Thiên Yết đã sớm về nhà. Anh nằm trên giường chán nản lật từng trang truyện. Đêm Giáng sinh năm nay, bố mẹ anh không về. Đúng ra là họ chưa từng về nhà nhìn anh, đã hơn 5 năm anh không gặp họ. Họ đã bị cuốn theo những đồng tiền dơ bẩn mà quên đi mất anh rồi.
Anh chưa từng được nói chuyện điện thoại với họ quá 5 phút. Lần trước, bố anh đến trường gặp anh và đánh anh một trận nhừ tử. Nhưng, không phải tức giận do anh đánh nhau, mà là tức giận vì anh phá hoại của công, ảnh hưởng đến ví tiền của ông ấy.
Anh luôn tự hỏi, vì sao mà những đồng tiền ngoài kia lại quyến rũ đến mức đó? Đến mức họ quên đi mạng sống của mình, quên đi cả đứa con này mà điên cuồng chạy theo chúng.
10 tuổi...
"Hôm nay bố mẹ bận, chắc đêm mới về, con đi mua gì đó ăn tạm nhé, mẹ để tiền ở trên bàn đó"
11 tuổi...
"Thiên Yết hả? Đi học về rồi à? Bố mẹ con đi làm rồi, con tắm rửa rồi xuống ăn cơm nha con"
14 tuổi...
"Thiên Yết, bố mẹ xin lỗi, nhưng giờ bố mẹ phải sang nước ngoài làm việc. Con ở bên này nhớ ăn đầy đủ, học tốt nghe chưa."
Anh điên đầu vào học và thi đậu vào XYZ là để gây sự chú ý đến với ba mẹ, trở nên côn đồ cũng do muốn ba mẹ chú ý đến mình.
Anh cảm thấy thật ngốc. Anh không thể níu kéo bất kì người mình yêu quý nào ở lại bên mình.
Cả Song Tử cũng vậy. Anh cũng không níu kéo được cô.
...
Vân Lam lặng lẽ ngồi cạnh Mạn Thiên Bình. Cô im lặng nghe từng câu từ xoắn lại với nhau qua tiếng nấc của tiền bối.
"Chị trải lòng xong rồi chứ? Chị cho tôi nói được chưa?"
Thiên Bình gật đầu.
Vân Lam bỗng cảm thấy yên tâm đến lạ kì, không ngần ngại trút mọi tâm sự với Thiên Bình. Cô mệt mỏi, chị cũng mệt mỏi. Mệt mỏi vì gia đình, mệt mỏi vì thù hận, mệt mỏi vì chính cái họ mình mang lên.
"Chị biết vì sao mỗi lần Thiên Yết đánh nhau, cậu ta vẫn không hề bị đuổi học không?"
"Tôi đã bao che cho cậu ta. Bố tôi rất có tiếng trong giới giáo dục, còn là cổ đông của trường. Tôi mù quáng quá nhỉ, tôi dành mọi tình cảm dành cho cậu ta, nhưng cậu ta vẫn luôn nhìn về phía Song Tử. Tôi muốn buông bỏ lắm chứ, nhưng cái tình cảm tôi dành cho cậu ta lớn hơn tôi nghĩ..."
"Alo, cô chủ à, muộn rồi, về nhà đi"
"Alo, tiểu thư, đã quá 1 tiếng gia hạn, tôi đã gọi người đến đón cô rồi, cô đang ở đâu?"
Điện thoại cả hai rung lên từng hồi, phía sau màn hình là chất giọng lạnh lùng của người quản gia. Nhanh chóng tắt điện thoại đi, cả hai cùng lúc thở dài.
Đêm giáng sinh, có hai con người xa lạ không biết bao lần dựa vào nhau mà khóc...
Đêm giáng sinh, có hai con người cảm thấy thật nhẹ nhõm biết bao...
Đêm giáng sinh...bao nhiêu bi kịch ập tới với tiểu thư nhà họ Mạn nọ...
Đêm giáng sinh...bấy nhiêu đau khổ ập tới với cô chủ Lam gia kia....
...
Song Tử gục trong góc phòng, nhìn trân trân vào những giọt nước mắt lã chã rơi xuống nền sàn gỗ. Đã bao lâu rồi, cô không khóc?
Cô được đào tạo như một quản gia chuyên nghiệp từ bé, cô được học hành và rèn luyện thể lực cực kì khắc nghiệt. Và cô được boss dùng như một công cụ hỗ trợ cho kế hoạch trả thù thối nát của hắn.
Cô luôn nghĩ bản thân mình như một con robot vô cảm, không cảm xúc. Cho đến khi gặp được Thiên Bình. Nụ cười của Thiên Bình là thứ cô bảo vệ. Vậy mà ngần ấy năm cô đâm sau lưng chị.
"Cạch"
Cánh cửa gỗ bật mở, ánh sáng từ chùm đèn pha lê hào nhoáng bên ngoài rọi thẳng một đường sáng đến chỗ cô.
"Thật đáng thất vọng. Con nên nhớ, con là con gái của Song gia cũ..."
"Bà im đi...sau cùng thì...tôi cũng đâu phải đứa con mà bà rứt ruột đẻ ra đâu chứ? Bà đi mà nói câu đó với hai đứa con nào đó của bà đi."
Song Mỹ quay lưng đóng cửa, căn phòng lại trở nên tối tăm như cũ, cô từ từ mở chiếc điện thoại lên.
Cô không phải loại người có việc gì cũng muốn đưa lên mạng than thở. Nhưng chỉ lần này, lần này thôi, cho cô được phép nghe những lời an ủi từ những con người vô danh trên mạng.
Lặng lẽ đăng một tấm ảnh chỉ toàn màu đen, kèm một dòng cap nhỏ: "Chỉ một lần này thôi, cho tôi xin được nhận vài lời an ủi từ hơn 5 nghìn người theo dõi đáng quý!"
Vừa đăng bài chưa đầy 1 phút, bài đăng của cô đã tràn ngập những lời an ủi, đồng cảm với cô. Cô biết, chắc gì họ đã thực sự thấy tội nghiệp hay thông cảm với mình?
Nhưng đêm giáng sinh năm đó, có một cô gái nhỏ bên trong căn phòng tăm tối, không biết bao nhiêu lần vừa khóc vừa cười vì những dòng bình luận an ủi từ những con người vô danh...
Sắp hết cái drama đau đầu này rồi...