Tần Chiêu cầm chìa khóa, chần chừ một lúc lâu rồi mới run run tra chìa vào ổ rồi mở cửa ra. Đằng sau cánh cửa là một căn phòng rất rộng, Tần Chiêu ước chừng so với cả căn nhà của Tần gia còn muốn rộng hơn. Bài trí bên trong phòng tất cả đều mang hơi hướng cổ đại Trung Hoa.
Tần Chiêu dạo một vòng quanh căn phòng, cảm thấy từng góc ngách trong căn phòng này nó đều rất thích. Được ở trong một căn phòng như thế này, trước kia nó có mơ cũng không dám mơ đến nữa là.
Xem xong phòng của Tần Chiêu, Giang Ngộ Tuyết liền dẫn Tần Chiêu đi giới thiệu thêm về một số địa điểm cần phải biết ở trong nhà như phòng ăn, phòng giặt ủi và lối ra vào. Tham quan quanh nhà xong, cả hai liền đi thay y phục và đến phòng ăn, cùng Dung Nguyệt và bé Giang Cẩm Thư tối. Ăn tối xong, mọi người quây quần bên lò sưởi, vừa uống trà vừa trò chuyện.
" Tiểu Chiêu này, bác sĩ nói rằng bây giờ con vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng thêm một đoạn thời gian nữa, đến đầu tháng 2 con sẽ được đi học lại. Trường học ta đã tìm được cho con rồi, tuy không cùng trường với Samoyed, nhưng cũng rất gần, sau này mỗi ngày đều có thể cùng nhau đi đi về về. " Dung Nguyệt nói.
" Vâng ạ. " Tần Chiêu gật đầu, ngoan ngoãn nói. Tuy có hơi tiếc nuối vì không thể học cùng trường với Giang Ngộ Tuyết, nhưng mà mỗi ngày đều có thể cùng cậu ấy đi đi về về thì đã là vinh hạnh cực lớn của nó rồi. Nó nào dám đòi hỏi nhiều hơn nữa.
" Ể? Trưởng công chúa, sao mà Chiêu lại không được học cùng trường với con chứ? Lỡ như cậu ấy đi học lại bị bạn bè bắt nạt thì phải làm sao? Con không ở bên cạnh thì làm sao mà bảo vệ cậu ấy chứ? "
" Bây giờ con thể bảo vệ Chiêu, vậy thì con có thể bảo vệ cả đời sao? Samoyed, con cũng là người từng bị bắt nạt qua, vì thế con là người biết rõ nhất phải làm sao để không bị bắt nạt nữa. Vì vậy, thay vì con cứ chăm chăm bảo vệ Chiêu, tại sao con lại không nghĩ đến việc dạy cho Chiêu phải làm sao để tự bảo vệ bản thân? "
" Ò~ phải rồi ha~ Chiêu, cậu chờ mình một chút! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền chạy vọt lên phòng.
Sau đó thì nhóc quay trở lại với một cuốn sổ tay nhỏ. Đưa cho Tần Chiêu cuốn sổ tay đó, Giang Ngộ Tuyết nói, " Chiêu, đây là toàn bộ tư liệu mà mình ghi chép lại, cũng cẩn thận nghiên cứu rất kỹ sau mỗi lần bị bắt nạt. Cậu cầm về xem thật kỹ, mình tin là sau khi xem xong cậu sẽ biết nên làm như thế nào để đối phó với bọn bắt nạt. Từ giờ đến khi cậu đi học lại sau vẫn còn 2 tuần nữa lận, vì vậy hãy tranh thủ nghiên cứu và ghi nhớ nhé! Khi đọc mà có chỗ nào không hiểu thì hỏi mình. Mình sẵn sàng giải đáp tất cả thắc mắc của cậu. "
" Được. " Tần Chiêu nhận lấy cuốn sổ, thật cẩn thận mà nâng ở trên tay.
" Ể, nhưng mà trưởng công chúa này, ngài vẫn chưa nói cho con lý do vì sao con và Chiêu lại không được học cùng trường với nhau đấy! " Giang Ngộ Tuyết ngồi xuống sô pha và nói.
Dung Nguyệt vừa cắn hạt dưa vừa đáp, " Cái này thì không thể trách mẹ. Là do Tần Chiêu không đủ tiêu chuẩn để nhập học. Yêu cầu tối thiểu của trường học là phải có bằng IELTS 6.0 trở lên, hoặc là trình độ tiếng anh tương tự. Mà Tần Chiêu không có bằng IELTS, trình độ tiếng anh cũng không đạt tiêu chuẩn. Vì thế, mẹ cũng không thể xin cho Tần Chiêu nhập học. "
Nghe đến đây, Giang Ngộ Tuyết liền hiểu rồi, nhóc quay sang nói với Tần Chiêu, " Chiêu à, cậu thông cảm cho trưởng công chúa nhé. Nàng không có cố ý chia cắt chúng ta đâu. Chỉ là do trường mình học có hơi đặc biệt, tất cả mọi chương trình học đều là dùng tiếng anh, bình thường bạn học giao tiếp với nhau cũng chủ yếu bằng tiếng anh. Vì thế, nếu như trình độ tiếng anh của cậu mà không đạt tiêu chuẩn thì sẽ không thể nào hòa nhập với mọi người và bắt kịp bài học đâu. "
" Ừm. Mình hiểu mà. Được đi học là mình đã rất vui rồi, mình không muốn đòi hỏi gì thêm đâu. "
" Ưm~ Thật là bé ngoan! " Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, véo hai má của Tần Chiêu, nói.
Dung Nguyệt ngồi một bên nhìn mà nhăn mặt luôn. Chia cắt? Ôi thôi rồi, con trai bảo bối đang nói cái gì vậy? Làm như nàng cứ như là người mẹ ác độc, cố tình chia rẽ đôi uyên ương chúng nó vậy! Ớ? Đôi uyên ương? Bậy rồi, bậy rồi! Chúng nó đều là con trai cả mà. Uyên với chả ương gì đây chứ! Hầy, cũng không hiểu tại sao nàng lại có cái suy nghĩ như vậy luôn á!
Mọi người lại ngồi chơi, trò chuyện với nhau thêm một lúc nữa rồi ai về phòng người nấy.
Sau khi trở về phòng riêng, Tần Chiêu lập tức ngồi vào bàn học, chong đèn và đọc cuốn sổ tay mà Giang Ngộ Tuyết đã đưa cho nó.
Tổng thể nội dung bên trong gồm 3 phần chính, phần đầu tiên là mục " nhận diện kẻ bắt nạt ", mục này đã chỉ ra rất rõ ràng hành vi thường thấy của những kẻ bắt nạt, phân tích cả tâm lý của những kẻ đó khi họ làm ra hành vi bắt nạt. Phần thứ hai là " phương pháp đối phó với kẻ bắt nạt ", đúng như tên gọi, đây là phần hướng dẫn cho người bị bắt nạt làm sao để đối phó với kẻ bắt nạt. Và phần cuối cùng là " chữa lành cảm xúc ", đây là phần hướng dẫn cho người bị bắt nạt tự chữa lành cho bản thân để bản thân không biến thành kẻ bắt nạt tiếp theo.
Tần Chiêu xem đến say sưa, tất cả những nội dung này đều là những kinh nghiệm rất thực tế của Giang Ngộ Tuyết, thậm chí là ghi chép rõ quá trình Giang Ngộ Tuyết bị bắt nạt và cách mà Giang Ngộ Tuyết đã đối phó với bọn bắt nạt. Và xen lẫn trong những tình huống thực tế là một ít kiến thức về tâm lý học, những kiến thức ấy luôn xuất hiện một cách rất tự nhiên và dễ hiểu, khiến cho Tần Chiêu càng xem thì càng hiểu rõ hơn về các khía cạnh mà nó chưa từng biết đến, cũng khiến cho hạt giống của sự tự tin nằm ở sâu bên trong tâm hồn của nó bắt đầu đâm chồi và bén rễ.
....
Sáng hôm sau.
Tần Chiêu mơ hồ thức dậy sau một giấc ngủ dài. Đã rất lâu rất lâu rồi nó mới có một giấc ngủ ngon đến như vậy.
Bỗng, nó ngửi được mùi hương thơm thoang thoảng của thảo mộc, đó là một mùi hương ấm áp và rất chữa lành. Tiếp đó, nó cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của chăn đệm đang bao bọc quanh cơ thể nó, cảm giác như được nằm trên mây vậy.
Trên mây sao..... Nó chết rồi sao? Đây là thiên đường hả?
Tần Chiêu bị suy nghĩ đó dọa sợ. Nó hốt hoảng ngồi bật dậy. Khung cảnh xa lạ ở trước mắt khiến cho nó có chút khó thích ứng. Phải mất một phút sau Tần Chiêu mới định thần trở lại. Đúng rồi, đây đúng là thiên đường. Nhưng mà không phải ở trên trời, nó cũng không chết. Là vị thần của nó đã đem nó đến đây. Là cậu ấy đã ban cho nó căn phòng đẹp đẽ này. Nó thở phào, quay sang nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 6h sáng, cũng nên rời giường rồi.
Tần Chiêu hơi luyến tiếc ổ chăn ấm áp này, nhưng nó vẫn kiên quyết xuống giường, đem chăn đệm thu xếp thật gọn gàng rồi đi vào trong phòng vệ sinh để đánh răng, rửa mặt.
Đánh răng rửa mặt và vệ sinh cá nhân xong, Tần Chiêu liền đi xuống lầu, theo bản năng mà muốn đi tìm Giang Ngộ Tuyết. Nhưng mà, nó không biết phòng của Giang Ngộ Tuyết ở đâu, ngày hôm qua cậu ấy chưa có nói cho nó biết phòng của cậu ấy ở chỗ nào. Mà căn nhà này thì quá lớn, nếu như không cẩn thận thì sẽ đi lạc như chơi, thế nên Tần Chiêu không dám mạo hiểm mà đi tìm Giang Ngộ Tuyết, chỉ đành thành thật mà đi đến phòng ăn, hi vọng rằng sẽ tìm thấy cậu ấy ở đấy.
Thế nhưng, khi Tần Chiêu đến phòng ăn, nó không tìm thấy Giang Ngộ Tuyết, ở đây chỉ có dì Niên-bảo mẫu của Giang Ngộ Tuyết và hai chị giúp việc trong nhà đang tất bật chuẩn bị đồ ăn.
Nhìn thấy Tần Chiêu, Dì Niên liền tươi cười nói, " Ồ! Tần thiếu! Cậu dậy rồi! "
" Vâng ạ. Dì Niên, cháu..... Có thể giúp dì việc gì không? " Tần Chiêu nói. Nó nghĩ rằng, bản thân đã ăn nhờ ở đậu thì không nên ngồi mát ăn bát vàng, nếu như không làm gì đó thì nó sẽ cảm thấy rất bứt rứt.
Dì Niên nghe vậy cũng không ngạc nhiên. Ở Giang gia, trẻ con không được dạy dỗ để trở thành hoàng tử, công chúa, suốt ngày chỉ chờ người khác hầu hạ, bất kể là Giang Hạc Hiên, Giang Ngộ Tuyết hay là Giang Cẩm Thư đều được dạy dỗ rằng phải làm được những việc trong khả năng của bản thân. Thế nên, Dì Niên cũng không nghĩ rằng Tần Chiêu sẽ được ngoại lệ, bà tươi cười chỉ đến mấy giỏ quýt lớn ở góc bếp và nói, " Vậy thì cậu hãy giúp tôi bóc vỏ những quả quýt kia đi. "
" Vâng. " Tần Chiêu gật đầu, ngoan ngoãn đi làm việc.
Khi Tần Chiêu đã bóc được khoảng nửa giỏ quýt thì Giang Ngộ Tuyết đột nhiên từ đâu xuất hiện, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, cười nói, " Mới sáng sớm đã ra đây ngồi bóc quýt rồi! Ngoan thế! "
Tần Chiêu hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn Giang Ngộ Tuyết, mỉm cười nói, " Chào buổi sáng. "
" Chào buổi sáng! " Giang Ngộ Tuyết cười đáp, lại quay sang hỏi Dì Niên, " Dì Niên, quýt này dùng để làm gì thế? Sao mà lại mua nhiều đến như vậy? Có thể ăn hết được không đấy? "
Dì Niên đáp, " À, này là do lão gia mua ủng hộ cho mấy anh em nông dân đấy. Năm nay quýt được mùa, thành ra giá cả bị kéo thấp xuống, người nông dân cũng cực khổ, vất vả trồng ra mà không kiếm được bao nhiêu tiền. Còn về việc có thể ăn hết hay không ấy hả, vậy thì tôi cũng không chắc. Nhưng mà vừa nãy tôi lên mạng search một chút, tìm được một công thức làm kẹo dẻo từ nước ép quýt, nên tính là sẽ làm thử xem có ăn được không. "
" Ể! Cái này nghe cũng được đấy! Cháu thích! Dì làm nhiều một chút, cháu đem cho Tiêu Tử Văn ăn, tiểp mập mạp đó thích quýt lắm. Đúng rồi, phần của cháu thì làm riêng ra nhé, bỏ đường ít thôi, nếu như có thể thì đừng bỏ đường luôn càng tốt, chua một chút cũng không sao. " Giang Ngộ Tuyết nói.
" Được. "
" Chiêu à, ở nhà ngoan nhé, mình ra ngoài một lúc, buổi tối trở về sẽ mua bánh kem cho cậu ăn. " Giang Ngộ Tuyết vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, nói.
" A? Cậu muốn đi đâu vậy? "
" Đi học! "
" Ể? Cậu không ăn sáng mà đã đi rồi sao? " Tần Chiêu cố
" Ăn ở nhà thì sẽ không kịp thời gian, mình lên xe rồi mới ăn. "
" Ò~ nhưng mà sao cậu không mặc đồng phục? Không sợ bị phạt đứng cột cờ sao? "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, đưa tay gõ trán Tần Chiêu một cái rồi nói, " Trường của mình không quy định về đồng phục, muốn mặc cái gì thì mặc cái đó. "
" Ò~ "
" Được rồi, không nói nữa, mình đi đây! " Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền quay đầu rời đi.
Những ngày tiếp theo sau đó đều là những ngày hết sức bình yên và vui vẻ. Tần Chiêu ở nhà mỗi ngày đều chăm chỉ đọc sách và làm việc nhà, nó cũng dần dần quen với nếp sống ở Giang gia. Và mỗi khi Giang Ngộ Tuyết có thời gian rảnh rỗi là cậu ấy sẽ kéo nó ra, cùng nó luyện tập cách xử lý tình huống khi bị bắt nạt. Những lúc như thế, cậu ấy sẽ giả vờ đóng vai một kẻ bắt nạt, thực hiện hành vi bắt nạt rồi bắt nó phải dũng cảm phản kháng. Ban đầu, Tần Chiêu vẫn không dám phản kháng. Nhưng mà dần dần, dưới sự hướng dẫn của Giang Ngộ Tuyết, còn có cả dì Niên, Dung Nguyệt và đôi lúc có cả Giang Duật Hành nữa, thế rồi Tần Chiêu cũng dần dần học được cách phản kháng.
Ngày tháng trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày Tần Chiêu đi học trở lại.
Đầu tháng 3, thời tiết đã ấm hẳn lên, tuyết đã hoàn toàn tan hết, cây cối và hoa cỏ cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
Buổi sáng khi vừa thức dậy, Tần Chiêu cũng đã cảm nhận được điều ấy. Thời tiết đã ấm lên rồi. Nó xuống giường, đi đến bên cửa sổ, kéo rèm và mở bung cửa sổ ra. Nắng xuân ấm áp lập tức ôm trọn lấy Tần Chiêu, mùi hương của đất và cỏ dại xộc thẳng vào mũi khiến cho cả người nó đều khoan khoái.
Tần Chiêu nhắm mắt tận hưởng sự ấm áp của nắng xuân. Bỗng, một con vẹt xanh từ đâu bay tới, thông qua cửa sổ mà vọt thẳng vào phòng của Tần Chiêu, nó liên mồm nói, " Tần Chiêu! Mau dậy đi! Tần Chiêu! Mau dậy đi! Trời sáng rồi! Trời sáng rồi. "
Tần Chiêu phì cười, đưa tay ra cho con vẹt đậu lên. Đây là vẹt do Giang Ngộ Tuyết nuôi, tên của nó là Tiểu Xuân. Gọi nó là Tiểu Xuân là bởi vì thời điểm nó đến với Giang Ngộ Tuyết là vào một mùa xuân. Ở trong nhà của Giang Ngộ Tuyết nuôi rất nhiều động vật, có chó có mèo, có cả chim cả thỏ, thỉnh thoảng còn thấy cả mấy con hươi từ trên núi xuống xin ăn nữa, nhưng mà, Tần Chiêu vẫn là thân thiết nhất với Tiểu Xuân. Bởi vì, gần như là sáng nào con chim này cũng gõ cửa sổ của nó, gọi nó dậy. Tất nhiên, đây là do Giang Ngộ Tuyết huấn luyện mà ra, nhưng mà cũng không thể phủ nhận được rằng mỗi buổi sáng mà có một chú chim nhỏ đến gọi dậy thì thật sự rất tuyệt vời.
