1314

Thời gian thấm thoát trôi, thu đi đông đến. Mùa đông năm nay đến khá sớm, mới đầu tháng 11 thôi là gió rét đã thổi rồi.

Ngồi ở trong lớp học, nhưng mà tâm trí của Tần Chiêu vẫn đang như trên mây. Gần đây đã xảy ra một số việc khiến cho anh không thể không suy nghĩ. Chính là anh cảm thấy thời gian gần đây khoảng cách giữa anh với Giang Ngộ Tuyết càng càng xa. Dù rằng vẫn ở bên nhau, nhưng mà anh đã cảm nhận được mối quan hệ giữa anh và hắn đã không còn được như trước và dường như hắn đang né tránh anh.

Lúc trước, anh và hắn có thói quen là trước khi đi ngủ sẽ trò chuyện với nhau ít nhất là 10 phút, nhưng mà từ sau lần cãi nhau ấy, tần suất hắn trò chuyện với anh đã ít dần và đến thời gian gần đây thì hoàn toàn đã không còn nói chuyện với nhau nữa. Có việc gì, hắn cũng không còn chia sẻ cho anh nữa, lúc trước, cho dù hắn chỉ bị con kiến cắn có chút xíu thôi thì cũng gào mồm lên và chạy đến mách với anh, nhưng mà bây giờ, chỉ mới sáng nay thôi, lúc hắn tập võ thì vô tình bị thương, cánh tay bị bầm cả một mảng lớn, đau đến nhất thời không thể cử động, vậy mà hắn lại chẳng mảy may nói cho anh. Lúc anh hỏi đến, hắn cũng xua tay và nói rằng bản thân không sao.

Cẩn thận suy nghĩ lại, thì thời gian gần đây câu nói mà anh nghe được nhiều nhất từ hắn chính là không sao và không cần. Dù hắn có xảy ra chuyện gì, hắn cũng đều nói với anh rằng hắn không sao. Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày hắn hay đẩy hết cho anh làm như là dọn nhà, giặt y phục, nấu cơm,.... thì bây giờ hắn đều tự mình làm lấy. Chuyện này xảy ra chừng một hai ngày hoặc một hai tuần thì anh còn cảm thấy hắn có vẻ đã hiểu chuyện rồi, không muốn khiến anh phải mệt mỏi nữa. Nhưng mà khi cả tháng trôi qua, anh liền cảm thấy bản thân không còn bất cứ giá trị và sự kết nối nào với hắn nữa, việc gì hắn cũng có thể tự làm, nỗi đau nào hắn cũng có thể tự gánh chịu, vậy thì ở trong mối quan hệ này anh còn có thể làm gì được cho hắn đây? Đây cũng là lúc anh nhận ra, hình như những điều từng khiến cho anh cảm thấy mệt mỏi và bực bội ấy có thể chính là một đặc quyền duy nhất mà Giang Ngộ Tuyết dành riêng cho anh.

" Tần Chiêu! " Trần Mai đi đến và gõ gõ bàn của Tần Chiêu.

Tần Chiêu giật mình hoàn hồn, " Trần lão sư! "

" Làm gì đấy? Hôm nay sao mà lại mất tập trung vậy? "

" Em.... Xin lỗi lão sư. "

" Được rồi, cuối giờ ở lại gặp cô, còn bây giờ thì tập trung vào. "

" Dạ. "

Đến cuối buổi học, Tần Chiêu nghe lời mà ở lại gặp riêng Trần Mai.

" Nào, nói cho cô nghe xem, gần đây gặp phải chuyện gì rồi mà cứ lên lớp là mất tập trung vậy? "

" Gần đây em đang gặp phải một vấn đề, rất đau đầu. Chính là thời gian trước, em và bạn trai của em có cãi nhau, em có nói ra không ít lời làm tổn thương anh ấy. Tuy rằng sau đó bọn em đã làm hòa rồi, nhưng mà anh ấy vẫn cho em một sự trừng phạt, cốt yếu chính là để em có thể ghi nhớ bài học lần này. Sự trừng phạt của anh ấy rất đặc biệt, chính là đem tất cả mọi đặc quyền mà anh ấy đã từng cho em đều rút lại. Nói thật, ban đầu em không có cảm giác gì hết, thậm chí là còn có cảm giác rằng hình phạt này không hề tồn tại. "

" Nhưng mà hình phạt này vẫn luôn âm thầm diễn ra mà em không hề hay biết, tới khi em phát hiện ra thì tất cả đều đã bị đẩy đi rất xa rồi. Bây giờ em cảm nhận được, em đã không còn có thể chạm được tới anh ấy nữa, mặc dù là hai đứa ở chung nhà, ngủ chung giường, thậm chí là những sự thân mật ngày thường cũng không thay đổi, nhưng mà cảm giác xa cách ấy nó tồn tại rất rõ ràng, và em cũng không thể giải thích được là vấn đề rốt cuộc đã xảy ra ở đâu. Nó giống như là những bông hoa tuyết đang rơi ở bên trong lòng vậy, nhỏ bé li ti, nhìn tưởng vô hại nhưng vô thanh vô tức mà chôn vùi tất cả. Nhưng đáng sợ nhất chính là anh ấy từng nói, hình phạt này sẽ kéo dài vô thời hạn, và nó chỉ kết thúc khi em có thể đem tất cả những đặc quyền đó đều đoạt về lại. Lão sư, bây giờ em hoang mang lắm, bởi vì đến cả những đặc quyền đó là gì em cũng không thể nhìn thấy rõ chứ huống chi là đi đoạt về. "

" Ừm~ " Trần Mai gật gù, " Bạn trai của em là một người rất thông minh đấy. Từ góc nhìn của tâm lý học mà nói thì vết thương tâm lý của cậu ta vẫn chưa thực sự được chữa lành đâu, việc mà cậu ta có thể bình tĩnh và ngồi xuống hòa giải với em là do cậu ta đã hoàn thành được giai đoạn sơ cứu. Nhưng mà để vết thương có thể thật sự lành lặn trở lại thì còn cần đến thời gian và thậm chí là thuốc men. Và con người khi bị tổn thương thì thường sẽ có xu hướng sẽ tránh xa nguồn gốc tạo ra thương tích, ví dụ như em đi ngang qua bụi cây và bị con ong nó chích, thì tự động em sẽ không bao giờ muốn đi ngang qua cái bụi cây đó nữa, có đúng không? "

Tần Chiêu gật đầu.

" Vì vậy, bây giờ bạn trai của em đang có xu hướng tránh xa em là một chuyện rất bình thường. Nhưng mà nếu như cứ kéo dài như vậy thì nguy cơ mối quan hệ giữa hai người các em sẽ tan vỡ là rất cao. Cô cũng có thể nhìn ra được là bạn trai của em đã thấu hiểu được điều này ngay từ đầu, nhưng mà bản thân cậu ta không muốn mối quan hệ này tan vỡ, vì vậy cậu ta mới đưa ra sự trừng phạt như thế với em. Thứ nhất, cậu ta cần một khoảng lặng để tự chữa lành và sự trừng phạt này chính là để cho cậu ta có thể hợp tình hợp lý mà tránh xa em và cho em biết trước được rằng cậu ta sẽ tránh xa em, điều này đã thể hiện được là cậu ta đang rất quan tâm đến em và không muốn em cảm thấy bất an đấy. "

" Thứ hai, hình phạt này một cơ hội, cũng là một thử thách lớn mà cậu ta dành cho em. Cô dám chắc chắn một điều rằng, cậu ta đã chuẩn bị sẵn tâm thế cho việc chia tay rồi. Nhưng mà, cậu ta không muốn điều này xảy ra một cách hời hợt như thế, vì vậy cậu ta mới đưa ra một thử thách như vậy, cốt yếu chính là muốn xem xem em có đủ sức để vượt qua hay không. Nếu như em có thể, vậy thì mối quan hệ này về sau sẽ cực kỳ bền chặt, còn nếu như em không thể, vậy thì cậu ta cũng sẽ không cảm thấy hối tiếc nếu phải chia tay. "

" Tần Chiêu à, thực ra thì thứ gọi là đặc quyền ấy không phải muốn đoạt là có thể đoạt được đâu, vậy nên nếu như em muốn có được những đặc quyền từ cậu ta thì đầu tiên em phải trao cho cậu ta những đặc quyền tương tự và sau những tổn thương, em hãy lần nữa chứng minh cho cậu ta thấy rằng em là một nơi an toàn và sẽ không bao giờ công kích cậu ta nữa. Nói dễ hiểu hơn thì nếu như em muốn cậu ta lần nữa đi vào cái bụi cây mà cậu ta từng bị ong chích thì đầu tiên em phải dọn dẹp hết mấy cái ổ ong đi và chứng minh cho cậu ta thấy được rằng nơi này rất an toàn. "

Tần Chiêu hơi nhíu mày, " Vậy.... Phải làm sao để chứng minh? Hơn nữa, những đặc quyền đó rốt cuộc là gì? Em thậm chí còn không thể xác định được rằng bản thân có những thứ gì có thể xem thành đặc quyền để trao cho anh ấy nữa là. "

" Ừmm.... Vấn đề của em đã lộ rõ rồi nè. Đó chính là ý thức về ranh giới bảo vệ bản thân của em vẫn còn quá yếu. "

" Ranh giới bảo vệ bản thân? "

" Đúng. Đó chính là những ranh giới về tâm lý được thiết lập để bảo vệ bản thân. Những ranh giới đó sẽ được thiết lập bằng những tiêu chí rất rõ ràng. Giống như là em muốn làm công việc abc thì phải có kỹ năng xyz vậy. Những tiêu chí là những tấm lưới sàng lọc để em có thể lọc ra tất cả những người không phù hợp với bản thân. Bạn trai của em là người đã sở hữu được những tấm lưới sàng lọc ấy, bản thân cậu ta đã có những ranh giới rất rõ ràng về việc ai được phép hay không được phét kết nối với cậu ta và người được phép ấy sẽ được kết nối ở mức độ nào. Ban đầu, cậu ta đã cho phép em bước qua những ranh giới sàng lọc ấy, cho phép em kết nối sâu sắc với bản thể của cậu ta, nhưng mà bây giờ cậu ta đã đẩy em ra ngoài, không cho phép em kết nối nữa, vì vậy em có cảm giác không thể chạm được đến cậu ta là chuyện dễ hiểu thôi. Và việc cậu ta mở lòng và cho phép em kết nối chính là một đặc quyền. "

" Nhưng mà chính vì bản thân em không có những ranh giới rõ ràng nên mới không thể nhận biết được rằng ban đầu đối phương đã cho phép em kết nối với phương diện nào của cậu ta, thành ra khi bị đẩy ra, em cũng không biết là bản thân đã bị mất kết nối ở phương diện nào. Thật ra thì đây cũng là một vấn đề khá phổ biến ở các cặp đôi yêu nhau, nhưng mà có rất ít người hiểu rõ điều này, cũng chẳng có ai là đủ bình tĩnh và thông minh để có thể quyết định đưa ra hành động cụ thể như bạn trai của em. Tần Chiêu, đây không phải là vấn đề liên quan quá lớn đến mối quan hệ giữa hai người các em đâu, mà vấn đề chính là nằm ở em đấy. Việc mà em cần làm bây giờ chính là phải thiết lập được ranh giới của bản thân, chỉ khi em đã thiết lập được ranh giới của bản thân rồi thì em mới có thể hiểu được ranh giới của bạn trai của em và chỉ khi hiểu được rồi thì em mới tìm được cách để kết nối trở lại với cậu ta. Ở đây cô có vài quyển sách liên quan đến vấn đề này, em đem về đọc kỹ, có điều gì không hiểu thì cứ hỏi cô. " Trần Mai nói rồi liền đưa cho Tần Chiêu vài quyển sách.

Tần Chiêu nhận lấy và cúi đầu cảm ơn, " Cảm ơn Trần lão sư. "

" Tần Chiêu, nhớ kỹ nhé, bạn trai của em là một người cực kỳ thông minh và ý thức bảo vệ bản thân của cậu ta là vô cùng mạnh mẽ, hàng rào bảo vệ cũng cực kỳ kiên cố, vì vậy khi em muốn bước qua hàng rào bảo vệ và bước vào lãnh thổ của cậu ta, em đừng bao giờ sử dụng hình thức tấn công, bởi vì càng tấn công thì cậu ta sẽ càng không mở lòng, thậm chí là sẽ phản kích và đẩy em ra càng lúc càng xa. Vậy nên khi kết nối với loại người này, em cứ từ từ, uyển chuyển thôi mới mong có kết quả tốt được."

" Ừm. Em ghi nhớ rồi. "

Sau khi trò chuyện với Trần Mai xong, Tần Chiêu liền lập tức về nhà. Về đến nhà, anh nhìn thấy Giang Ngộ Tuyết đang nằm dài trên sô pha bên cạnh lò sưởi và nghịch mèo, trông hắn bây giờ hết sức là vô tri và vô hại. Tần Chiêu khẽ cười, con người trông như là vô tri và vô hại ấy lại ẩn chứa một sự sắc bén đến kinh người. Từ việc hắn xử lý Chu Đồng Đồng, Tô Dĩ Yến và Phàn Thế Thành, anh đã có thể nhìn ra được rằng hắn tàn nhẫn đến mức nào, rồi từ việc hắn tự thành lập công ty riêng ở tuổi 12, anh đã có thể nhìn ra được là hắn thông minh và nhạy bén đến mức nào, và từ việc hắn có thể bình tĩnh để ngồi xuống hòa giải sau khi anh đã đâm cho hắn một cú không hề nhẹ như thế, thậm chí là trong tình huống đó, hắn vẫn còn có thể suy nghĩ cho cảm nhận của anh để mà cho ra được những quyết định cực kỳ đúng đắn thì đã đủ chứng minh được rằng hắn có EQ cực kỳ cao. Người này, không chỉ IQ rất cao mà EQ cũng cao không kém. Được một người như thế yêu thương, cảm giác an toàn thật sự là đã lên đến max level. Tần Chiêu nghĩ, nếu như đối phương mà không phải là Giang Ngộ Tuyết, không phải là người đã cứu mạng anh vào ngày hôm đó, cũng không phải là người đã nuôi dưỡng anh, cùng anh trưởng thành từng ngày thì có lẽ anh vẫn sẽ rung động, bởi vì chẳng có ai là có thể từ chối được việc ở bên cạnh một người có khả năng đem lại cảm giác an toàn cho bản thân cao đến thế.

" Em về rồi đó hả? " Giang Ngộ Tuyết nhìn thấy Tần Chiêu thì ngóc đầu lên, hỏi.

Và chỉ trong chớp mắt, Tần Chiêu đã cảm nhận được Giang Ngộ Tuyết vừa dựng lên tất cả những hàng rào bảo vệ, và chỉ trong một chớp mắt, sự vô tri và vô hại kia đã hoàn toàn biến mất. Bất quá thì lần này anh đã hiểu rõ ngọn nguồn của hành vi này rồi nên cũng không còn cảm thấy lo lắng và sợ hãi nữa.

" Ừm. " Tần Chiêu mỉm cười, đi đến và ngồi xuống bên cạnh Giang Ngộ Tuyết, xoa xoa nắn nắn gương mặt đại mỹ nhân của hắn, nói, " Tay của anh còn đau không? "

" Ừm, cũng ổn nhiều rồi. Không sao đâu, chỉ là tổn thương phần mềm thôi, không ảnh hưởng đến xương cốt, qua vài ngày là hết ngay ấy mà. "

Tần Chiêu mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt Giang Ngộ Tuyết và nói, " Cái đó thì em biết. Em bây giờ chỉ muốn biết là anh có cảm thấy đau hay không thôi, thứ mà em muốn biết là cảm xúc của anh. "

Con ngươi của Giang Ngộ Tuyết khẽ động, hắn quay mặt đi, né tránh ánh mắt của Tần Chiêu, ngập ngừng nói, " Cũng... Không đau lắm. "

" Thật không? "

" Tất.... Tất nhiên là thật rồi. "

Tần Chiêu cúi đầu, khẽ hôn một cái lên môi Giang Ngộ Tuyết và nói, " Tuyết à, em biết là bây giờ anh đang không còn tin tưởng em như trước nữa, cũng phải thôi, là do em làm tổn thương anh trước mà. Tuy rằng bây giờ em không thể trong một sớm một chiều liền có thể khiến cho anh tin tưởng em trở lại, nhưng mà anh nghe nè, em rất yêu anh, vì vậy nên khi anh đau em cũng sẽ cảm thấy đau, cho dù anh có cố chôn giấu ở trong lòng thì em vẫn sẽ cảm nhận được đó. Tuyết à, cho em một chút thời gian nhé, em sẽ cố gắng để lần nữa được bước vào trái tim của anh, anh nhé? "

Giang Ngộ Tuyết rũ mi, khẽ gật đầu, " Ừm. "

Tần Chiêu mỉm cười, lại hôn thêm cái nữa rồi nói, " Anh ăn tối chưa? "

Giang Ngộ Tuyết lắc đầu.

" Vậy thì em nấu cơm nhé? Anh có muốn xuống làm tay phụ bếp cho em không? "

" Ò~ đi thôi. " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền đứng dậy và đi thẳng xuống bếp.

Tần Chiêu nhìn theo bóng lưng của hắn mà phì cười sau đó thì cũng nhanh chóng chạy theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui