Ngày hôm sau, sau khi đưa Tần Chiêu đến lớp học thêm xong, Giang Ngộ Tuyết không vội đến công ty ngay mà đi thẳng đến khách sạn Kim Hoa.
Ở khách sạn này, Giang Duật Hành và Giang Ngộ Tuyết đều nắm cổ phần, vì thế hắn cũng được xem như là cổ đông của khách sạn, vậy nên, khi thấy hắn đến, quản lý liền chạy ra, niềm nở chào đón.
" Hai người cha tôi đưa đến ngày hôm qua ở đâu rồi? " Giang Ngộ Tuyết hỏi.
Quản lý đáp, " À, là ở phòng 507. Nhị thiếu gia, có cần tôi cho người đi gọi bọn họ xuống không? "
" Ừm. Tôi sẽ ở trong nhà hàng Thịnh Yến ở phía trên tầng 22, phòng bao riêng số 8 đợi các người. "
" Vâng! " Quản lý nói rồi liền nhanh chóng chạy đi làm việc.
Giang Ngộ Tuyết thì đi thang máy lên tầng trên. Lên đến nơi, hắn ngồi chờ hơn nửa tiếng, ăn hết hai lồng tiểu long bao rồi thì hai mẹ con Chu Đồng Đồng mới lên đến nơi. Hắn liếc nhìn qua Chu Đồng Đồng bằng ánh mắt không hề che giấu sự đánh giá không mấy thiện cảm.
Nếu như tính theo tiêu chuẩn đánh giá sắc đẹp của xã hội thì Chu Đồng Đồng là một cô gái cũng tạm gọi là xinh xắn đáng yêu với nước da trắng sáng, mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa và đôi môi trái tim cùng một vóc dáng bốc lửa. Nhưng mà trong mắt Giang Ngộ Tuyết, cô gái này quá tầm thường. Bởi vì Giang Ngộ Tuyết nhìn người chưa bao giờ nhìn mặt mà chỉ nhìn khí chất, đối với hắn, một người con gái có xinh đẹp hay không không dựa vào việc gương mặt của cô ấy có mắt to, mũi cao hay là một vóc dáng bốc lửa hay không, mà nó hoàn toàn dựa vào khí chất của cô gái ấy. Khí chất là sự tự tin, tự tôn toát ra từ sâu trong tâm hồn, là trường năng lượng bao xung quanh một người. Đó không phải là một thứ trời sinh, mà là thứ phải dày công khổ luyện và không ngừng bổ sung thì mới có được. Mà Chu Đồng Đồng thì chả có khí chất gì sất, đến lưng cũng không thể thẳng, chân đi hai hàng thì còn nói gì đến khí chất, cô ta chỉ đơn thuần là một cái vỏ rỗng được điểm trang kỹ càng mà thôi.
Giang Ngộ Tuyết trong lòng đã có đánh giá, nhưng hắn tuyệt đối không nói ra, bây giờ, hắn vẫn giữ nguyên hình tượng tiểu công tử hào hoa lịch lãm. Hắn mỉm cười, nói, " Đến rồi hả? Mời ngồi. "
Trái tim thiếu nữ của Chu Đồng Đồng phút chốc đập thình thịch. Cô đã sớm biết Giang nhị thiếu gia này sở hữu nhan sắc xuất chúng, cô cũng đã xem qua không ít hình ảnh của hắn ở trên mạng, thật sự rất đẹp, nhưng khi ra ngoài đời thực lại càng thấy đẹp hơn gấp bội. Một người con trai vừa đẹp, vừa giàu thì có cô gái nào mà không ưng cơ chứ. Chu Đồng Đồng nghĩ đến việc sau này cô sẽ được làm vợ của một người như thế này, đó sẽ là một việc vẻ vang đến mức nào cơ chứ.
Chu Đồng Đồng đi đến, ngồi xuống phía đối diện Giang Ngộ Tuyết và mỉm cười, đon đả chào hỏi, " Ngộ Tuyết ca ca, chào buổi sáng nha. "
Ánh mắt của Giang Ngộ Tuyết chợt tối sầm xuống, " Cô gọi tôi là gì? "
Chu Đồng Đồng thoáng hoảng sợ, " Là Ngộ Tuyết ca ca..... "
" Ai là ca ca của cô? Chúng ta sinh cùng một năm, cô sinh tháng 7 tôi sinh tháng 12, tính ra thì tôi còn nhỏ hơn cô. Cô gọi như vậy mà không thấy gượng mồm ư? "
" Tôi.... " Chu Đồng Đồng á khẩu, cô không ngờ là Giang Ngộ Tuyết sẽ thốt ra những lời cay nghiệt đến vậy.
" Còn nữa, tên của tôi không phải là ai cũng có thể tùy tiện gọi. Về sau, cô chỉ được phép gọi tôi là Giang nhị thiếu gia hoặc là Giang nhị công tử, nếu như không có sự cho phép của tôi thì cấm cô gọi tên của tôi. Nhớ rõ chưa? "
" Nhớ.... Nhớ rõ rồi. "
" Được! Tôi cũng không vòng vo nữa. Hôm nay tôi đến gặp 2 người là để bàn về việc liên hôn. Tôi nghe cha tôi nói qua rồi. Tôi hiểu, cha của tôi vì nể mặt Chu Đại Mộc nên mới không từ chối thẳng thừng cuộc hôn nhân. Nhưng mà tôi thì không như vậy, tôi không hứng thú với việc phải kết hôn, tôi vẫn còn quá nhỏ để phải suy nghĩ đến việc này, bây giờ tôi chỉ muốn tập trung vào sự nghiệp và sau này tôi cũng muốn kết hôn với người mà tôi yêu. Tôi không thích một cuộc hôn nhân bị sắp đặt sẵn. Vì thế, tôi thật lòng khuyên hai người hãy hủy bỏ mối hôn ước này. Nếu như các người đồng ý thì tôi sẽ tình nguyện chu cấp tiền bạc cho Chu tiểu thư đây ăn học đến hết đại học. "
Mẹ của Chu Đồng Đồng - Trương Đại Hoa liền giãy nảy lên, " Giang nhị công tử, cậu đây là có ý gì? Hôn ước là giấy trắng mực đen viết rõ ràng ra đó, cậu còn muốn không chịu trách nhiệm sao? Năm đó nếu như không có chồng của tôi thì cha của cậu đã sớm mồ xanh cỏ rồi chứ đừng có nói đến chuyện cậu có thể ngồi ở đây. Bây giờ cậu đừng có mà lật lọng, cẩn thận tôi phốt cậu đấy. Cậu là võng hồng đúng chứ? Những người nổi tiếng giống như cậu, nếu như dính scandal thì sự nghiệp cũng tiêu tùng luôn đấy. Hãy suy nghĩ cẩn thận vào. Bây giờ tôi hỏi lại một lần nữa, mối hôn ước này, cậu nhận hay là không nhận? "
Giang Ngộ Tuyết trong lòng cười khẩy, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra sợ hãi, " Hay lắm! Xem như bà lợi hại. Được! Mối hôn sự này, tôi nhận. "
" Hừ. Sớm nghe lời như vậy có phải là tốt rồi không. " Trương Đại Hoa chắc mẩm là đã nắm được điểm yếu của Giang Ngộ Tuyết, liền bắt đầu vênh váo lên mặt, " Nói như thế nào đi chăng nữa thì hai đứa bây giờ vẫn còn nhỏ. Trước tiên cứ yêu đương vài năm, chờ đủ tuổi rồi kết hôn luôn. Sính lễ là 300 vạn, 2 căn nhà ở Phố Đông, 1 chiếc xe ô tô. À, ngay bây giờ hãy ứng trước 50 vạn, tôi có việc cần dùng gấp. "
" Được thôi. Nhưng mà điều kiện là các người phải đưa ra cho tôi của hồi môn tương xứng. Nói đến vật chất, nhà các người nghèo nàn đến vậy nên tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều về tiền bạc. Cái mà tôi cần, chính là sĩ diện. Tôi xuất thân từ một gia đình danh giá, cha mẹ của tôi đều là tốt nghiệp từ trường đại học Harvard ra, bản thân tôi dù chưa lên đại học, nhưng mà cũng đã có không ít thành tích nổi trội, tương lai cũng sẽ nộp đơn vào Harvard. Nhà chúng tôi ai cũng có học thức cao, cho dù là một bảo mẫu nhỏ nhoi thì cũng phải tốt nghiệp thạc sĩ mới được nhận vào làm, vì thế, muốn gả vào nhà tôi, Chu Đồng Đồng, cô bắt buộc phải có học thức. Harvard đối với cô thì quá cao rồi, chỉ dựa vào trình độ tiếng anh chưa bao giờ thi được quá 55 điểm của cô thì không thể nào đi du học được. Vì thế, tôi đành bấm bụng hạ thấp yêu cầu xuống một chút, Thanh Hoa, Bắc Đại là được rồi. Còn nữa, cô không chỉ phải vào được Thanh- Bắc, mà còn phải lấy được tấm bằng thạc sĩ đi ra. Năm nay tôi 17 tuổi, à không, nếu như tính theo ngày tháng trên giấy khai sinh thì tôi chỉ mới 16, chưa tròn 17, mà độ tuổi kết hôn hợp pháp của nam giới là 22, vậy nên từ giờ cho đến khi tôi đủ tuổi kết hôn là còn 6 năm, từ giờ cho đến lúc đó, nếu như cô làm được yêu cầu của tôi thì tôi sẽ lập tức cưới cô vào cửa. "
Chu Đồng Đồng ban đầu nghe Giang Ngộ Tuyết đồng ý với mức sính lễ đó thì hai mắt sáng lấp lánh, nhưng khi nghe đến của hồi môn thì liền tái mét mặt mày. Với trình độ học vấn của cô, đừng nói Thanh Hoa Bắc Đại, đến cả việc có thể vào đại học hay không cô còn không biết nữa là. Bây giờ cách thời gian thi Cao Khảo chỉ còn 1 năm, cho dù cô lao đầu vào học đến chết cũng không có khả năng để chen chân vào Thanh Hoa Bắc Đại. Đã vậy còn trong vòng 6 năm phải lấy được cả bằng cử nhân lẫn bằng thạc sĩ. Đây là chuyện mà con người có thể làm được sao? À, là có thể đó, nhưng mà người đó nhất định không phải là cô. Chu Đồng Đồng rén rồi, bây giờ cô chỉ muốn trốn khỏi đây ngay lập tức, cô không cần phải gả cho thiếu gia nhà giàu nữa. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trường Phong Độ
2. Chú! Xin Ký Đơn!
3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng
4. Trời Sinh Một Cặp
=====================================
Nhưng mà chưa đợi Chu Đồng Đồng kịp phản ứng, Trương Đại Hoa đã vọt miệng đáp, " Tưởng gì. Chuyện đó thì lại quá dễ dàng với Đồng Đồng nhà tôi. Nó bình thường chỉ là lười học thôi, chứ một khi đã chăm chỉ lên thì vào Thanh Hoa Bắc Đại chỉ là chuyện có thể nắm chắc trong tay. "
Chu Đồng Đồng kinh ngạc đến tròn cả mắt, cô định lên tiếng phản bác thì bị Trương Đại Hoa ở sau lưng bấu một cái, ra hiệu phải im lặng.
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười đầy mỉa mai, " Được! Nói được phải làm được. Nào, để tránh sau này hai người lật lọng thì hãy ký tờ cam kết này đi. " - Nói rồi, hắn liền đưa ra một xấp văn kiện.
Không để cho Chu Đồng Đồng quyết định, Trương Đại Hoa đã lập tức đặt bút ký. Thứ mà bà cần bây giờ chỉ là tiền.
Giang Ngộ Tuyết nhìn chữ ký trên hợp đồng mà khẽ cười. Hắn đã cho hai người này cơ hội để rút lui, nhưng mà là bọn họ không muốn lui. Vậy thì đừng trách tại sao hắn lại ra tay đánh đuổi.
" Được rồi, nếu như đã có ý định sẽ kết hôn, vậy thì xuất giá tòng phu, bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ dọn sang nhà tôi ở, từ giờ sẽ định cư hẳn ở Thượng Hải. Việc học hành và sinh hoạt của cô sẽ do tôi phụ trách, đúng rồi, lát nữa trợ lý của tôi sẽ đến tìm hai người, hãy cung cấp chứng minh thư và thông tin cá nhân để làm hộ khẩu nhập cư. "
Nghe đến đây, mọi lo âu của Chu Đồng Đồng đột nhiên biến mất hết. Được dọn đến sinh sống ở Thượng Hải, lại còn là trong một gia đình hào môn thì tương lai hứa hẹn rằng cô sẽ còn quen biết được rất nhiều thiếu gia hào môn khác. Cô chỉ cần tìm một cơ hội để tách khỏi Giang Ngộ Tuyết rồi tìm một nhà dễ chịu hơn để gả vào là được, chứ cần gì phải học hành vất vả, thi bằng cấp này bằng cấp nọ cơ chứ. Hơn nữa, Giang Ngộ Tuyết này trông vậy mà không phải vậy, cô cảm nhận được rằng tính cách của hắn có phần hơi gia trưởng và tôn sùng bằng cấp mù quáng, sau này nếu như thật sự cưới rồi thì người chịu thiệt thòi sẽ là cô. Bất quá bây giờ cô phải dỗ ngọt hắn một chút để có thể thành công bước chân vào giới thượng lưu cái đã.
Nghĩ thế, Chu Đồng Đồng liền mỉm cười, ngọt ngào nói, " Vâng ạ. Giang nhị công tử xin yên tâm, Đồng Đồng sẽ nỗ lực học tập thật tốt để có thể tương xứng với cậu. "
" Không phải là nỗ lực, là bắt buộc phải làm được. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, tôi còn lớp học thêm phải đi học, liền cáo từ trước. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đứng dậy bỏ đi.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Giang Ngộ Tuyết liền về thẳng công ty và bắt đầu một ngày làm việc miệt mài.
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
...
Ngày hôm sau, như đã hẹn, Giang Ngộ Tuyết dẫn Chu Đồng Đồng về nhà.
Lần đầu tiên bước vào trong căn biệt thự ấy, Chu Đồng Đồng đã lóa mắt bởi sự hoành tráng của nó. Đó là một căn biệt thự được xây theo phong cách Châu Âu những thập niên 30, kiến trúc hoa lệ và cổ kính, lộ rõ vẻ uy nghi và sang trọng, trông tựa như là một tòa lâu đài vậy. Cô thầm nghĩ trong lòng, nếu như sau này mà cô thật sự không tìm được người ưng ý thì sẽ cắn răng gả cho Giang Ngộ Tuyết, bỏ qua tính cách gia trưởng của hắn thì những phương diện khác của hắn đều tốt cả mà. Hơn nữa, từ giờ trở về sau cô sẽ được ở trong căn nhà xa hoa lộng lẫy này, đúng là dù có nằm mơ cô cũng có thể cười đến tỉnh.
Bất quá mà, Chu Đồng Đồng ngây thơ không biết được rằng, đây chính là khởi đầu của ác mộng.
Bước vào nhà, Chu Đồng Đồng càng choáng ngợp bởi sự hoa lệ của nội thất bên trong. Giang Ngộ Tuyết dẫn cô vào phòng khách, ở đó, cô nhìn thấy Giang Duật Hành đang ngồi trên sô pha, vừa uống trà vừa đọc báo. Chu Đồng Đồng nhìn thấy ông liền chạy đến, ngọt ngào chào hỏi, " Chú Giang, chào buổi tối ạ. "
Giang Duật Hành liếc mắt một cái, ừm một tiếng rồi tiếp tục đọc báo, chả đả động gì tới Chu Đồng Đồng nữa, hoàn toàn xem cô như không khí.
Chu Đồng Đồng bị thái độ của Giang Duật Hành làm cho hụt hẫng. Rõ ràng là lần trước gặp mặt, cô cảm thấy người đàn ông này rất ôn nhu, nhìn qua thì thấy đúng là một người cha chồng tốt. Nhưng mà hôm nay tại sao lại đột ngột thay đổi thái độ vậy? Chu Đồng Đồng sượng trân, đứng như trời trồng ở đó. Cô đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Ngộ Tuyết, nhưng mà hắn cũng làm lơ cô luôn, chỉ tập trung ngồi chơi với mấy con chim trong lồng.
Lúc này, Ôn Tịch Lam chạy ra, kéo tay Chu Đồng Đồng vào bếp, vẻ mặt nàng đầy thương hại, nói, " Em gái, vào đây, vào đây! Đừng đứng đực ra đó nữa, cẩn thận bố chồng chị nổi giận là ai cũng không được sống yên ổn đâu. "
Chu Đồng Đồng có chút hoảng sợ, " Hả? Như vậy là sao ạ? "
" Em là vị hôn thê của nhị thiếu gia đúng chứ? "
" Vâng ạ. "
" Ừ. Vậy thì sau này từ từ sẽ biết thôi. Được rồi, mau đi cất hành lý rồi xuống bếp phụ làm việc đi. "
" Hả? Làm gì ạ? "
" Còn làm gì? Tất nhiên là nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa rồi. Đây là bổn phận của người làm dâu. Em trước sau gì cũng gả vào đây, cứ tập dần đi là vừa. "
" Này! Các người bị cái gì thế? Tôi đã gả vào đây đâu mà các người dựa vào đâu bắt tôi làm việc? " - Chu Đồng Đồng tức giận hét lên.
Nghe tiếng động, Giang Ngộ Tuyết và Giang Duật Hành đều chạy vào trong bếp.
" Nè nè nè, cái nhà chứ không phải là cái chợ đâu mà hở chút là quát tháo ầm ĩ như vậy nha! " Giang Duật Hành lớn tiếng quát.
Chu Đồng Đồng bị Giang Duật Hành dọa sợ, cô lí nhí nói, " Xin lỗi chú Giang. Nhưng mà điều này cũng không được hợp lý cho lắm nhỉ, cháu hôm nay đến thăm nhà lần đầu tiên mà đã bắt cháu phải làm bổn phận của người làm dâu là sao ạ? Hôm nay cháu là khách đấy. "
Giang Ngộ Tuyết, " Chu Đồng Đồng, cô hôm nay ở trong nhà của tôi, trước sau gì cũng gả cho tôi, vì vậy nên phải học cách ngoan ngoãn một chút đi. Cô cứ giữ khư khư cái nết đanh đá này là tôi sẽ từ hôn đấy. "
" Hừ! Làm như bà đây thèm kết hôn với mày lắm vậy á! " Chu Đồng Đồng nói rồi liền đùng đùng tức giận kéo vali đòi ra về. Cô ở nhà luôn được cưng chiều như một công chúa, chưa có việc gì mà phải đến tay cô làm. Thế nên cô làm sao mà có thể hạ mình đi hầu hạ đám người này cơ chứ.
Nhưng mà, Chu Đồng Đồng còn chưa ra đến cửa lớn thì đã bị hai tên vệ sĩ áo đen cao to chặn lại, ép cô phải quay vào trong.
Giang Ngộ Tuyết bước đến và nói, " Chu Đồng Đồng, cô tưởng là tôi muốn kết hôn với cô lắm sao? Ban đầu là mẹ con cô ép buộc tôi đấy. "
" Được! Vậy thì tôi từ hôn, được chưa? "
Giang Ngộ Tuyết bật cười, " Được thôi! Tôi cầu còn không được đấy. Nhưng mà cô và mẹ cô phải trả lại 50 vạn tệ đã vay của tôi. Trong vòng 3 ngày, nếu như không trả thì tôi sẽ kiện các người tội lừa đảo. "
" Cái gì? Cậu còn bắt tôi trả? Đó không phải là sính lễ của tôi à? "
" Đúng đó. Nhưng mà tôi và cô đã kết hôn đâu? Dựa vào đâu mà tôi phải đưa sính lễ cho cô? Vì thế, khoản tiền đó là một khoản nợ. Mẹ của cô cũng đã ký tên rồi. Giấy trắng mực đen, bằng chứng rõ ràng, tôi hoàn toàn có thể kiện các người ra tòa đấy nhé! "
" Cậu...... "
" Tôi làm sao? Bây giờ tôi cho cô 3 lựa chọn, một là trả tiền, sau đó từ hôn, tất cả nợ nần đều xem như chấm hết, chúng ta không liên quan gì đến nhau nữa. Hai là tôi sẽ kiện hai mẹ con cô ra tòa vì tội lừa đảo, chiếm đoạt tài sản. 50 vạn là đủ để ngồi tù vài năm rồi đấy nhé! Và cuối cùng là cô hãy ngoan ngoãn làm vợ thảo dâu hiền đi. Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì tôi sẽ xem như việc vừa rồi chưa từng phát sinh. "
Chu Đồng Đồng ấm ức đến không thốt nên lời, đây là lần đầu tiên cô bị một người áp chế đến mức này. Nhưng mà số tiền kia mẹ cô đã đem đi trả nợ thay cho các anh trai rồi, cô lấy đâu ra tiền để trả cho Giang Ngộ Tuyết cơ chứ. Nhưng mà cô cũng không muốn bị đi tù. Vì thế, liền cắn răng bấm bụng đi vào bếp làm việc.
Một cô gái từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ đụng vào việc bếp núc như Chu Đồng Đồng thì làm được cái gì cơ chứ. Vậy nên cứ đụng đâu là hư đó, suốt cả buổi đều bị Ôn Tịch Lam mắng đến ngu người. Nếu như là trước kia thì Chu Đồng Đồng sẽ lập tức đốp lại ngay, nhưng mà bây giờ có khoản nợ khổng lồ đè trên đầu, thành ra cô chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, không dám hó hé một câu.
Chật vật cả buổi, cuối cùng cũng nấu xong bữa cơm. Lúc Chu Đồng Đồng lau tay chuẩn bị ngồi vào bàn ăn cơm thì nhận được ánh mắt sắc như dao găm của Giang Duật Hành, ông gằn giọng nói, " Ai cho cô ngồi đây? "
Chu Đồng Đồng ngơ ngác, " Cháu.... Cháu không ngồi đây thì phải ngồi đâu ạ? "
Giang Duật Hành đập bàn cái rầm, lớn giọng quát, " Đi xuống dưới đất mà ngồi! Ở cái nhà này, đàn bà con gái thì không được phép lên mâm trên ngồi, rõ chưa! "
Chu Đồng Đồng không thể ngờ được rằng là thời buổi bây giờ còn có những hủ tục phong kiến đến như vậy. Cô rất bất mãn, nhưng mà lại chẳng dám hó hé nửa lời.
Giang Cẩm Thư ở bên kia đang bày dọn mâm cơm của phụ nữ ra đất, nhìn thấy thế thì liền trào phúng một câu, " Ngu xuẩn! "
Ôn Tịch Lam lại lần nữa làm sứ giả thân thiện, chạy qua kéo Chu Đồng Đồng đến chỗ ngồi. Lúc ăn cơm, Chu Đồng Đồng lại càng thêm sốc bởi văn hóa của cái gia đình này. Phụ nữ phải ăn đồ thừa của đàn ông. Món gì mà đàn ông chưa động đũa thì phụ nữ không được phép động đến.
Sau khi ăn uống xong, cả nhà lên phòng khách ngồi ăn hoa quả, xem tivi, bỏ lại cho Chu Đồng Đồng một mình vật lộn với đống bát đĩa bẩn. Cuối cùng, vẫn là Ôn Tịch Lam thấy cô tội nghiệp, chạy xuống chỉ cho cô cách sử dụng máy rửa bát.