Thấm thoắt cũng đã được 2 tuần, còn một tuần nữa thôi là đã đến ngày Hội trường, sự kiện lớn nhất trong năm của trường XYZ. Về cơ bản những việc quan trọng nhất đã hoàn thành xong, tuần cuối là tuần để hội học sinh thư thả kiểm tra lại hết tất cả những vấn đề còn tồn đọng lại từ báo cáo của các lớp, nhìn chung thì đã đỡ hơn rất nhiều so với hai tuần qua.
Kim Ngưu đi loanh quanh trường kiếm Song Ngư, cậu biết là gần đây cô có nói chuyện với cậu ít đi, và cũng biết rằng có vẻ cô đang dần ghét cậu. Nhưng đây là nhiệm vụ cả hai người bắt buộc phải hoàn thành với nhau, cô không thích thì cũng đành chịu vậy. Cậu ngó quanh sang câu lạc bộ nhiếp ảnh, thường thì cô sẽ ở đây. Cậu gõ cửa rồi vào hỏi han, chậc, không có ở đây. Vậy thì là ở sân thượng nhỉ? Cô rất hay lên đây chụp ảnh mây trời.
Kim Ngưu sải bước lên sân thượng, mở cửa rồi lại chán nản đi xuống, cô cũng không ở đây. Song Ngư không chơi với ai trong trường trừ cậu nên không đi hỏi được, những lúc như thế này cậu lại thấy muốn xé sạch bảng nội quy trường vì không cho dùng điện thoại di động trong trường. Kim Ngưu nhẩm nghĩ, chỉ còn khu vườn sau trường nữa thôi, nếu lần này không thấy Song Ngư thì chắc cậu phải mượn loa của trường để tìm rồi, thật rách việc quá.
Kim Ngưu quay đầu lại nhìn về phía cửa sân thượng lần nữa, chỗ này... Cậu lắc mạnh đầu, cố để ngăn những dòng suy nghĩ về kỉ niệm giữa cô với cậu đang cố tràn về một cách vô thức. Dù sao... cũng kết thúc rồi mà nhỉ? Cô không muốn gặp cậu nữa, cậu cũng không đủ dũng khí níu cô lại. Cậu nhanh chân đi xuống tầng một, vòng ra sau vườn để tìm cô. Khu vườn sân sau cũng là nơi cô hay lui tới chụp ảnh, cũng là nơi cô hay ngồi ăn trưa. Cô nói ở đây cảnh vật rất yên bình, làm cô cảm giác mình được nghỉ ngơi. Nhưng... hôm nay cô cũng không có ở đây.
Kim Ngưu có chút thất vọng, cậu luôn tự tin mình là người hiểu cô nhất, cũng luôn tự tin khẳng định rằng dù cô có ở đâu, cậu cũng biết rõ. Khi đi đến sân thượng và vườn hoa, trong đầu cậu cũng kịp nảy số hơn chục địa điểm khác mà cô có khả năng sẽ đến, nhưng cậu không muốn đến những nơi đó, vì càng đi, cậu lại càng cảm thấy đau khi những kỉ niệm của cô và cậu cứ luôn ngập tràn trong tâm trí cậu, như muốn nói với cậu rằng cậu thật tồi tệ, vì cậu đã bỏ cô, dù cậu biết cậu chưa một lần nói ra điều đó.
"Kim Ngưu đấy à? Tìm Song Ngư đúng không?"
Một bàn tay to khỏe đáp xuống vai Kim Ngưu đánh bốp một cái, ngắt toàn bộ mạch suy nghĩ của cậu. Bàn tay đó là của... trưởng câu lạc bộ bóng rổ.
"Sao anh biết? Anh biết Song Ngư ở đâu không?"
Người con trai cao ráo cười xòa gãi đầu, rồi chỉ tay về phía nhà thi đấu.
"Con bé nó đang phụ trách quản lí khu thi đấu để làm sân khấu á, mà hai đứa đang cãi nhau hả?"
Đội trưởng đội bóng rổ, đồng thời là một đàn anh thân thiết của Kim Ngưu và Song Ngư (dù cả hai không có trong đội bóng), là người đã dẫn dắt bọn họ đến với hội học sinh, và chắc cũng là người hiểu nhất về tình hình hai đứa bây giờ. Người ngoài cuộc lúc nào cũng có cái nhìn bao quát hơn mà nhỉ?
