
chỉ mặc màu trắng, có lúc anh ấy nói tôi giống như một nữ quỷ. Lúc ở một mình, tôi thích mặc đồ đen hơn, càng không kể tới là vào một đêm giết
người, không trăng, gió lồng lộng như thế này.

Nửa đêm, 0 giờ, xuất phát.

Chúc tôi sinh nhật vui vẻ, đồng thời, giết người “thuận lợi.”

Tôi đổi ba chiếc taxi, như vậy sẽ không có ai phát hiện ra lộ tuyến hành tung của tôi, lại càng không dễ gì để tìm ra nhà tôi.

Ngày 22 tháng 6, 1 giờ sáng, đến cổng lớn của ngôi nhà.

Hôm nay, là ngày Hạ chí theo truyền thống. Ở quê cũ của tôi, mọi người rất
coi trọng ngày này, từ nhỏ bố đã dạy tôi: “Nhất hầu lục giác giải; Nhị
hầu thiền thủy minh; Tam hầu bán hạ sinh.” Đây là điều được xác định sớm nhất trong 24 tiết khí, thông thường từ ngày 21 tháng 6 hoặc 22 tháng 6 sẽ đại diện cho một mùa hè nóng nực đã tới. Khi mặt trời chiếu thẳng
vào chí tuyến Bắc, khi mà toàn bộ Trung Quốc hoặc thậm chí là cả Bắc bán cầu, đều có một ngày mà ban ngày kéo dài lâu nhất và ban đêm ngắn nhất. Tôi sinh vào ngày Hạ chí, theo lí mà nói thì cơ thể và tính cách phải
thiên về nóng. Nhưng từ nhỏ chân tay tôi đã luôn lạnh ngắt, có lúc còn
khiến Lâm Tử Túy giật bắn mình, cứ tưởng nằm cạnh một xác chết. Anh ấy
nói tôi giống như được sinh ra vào ngày Đông chí hơn.

Trở về với
buổi sớm giết người, cánh cửa nhỏ bên cạnh của khu nhà không lắp camera, bình thường chỉ có xe đạp đi qua cổng này, nửa đêm cũng không có bảo vệ trông giữ, có thẻ ra vào cửa là có thể mở ra. Tôi giống như đang đi
trên con đường lát gạch trong lăng mộ, toàn thân được những bóng cây dày đặc che phủ, có cảm giác giống như mình đang tàng hình. Đi qua lối rẽ,
nhìn thấy căn nhà tĩnh mịch đứng sừng sững độc lập trong khu vườn, bốn
phía xung quanh là những khóm thủy sam rậm rạp um tùm. Tất cả những hình ảnh này sớm đã được khắc ghi trong lòng, tuyệt đối không thể nhầm với
căn phòng khác. Cánh cửa ga-ra ô tô bên phải đang khóa chặt, tôi đã gặp
gỡ anh ấy lần đầu tiên tại đây.


Nín thở, đeo đôi găng tay trắng, xỏ bọc giày bằng nilon vào, dùng chìa khóa mở cánh cửa bằng sắt của khu vườn bên ngoài.

Qua vườn hoa trải đầy sỏi, tôi đi quanh khu nhà một vòng, phát hiện cửa sổ
tầng hai vẫn sáng đèn – Tôi biết kết cấu của căn phòng ấy, bao gồm cả vị trí của từng chiếc cửa sổ, đó là phòng ngủ của vợ anh ấy.

Không
phải mỗi tối đúng 12 đều uống thuốc ngủ rồi đi ngủ sao? Lâm Tử Túy còn
nói cô ta quen ngủ trong bóng tối, bởi vậy nên tắt đèn đồng nghĩa với
việc đã ngủ say.

Tôi cẩn thận ẩn nấp ở bên dưới, nhìn ô cửa sổ
trên đầu, không có cách nào xác định được cô ta quên tắt đèn hay là quên uống thuốc.

Quả nhiên, bên cửa sổ lướt qua một bóng người, nhìn kiểu tóc và dáng dấp, không nghi ngờ gì nữa, chính là cô ta.

Chị, sắp một rưỡi sáng rồi, phiền chị mau đi ngủ đi!

Bình thường vào giờ này tôi đang lên trang Tianya hoặc trang Tấn Giang đọc
truyện đam mĩ, bởi vậy nên đầu óc vẫn rất tỉnh táo. Tôi nửa đứng nửa
ngồi xổm ở dưới nền đất của khu nhà, vừa để tránh bị người ở bên ngoài
nhìn thấy, vừa không muốn để lưu lại bất kì sợi chỉ nào của quần áo ở
đây.

Tôi suýt chút nữa thì được sinh ra vào lúc này – Hai mươi
sáu năm trước, ngày đầu tiên của cung Cự Giải, mẹ sinh tôi là sinh non,
điều kiện cơ sở vật chất của bệnh viện ở thị trấn rất kém, bà vì tôi mà
chịu đựng đủ nỗi đau trên đời. Bác sĩ bảo bà hãy lựa chọn, giữ lại mẹ
hay giữ lại đứa bé? Nếu như giữ lại tôi, rất có thể bà sẽ mất mạng. Mẹ
bảo cho dù là mình có phải chết, cũng phải sinh tôi ra. Cuối cùng, cả mẹ và tôi đều sống sót, mẹ tôi nằm liệt giường ba tháng trời, một năm sau
đó vẫn không có sức để đi làm. Sau này, đợi đến khi tôi làm mẹ, có lẽ
mới có thể hiểu được.

Xin lỗi, tôi cũng là tới để báo thù cho mẹ mình, nếu như Trình Lệ Quân phải chịu trách nhiệm cho cái chết của mẹ tôi.

Có phải là đã nói lạc sang chuyện khác rồi không?

Quay trở lại ngày 22 tháng 6, sáng sớm, tôi đi giết người.

Ô cửa sổ trên tầng vẫn sáng đèn, cô ta vẫn chưa ngủ, vì chồng không có
nhà, một mình trong căn phòng trống nên khó ngủ sao? Nhưng mà, Lâm Tử
Túy nói bọn họ đã hai năm nay không ngủ chung giường, cô ta vẫn nhớ
nhung anh ấy đến vậy sao?

Lẽ nào – Nhân cơ hội này, cô ta đem người đàn ông khác về nhà?

Cô ta thật đáng chết!

Không có cách nào tưởng tượng được ở trên tầng kia đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ cần đèn chưa tắt đi thì tôi vẫn chưa dám bước vào căn nhà này
một bước.

Trong lòng đột nhiên có tiếng gào thét điên cuồng – Thôi Thiện, mau về nhà đi, đừng đợi thêm nữa, quay về vẫn còn kịp.

Không, tôi không về nữa!

Từ thời khắc hoàng hôn ngày Đông chí hôm đó, gặp anh ấy trong gió Tây lạnh căm, là tôi đã không thể quay về được nữa rồi, đi tới nơi này trong
buổi tối ngày hôm nay cũng là điều tất yếu…..truyện được type đăng miễn
phí bên diễn đàn Liequydon

Xương cột sống giữa hai bả vai đau
nhức đến khó chịu. Trước thời điểm hành động mấy ngày, Lâm Tử Túy đưa
tôi đi dạo phố, đi qua một cửa hàng tatto* (*Xăm nghệ thuật). Đột nhiên, tôi nảy sinh ý nghĩ nông nổi, kéo anh xông vào đó, nói muốn tặng anh
một món quà, rồi bảo người ta xăm cho tôi bốn chữ cái tiếng Anh – LZCS,
chính là những chữ cái anh bí mật chạm khắc riêng lên chiếc điện thoại
đặt làm riêng của mình.


Lâm Tử Túy khuyên tôi đừng làm như vậy,
để tránh lưu lại tai họa về sau. Nhưng tôi quyết ý muốn xăm mình, máy
xăm bằng điện đâm rách phần da phía sau lưng, trước tiên xăm lên một đôi cánh màu đen, rồi thêm bốn chữ cái đơn giản ấy. Đúng là nỗi đau cắt da, cảm giác máu thấm hết ra ngoài, giống như giết người. Tuy nhiên, đó
chẳng qua cũng chỉ là việc làm tăng dũng khí cho tôi trước khi hành động mà thôi.

X, anh không thể nào hiểu được, không có cơ hội nào tốt hơn ngày hôm nay, càng không thể nào để lỡ nó – Cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh.

Hai giờ sáng.

Ánh đèn trên lầu vẫn đang sáng, nhưng lại vọng tới tiếng nhạc….

Nửa đêm hát? Không, chính là bài nhạc mang đậm phong cách và đẳng cấp phương Tây, tên gì ấy nhỉ?

“Hồ thiên nga.”

Không sai, Tchaikovsky – Tôi chỉ nhớ cái tên này.

Loại nhạc ấy khiến tôi khó chịu khắp người, không phải phát ra từ phía cửa
sổ của phòng ngủ, mà là từ phòng khách tầng 2 ở bên cạnh đó – Có một bộ
loa cao cấp, thường dùng để mở nhạc cổ điển, đó cũng là sở thích chung
duy nhất giữa Lâm Tử Túy và vợ.

Bản nhạc giao hưởng dài dằng dặc
ấy, phát liên tục hai tiếng đồng hồ trong khu nhà vào lúc sớm tinh mơ
ấy. Lúc mới đầu, tôi nghe thấy nó cứ như thiên thu* (Sách hoặc thư do
thiên thần trên trời viết ra, rất khó đọc và khó hiểu), sau đó dần dần
theo sự biến đổi của vòng tuần hoàn lặp lại, cũng dần dần thấy vào tai,
cảm nhận được chút gì đó, lúc thì khoan khoái theo tiếng nhạc cổ điển,
lúc lại muốn rơi nước mắt. Thậm chí, trong giây phút còn quên mất vì sao mình lại tới đây.

Đợi đến khi “Hồ thiên nga” rốt cuộc cũng yên
lặng, tưởng rằng Trình Lệ Quân định đi ngủ, thì tiếng nhạc ở ô cửa sổ
tầng hai lại tiếp tục vang lên khiến người ta tuyệt vọng.

Cũng là nhạc giao hưởng, xuyên qua lớp kính từ cửa sổ tầng hai, truyền vào
trong khu vườn mùa hạ, tạo ra sự nặng nề ngột ngạt đến kì lạ. Không biết là ca khúc gì, càng nghe càng khiến người ta cảm thấy bi thương, quả
thật giống như nhạc hiếu trong đám tang, dường như mỗi loại nhạc cụ đều
giống như lưỡi dao, cắt từng mảnh từng mảnh của con người ta xuống –
Không phải là Trình Lệ Quân muốn tự sát chứ?

Đợi đến khi bản nhạc ấy kết thúc, ánh đèn trên tầng vẫn sáng. Tôi nghĩ, cô ta chắc vẫn sống.

Chết rồi, tôi buồn đi tiểu.

Có thể giải quyết ngay trên nền đất trong vườn hoa không? Không được, cảnh sát sẽ kiểm tra khắp toàn bộ căn nhà, nếu như bị bọn họ phát hiện ra
thì xong đời, dựa vào nước tiểu có thể xét nghiệm ra DNA của tôi.

Lưới trùm tóc bó chặt vào trán đến đau nhức, suốt nửa còn lại của đêm đó,
nhìn cùng một vầng trắng, dần dần tan vào trong tầng mây. Trời ngày Hạ
chí sáng rất nhanh, vẫn chẳng bằng được đêm Đông chí dài dằng dặc, cho
dù là lạnh đến thấu xương.

Ngày 22 tháng 6, 5 giờ sáng.

Lúc tôi đang ở trong vườn hoa của khu nhà, nhìn những tán cây thủy sam đang vươn lên bầu trời dần sáng, không nhịn được nữa bèn quyết định đi tiểu – Đột nhiên, ánh sáng đèn trên cửa sổ phòng ngủ tắt ngấm.

Xin lỗi, X, tôi tạm thời nói đến đây đã được không?

Bởi vì, tôi đói rồi.

Tôi muốn một chiếc bánh bao hấp nhỏ của Din Tai Fung* (Din Tai Fung (Đài
Loan): Chuỗi nhà hàng nổi tiếng nằm trong top 10 nhà hàng hàng đầu thế
giới do The New York Time bình chọn. Hiện tại Din Tai Fung đã có mặt tại nhiều quốc gia như Singapore, Hồng Kong, Malaysia, Đài Loan….), nếu
không thì sẽ không nhớ ra chuyện gì nữa, cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận