- Bình tĩnh đi ông bạn !
Từ bóng tối bước ra là 1 người đàn ông , người đó không ai khác chính là bố của Yết . Tên cầm đầu nhìn thấy bố của Yết thì cười đểu nói :
- Không ngờ ngươi cũng tự dẫn xác đến đây ! Đúng là 1 mũi tên trúng 3 con nhạn mà !
- Thả người ra chưa ? - Bố của Yết nói thẳng vào vấn đề luôn , ông không cần đôi co với con người mù quáng như thế .
- Nói thả là thả được sao ? Cần phải chơi đùa 1 tí chứ ! - Bố nhỏ Lam nói rồi ra lệnh cho người đưa Xử và Yết kéo về phía sau mình , Yết từng nhịp thở yếu đuối , Xử thì sức con gái sao đấy lại được , dù cô vùng vẫy đến cách mấy cũng không thể thoát khỏi bàn tay to lớn nắm chặt lấy cô .
- Đây là ân oán của người lớn , ông không nên đưa bọn trẻ vào đây ! - Bố Yết nói , ông cần phải cố gắng bảo toàn tính mạng cho bọn trẻ .
- Đưa bọn nó vào thì kế hoặc mới thành công chứ ! - Tên đấy vẫn không biết đùng sai , nhìn bố Yết cười đểu , 1 nụ cười nửa miệng .
-Bố à , dừng lại đi ! - Xà Phu từ đâu xuất hiện làm mọi người 1 phen bất ngờ , ngay kể cả bố của anh lẫn nhỏ Lam . Bố của Xà Phu nhìn thấy đứa con của mình thì , bao lần nó đã phá hỏng kế hoạch của ông, khiến ông điên đầu , giờ lại tính cảm ông sao ? Ông tức tối nói :
- Mày đừng có xen vào chuyện của tao !
- Con cần phải ngăn cản , bố lôi con vào thì được nhưng bé Lam nó còn nhỏ , sao bố có thể làm như vậy chứ ! - Xà Phu chỉ trích , thật sự anh cần phải ngăn cản nhưng hành động điên rồ của ông bố mà anh từng xem như thần tượng , xem như vị anh hùng để anh học tập và noi theo .
- Mày im miệng , đứa con bất hiếu, tao không có đứa con như mày ! - Ông giờ hận thù lấn áp lí trí , tức giận mà không kiểm soát được hành động và lời nói .
......
Nhân lúc 2 người kia đang cãi nhau thì bố của Yết ra tín hiệu và rồi cả 1 đám người áo đen nhảy xuống không chế những tên có vũ khí , đám các sao thì chạy đến chỗ 2 người họ để giúp . Giờ đây mọi thứ rất hỗn loạn , những tên bên phía bố Xà Phu thì đã bị khống chế , bố Xà Phu thì rất tức giận và bắt đầu lôi súng ra bắn lên trên để làm cho mọi người chú ý cũng nhức dọa bọn họ . Tất cả sau khi nghe được tiếng súng thì bắt đầu im lặng và chú ý vào người đang cầm súng . Người đàn ông đó cười đểu rồi bắt đầu chĩa súng về phía Thiên Yết nói :
- Để ta xem nếu con của mày chết trước mặt mày thì sẽ như thế nào nhỉ ? Tao thật tò mò đấy - Ông ta cười điên dại
- Bố à , dừng lại đi ! - Xà Phu ngăn cản , anh không muốn bố anh phải lầm lỗi nữa .
- Bố à bố dừng lại đi ! - Nhỏ Lam từ lúc nào đã ở cạnh Yết và Xử , cô cảm thấy hối hận cũng như xấu hổ , dường như trong phút giây nào đó cô đã thức tỉnh được lương tri của mình , cô sẽ cố gắng để bố cô không lầm đường lạc lối . Tình yêu của cô dành cho Yết có lẽ phải nên kết thúc tại đây .
- Bọn mày im miệng ngay ! - Bố Xà Phu nói , ông ta bắt đầu có những hành động điên loạn mất đi ý thức và rồi ông ta bắt đầu nổ súng .
" Đoàng " Tiếng súng vang lên , mọi người hốt hoảng nhìn người bị bắn trúng . Người nổ súng thì bất ngờ buông súng xuống , ông lao nhanh đến cạnh người vừa bị dính phát đạn đó . Mọi người cũng xúm cụm lại quanh nhỏ Lam, nhỏ Lam nhìn mọi người xung quanh mình và mỉm cười nhẹ nhàng . Bố của nhỏ nhìn vậy thì khóc , nâng nhỏ dậy mà nói :
- Con ơi bố biết lỗi rồi , con cố gắng lên , bố sẽ đưa con đi bệnh viện , người đâu gọi xe cấp cứu nhanh lên !
- Bố à .... Đừng..... Đừng trả ... Thù nữa ... Không có kết quả ..... Đâu ! - Lam yếu ớt nói , cô giống như anh trai của mình , đều muốn gia đình như ngày xưa , cô tham gia vào việc trả thù chỉ vì cô được gần gũi với Yết thôi nhưng giờ Yết không yêu cô nên có lẽ cô cũng nên dừng ở đây !
- Bố sẽ bỏ tất cả , con gái yêu hãy cố gắng lên , xe sắp đến rồi , con cố gắng lên mà ! - ông đã khóc rồi , giọt nước mắt rơi 1 cách vô thức , ông như hối hận như ăn năn tất cả rồi , nếu thời gian quay trở lại , ông sẽ không trả thù nữa , ông sẽ bên cạnh các con của ông và sống 1 cuộc sống đấy hạnh phúc , sẽ sống luôn phần của mẹ các con . Ông sai rồi , ông đã chọn sai đường thật rồi .
Có lẽ đây là lần đâu tiên Xà Phu nhìn thấy ông khóc , lần cuối cùng họ thấy ông khóc chính là khi người vợ của ông ấy lìa đời . Có lẽ ông đã biết hối hận , nhưng liệu sự hối hận này có quá muộn màng .