"Dạo gần đây con bé cứ tới câu lạc bộ miết, hỏi thì bảo nó muốn giúp một tay, mà bình thường năn nỉ đến gãy lưỡi nó có bao giờ chịu đến giúp đâu? Cậu quản thanh mai cho kĩ vào, rồi đến ngày nó bị cuỗm mất đấy. Có mấy thằng bên anh bắt đầu tia nó rồi đây này."
Nghe xong, Kim Ngưu lịch sự cảm ơn rồi chạy đến chỗ nhà thi đấu, cậu biết, cậu không có tư cách lo lắng hay quan tâm cô, cậu cũng không muốn để lộ dáng vẻ vội vàng của cậu trước mặt tiền bối, nhưng... Hiện giờ trong đầu cậu, chỉ toàn những lời biện minh vô lí đến đáng ghét.
...
"Yo, Cự Giải!"
Sư Tử khệ nệ vác hai thùng đồ đến chỗ cậu khi vừa nhác thấy cậu vừa rửa tay ở vòi nước công cộng.
"Cái gì đây?"
"Hì hì, đống đồ dùng cho lễ hội trường đấy. Này, đàn ông con trai thấy cảnh này mà không định làm gì à?"
"Làm gì là làm gì?"
Sư Tử thở dài. Cô biết mà, dù không trông mong được gì nhiều từ một tên ích kỉ như Cự Giải, nhưng chẳng nhẽ cậu thật sự không có miếng ga lăng hay tinh tế nào ư? Chậc, thôi đành kệ đi vậy.
"Cậu định bê đống này đi đâu?"- Cự Giải đi song song với Sư Tử, hỏi
"Đến phòng chức năng"
Nghe đến đây Cự Giải có vẻ hơi ngần ngừ. Cậu biết thừa đây là đồ đạc được lấy từ phòng kho, nên rất bẩn, bằng chứng là chiếc áo đồng phục thể dục của Sư Tử chẳng mấy chốc đã có vài mảng bụi đen sì bám trên đó. Cậu nhăn mặt một hồi, rồi thoáng định đưa tay ra giúp, nhưng rồi lại quyết định rụt tay lại, lặng lẽ đi bên cạnh cô. Cả hai cứ im lặng mãi như thế, cho đến khi thùng đồ được chuyển đến cho giáo viên phụ trách. Sư Tử ngồi bệt xuống cái ghế đá gần nhất, bắt đầu thở dốc. Trường đã rộng lại còn bắt cô phải bê hai thùng đồ vừa to vừa bụi, thân người mảnh mai yếu đuối của cô nhắm là không chịu nổi. Cự Giải im lặng đứng nhìn, rồi đút tay vô túi lấy ra một chiếc khăn tay trắng tinh.
"Á, làm gì vậy?"
Sư Tử giật mình khi thấy bàn tay có cảm giác lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống thì bỗng chốc, mặt của cô trở nên nóng ran.
"Chậc, yên nào."
Hiện Cự Giải đang quỳ xuống trước mặt cô, một tay cầm khăn tay ướt, tay còn lại cầm tay cô, cẩn thận lau bàn tay thon nhỏ của cô. Từng động tác đều hết sức dịu dàng, tỉ mỉ, như đang nâng niu một bảo vật. Rồi cậu đưa cô cầm chiếc khăn ướt, cậu thì lôi tiếp trong túi một chiếc khăn tay khô ra, tên này bình thường cũng hay mang theo mình nhiều khăn tay thế cơ à?
"Lần sau mà không muốn làm thì cứ nói thẳng ra, đừng ôm việc vào người như thế. Con gái chân yếu tay mềm mà bày đặt bê nặng, rồi để bụi dính khắp người."
Cự Giải lẩm bẩm, một bên tay nâng mặt Sư Tử lên, nhẹ nhàng lau khuôn mặt xinh đẹp dính đầy bụi của cô. Nghe đến đấy, cô như cảm thấy bị đụng vào lòng tự ái, cô giật lấy chiếc khăn một cách thô bạo, tự lau lấy mặt mình.
"Để tôi tự làm. Tôi không cần phải được chăm lo từng li từng tí như trẻ con, chả phải cậu đã nói rồi sao, đã ghét thì tốt nhất là nên từ chối. Nếu cậu thấy phiền thì cũng không cần thiết phải chăm sóc cho tôi kĩ như vậy đâu."
"Nhưng tôi có thấy phiền đâu?"
...