" Tiểu Xuân a~ Chào buổi sáng nha~ " Tần Chiêu vui vẻ gãi gãi đầu con vẹt, nói.
" Chào buổi sáng! Chào buổi sáng! " Con vẹt nhại lại câu nói của Tần Chiêu.
Tần Chiêu phì cười, " Được rồi! Chúng ta đi thôi! "- nói rồi Tần Chiêu liền đi vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, vệ sinh cá nhân, thay đồng phục để chuẩn bị đi học.
Tiểu Xuân cũng vỗ cánh phành phạch bay theo, chốc chốc thì đậu lên đầu, chốc chốc lại đậu lên vai của Tần Chiêu. Sau khi Tần Chiêu sửa soạn xong xuôi thì cả hai cùng nhau đi xuống dưới lầu, đi thẳng vào phòng ăn.
Giang Ngộ Tuyết đang đứng bên bệ bếp nắn cơm nắm, nhìn thấy Tần Chiêu đi vào thì liền nở nụ cười, " Chào buổi sáng! Ya~ Đồng phục đẹp ghê nha~ "
Tần Chiêu mỉm cười, đáp, " Ừm. "
Đồng phục của trường Tần Chiêu không giống với đồng phục của đại đa số học sinh tiểu học là áo quần thể dục, đồng phục của trường Tần Chiêu là áo sơ mi màu xanh da trời, con gái thì mặc chân váy và thắt nơ bướm ở cổ áo, còn con trai thì mặc quầy âu và thắt cà vạt. Điều này là vì trường của Tần Chiêu không phải là một trường công lập, đó là một trường tư lập dành cho các con em nhà khá giả. Tất nhiên, đây không phải là nơi dành cho con nhà hào môn chân chính như Giang Ngộ Tuyết. Ngôi trường này, học sinh theo học đa số đều là người có cha mẹ là người có thu nhập cao, tiền bạc rủng rỉnh và cũng xem như là có một chút xíu địa vị xã hội, nhưng mà không phải là kiểu người được xếp vào hàng triệu phú hay tỷ phú. Có thể nói, đây là nơi của tầng lớp trung lưu, nằm ở giữa của giới thượng lưu và tầng lớp người bình thường.
" Nè, cậu mau qua đây giúp mình làm cơm nắm đi. Làm nhanh cho xong kẻo lại trễ học. " Giang Ngộ Tuyết nói.
" Được. Hôm nay có món gì thế? " Tần Chiêu đi đến, rửa tay rồi cùng Giang Ngộ Tuyết nặn cơm nắm.
" Bữa sáng có một quả trứng gà luộc lòng đào, một bát mì trộn sốt chua ngọt với một miếng đậu hũ trắng. Còn bữa trưa thì có cơm nắm, nhân bên trong là cá ngừ sốt mayonnaise, còn có cải thìa xào nấm hương, trứng cuộn, sườn xào chua ngọt và canh Kimchi Hàn Quốc. "
" Ò~ Bữa trưa cũng thịnh soạn ghê. "
" Hôm nay cậu đi học ngày đầu tiên mà. Nên mình mới đặc biệt chuẩn bị đó. Có phải là mình rất có tâm không? " Giang Ngộ Tuyết cười đến híp cả mắt, nói.
Tần Chiêu cũng mỉm cười, đáp, " Cậu thật tốt! "
Ý cười trong mắt của Giang Ngộ Tuyết càng thêm nồng đậm. Hai người vui vẻ cùng nhau làm cơm hộp, vừa làm vừa tíu tít trò chuyện với nhau. Làm xong thì cùng nhau lên xe và đến trường.