Ngây người ở trên máy bay mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh, lại ngồi xe thêm vài tiếng đồng hồ nữa mới về đến nhà.
Về đến nhà, Tần Chiêu và Giang Ngộ Tuyết đều đã triệt để kiệt sức, vào phòng, thay y phục một cái xong là lăn ra ngủ luôn.
Nhưng, sáng hôm sau tỉnh dậy, lại là một thân tràn đầy năng lượng. Bất quá thì Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu đều không có quá nhiều thời gian để dành cho nhau, chỉ có thể cùng nhau ăn sáng rồi mạnh ai nấy đi làm.
Buổi tối, khi Giang Ngộ Tuyết tan làm, hắn đang định đi đón Tần Chiêu thì gặp ngay Giang Duật Hành.
Từ ngày Giang Cẩm Thư lên đại học, Giang Duật Hành và Dung Nguyệt đã để mặc cho con bé tung bay, còn hai người thì trở về Du Nhiên biệt viện ở Thượng Hải để an hưởng tuổi già. Vậy nên, đã khá lâu rồi Giang Ngộ Tuyết không được gặp Giang Duật Hành. Vừa thấy ông đến, hắn liền vui mừng nhào đến ôm ông, " Lão cha a~ ngài đến thăm con đó hả? "
" Ừm hửm. Cũng đã đến mùa cua rồi mà, năm nay cua lông Thượng Hải sản lượng không tồi, còn có rau củ ở trong vườn nhà cũng thu hoạch được không ít. Ta và trưởng công chúa đều không thể ăn hết, vậy nên liền đem đến cho các con một ít, tiện thể liền xem xem mấy đứa sống ở đây thế nào rồi, có gây họa gì không ấy mà. "
" Oa~ lão cha ngài tốt quá à~ Ngài là lão cha tốt nhất trên thế giới~ Con yêu ngài chết mất~ " - Giang Ngộ Tuyết ôm cánh tay của Giang Duật Hành cọ cọ.
" Bớt nịnh nọt! "
" Ây da, được rồi, chúng ta qua bên kia đón Tần Chiêu tan làm rồi liền về nhà ăn cơm nhé. "
" Ừm. "
Ngồi ở trên xe, Giang Tuyết liền thẳng thắn thú nhận, " Cha, Tần Chiêu cầu hôn con rồi, ngài tính khi nào sẽ cho bọn con cưới? "
" Được. Chuyện này ta sẽ sắp xếp cho con. Nhưng mà hôn lễ thì chắc là sẽ không thể tiến hành trong năm nay. Ngày hoàng đạo thích hợp để kết hôn trong năm nay chỉ còn lại vài ngày trong khoảng 2 tháng nữa, mà như thế thì quá gấp gáp, dù sao thì hôn nhân đại sự là chuyện nếu đã không tính tới thì thôi chứ một khi đã tính tới thì sẽ là chuyện quan trọng cả đời, vậy nên chúng ta cần phải có thời gian để sắp xếp cho chỉn chu mới được. "
" Ưm, con hiểu rồi. Ể, tại sao ngài không hỏi con là con gả hay là Tần Chiêu gả vậy? "
" Hai đứa đều là con trai, điều đó có quan trọng không? Hơn nữa, ta đã thuyết phục được các vị trưởng lão bổ sung luật lệ dành riêng cho hôn nhân đồng giới rồi. Pháp luật của quốc gia cũng đã công nhận hôn nhân đồng giới rồi, thời đại đang phát triển, gia tộc cũng không thể chững lại, các con là cặp đôi đầu tiên trong tộc kết hôn đồng giới, và điều đó sẽ không có nghĩa là về sau sẽ không có cặp đôi thứ 2, thứ 3. Hôn nhân đồng giới và hôn nhân dị giới vốn dĩ đã không giống nhau, vậy nên không thể lấy luật lệ của cái này áp lên cái kia được. Như vậy là khập khiễng lắm. Ta cũng không thể xem con thành con gái mà gả ra ngoài hoặc xem Tiểu Chiêu thành con gái mà cưới vào cửa được. Điều đó là không công bằng với các con. "
" Ui~ lão cha à~ ngài làm con cảm động muốn chết luôn rồi nè~ " - Giang Ngộ Tuyết dụi đầu vào người Giang Duật Hành, hệt như một con cún đang dụi vào chủ nhân vậy.
Giang Duật Hành phì cười, vỗ đầu hắn một cái.
Giang Ngộ Tuyết dụi đã rồi liền ngóc đầu lên hỏi, " Mà nè, lão cha à, luật mới như thế nào vậy? "
" Cũng không có gì nhiều, chủ yếu chính là chuyện nhập phả tộc thì sẽ do tự các con quyết định, muốn thì sau khi kết hôn sẽ nhập vào, còn không muốn thì sau khi kết hôn sẽ thoát ra. Còn về vấn đề sính lễ thì cả hai bên đều phải giao ra, mặc kệ là kết hôn nam nam hay là nữ nữ thì cả hai bên đều phải có sính lễ. "
" Vậy.... giá trị của sính lễ thì sao? "
" Vẫn như cũ, nhưng mà cũng có một xíu thay đổi. Tiền mặt 300 vạn, một căn nhà 200m vuông và một chiếc xe ô tô, nhưng mà vấn đề nhà và xe thì ta đã chuẩn bị cho con rồi, con cũng có rồi nên nhà và xe không cần bên phía Tần Chiêu phải chuẩn bị. Còn tiền thì một đồng cũng không thể thiếu. Đó là con số tối thiểu rồi, có điều trước giờ chưa từng có tiền lệ chạm đáy như vậy, ta cũng không muốn con vì vấn đề sính lễ mà bị cả tộc cười chê và dị nghị, vậy nên cái giá này phải nâng lên ít nhất là 500 vạn, "
" A~ cha à, Tần Chiêu em ấy lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ? Hơn nữa.... cũng không thể vì em ấy mà phá vỡ qui tắc, nếu như làm vậy thì nhất định sẽ trở thành tấm gương xấu cho thế hệ sau. Tội lỗi chết. "
" Ừm, suy nghĩ của con là đúng rồi đấy. Tình huống của Tiểu Chiêu ta cũng hiểu rõ, đứa nhỏ đó xác thực là có năng lực kiếm tiền không tệ, nhưng mà để đáp ứng được yêu cầu của gia tộc chúng ta thì vẫn là chưa đủ. Vậy nên, ta tính như thế này, bây giờ để Tần Chiêu đến làm con nuôi của Dung gia, là vợ chồng của bác cả của con, Dung Trạch Sơn và Hồ Thiến Nhi á, và số sính lễ này trên danh nghĩa sẽ do Dung gia đưa đến. "
" A.... Như thế có được không đó? "
" Được mà, chẳng qua chỉ là cần một cái danh phận để làm trạm trung gian thôi, tiền, vẫn là ta bỏ ra. Yên tâm đi, với cách này thì ai cũng không bắt bẻ được chúng ta. "
" Ò~ vậy, liệu vợ chồng bác cả có chịu nhận Chiêu làm con nuôi không? "
" Con cho bọn họ hai cái hợp đồng béo bở một chút, rồi kêu Tần Chiêu ký cam kết không nhận tài sản thừa kế đi rồi xem xem bọn họ có đồng ý hay không. "
" À~ hiểu rồi, hiểu rồi! Ok, con sẽ xử lý thật tốt chuyện này. "
Hai người trò chuyện một hồi, cuối cùng cũng đến chỗ công ty của Tần Chiêu.
Tần Chiêu thấy Giang Duật Hành đến thì rất vui mừng, cứ bám lấy ông mà tíu tít trò chuyện.
Về đến nhà, ba người cùng nhau ăn uống rồi lại tiếp tục bàn đến chuyện kết hôn. Sau khi nghe qua kế hoạch của Giang Duật Hành và Giang Ngộ Tuyết, Tần Chiêu liền nói, " Con cảm thấy cách này không ổn, quá nhiều sơ hở. Thứ nhất, con và gia đình bác cả không có cơ sở tình cảm, trước nay cũng không tiếp xúc nhiều, nếu như bây giờ đột nhiên bọn họ nhận con làm con nuôi thì người ngoài nhìn vào sẽ thấy rất kỳ cục, hơn nữa Giang gia và Dung gia cách nhau quá gần, đó dẫu sao cũng là nhà mẹ đẻ của trưởng công chúa mà, vậy nên con cảm thấy các trưởng lão trong tộc chỉ cần liếc mắt là sẽ biết ngay kế sách của chúng ta. Thứ hai, vẫn là bởi vì không có cơ sở tình cảm, vậy nên xác xuất khi mà bị dồn vào đường cùng bọn họ sẽ bán đứng chúng ta là rất lớn. Ở trong tộc, trưởng lão Giang Luân luôn là người phản đối mối quan hệ giữa con với Tuyết gay gắt nhất, ông ấy cũng không ưa gì một nhánh nhà chúng ta, vậy nên nếu như mà để ông ta nắm được thóp thì chỉ sợ là cả nhà đều sẽ gặp họa. Bỏ qua Dung gia thì con đã có một lựa chọn tốt hơn. "
Giang Duật Hành, " Nói ra nghe xem. "
Tần Chiêu, " Là Lý gia. "
Giang Ngộ Tuyết, " Lý gia? Lý Dật hả? "
Tần Chiêu, " Đúng. Lý gia ở Thượng Hải tuy không thể được xem là thủ phú một phương, nhưng mà dì Lý cũng là một nữ cường nhân ở trên thương trường, mấy năm trở lại đây thì quả là phất lên như diều gặp gió, với mức sính lễ như vậy thì bọn họ hoàn toàn có thể lấy ra được. Năm ngoái Lý Dật kết hôn, nhà cậu ấy đã bỏ ra hơn 500 vạn tiền mặt, thêm cả nhà và xe nữa thì cộng lại cũng hơn 1000 vạn, vậy nên dù là tiền là do lão cha bỏ ra thì cũng không rước đến sự nghi ngờ cho người khác. Nhưng quan trọng nhất vẫn là con và Lý gia có cơ sở tình cảm rất vững chắc. Từ lúc con mới đến Thượng Hải thì đã bắt đầu làm bạn với Lý Dật, đến nay cũng đã 13 năm mà tình bạn vẫn có thể duy trì ổn định. Vậy nên, với cơ sở tình cảm như vậy, Lý gia sẽ không dễ dàng bán đứng chúng ta. Hơn nữa, đó cũng là mối quan hệ mà do con tự mình kết giao được nên không sợ bị các trưởng lão nhìn thấu, cho dù có nhìn thấu rồi thì cũng không thể bắt bẻ được. "
Giang Duật Hành gật gù, " Ừm~ Con suy nghĩ rất chu toàn. Được rồi, bên phía Kiều gia ta sẽ giúp con thương lượng, mọi việc cứ để ta lo, các con bây giờ cứ tập trung làm việc, tập trung kiếm tiền đi. "
" Vâng. Hì hì~ Cảm ơn lão cha. "
Giang Duật Hành mỉm cười, vỗ vỗ đầu Tần Chiêu, " Ngoan! "
...
( Truyện chỉ được đăng duy nhất trên trang Wattpap: @Samoyed_2003. Nếu như truyện xuất hiện trên bất kỳ trang web nào khác thì đều là đồ ăn cắp. Xin hãy tôn trọng chất xám của tác giả.)
Tốc độ làm việc của Giang Duật Hành luôn là sét đánh không kịp bưng tai, thoáng một cái là đã đem mọi chuyện xử lý đâu vào đấy, chỉ chừng nửa tháng sau là Tần Chiêu đã danh chính ngôn thuận trở thành con nuôi của nhà họ Lý. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vốn dĩ thì Tần Chiêu đã có cơ sở tình cảm với Lý gia đã lâu, ba mẹ của Lý Dật vẫn luôn nhớ đến việc năm xưa Tần Chiêu đã luôn kèm cho Lý Dật học, vậy nên việc Lý gia dễ dàng chấp nhận và giúp đỡ Tần Chiêu cũng là chuyện dễ hiểu.
Mọi chuyện thuận lợi suôn sẻ, cuối tháng 11, Giang Ngộ Tuyết và Tần Chiêu làm lễ đính hôn tại biệt thự của nhà họ Kiều. Và hôn lễ được ấn định là vào cuối tháng 10 năm sau.
Sau khi lễ đính hôn kết thúc, buổi tối về đến nhà, Tần Chiêu liền tỉ tê với Giang Ngộ Tuyết rằng, " Cưng à, bây giờ em đã hiểu vì sao rất nhiều người đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được gả vào nhà hào môn rồi. "
" Tại sao? "
" Bởi vì quá sướng đó. Bạo phú* chỉ trong một đêm. Hôm nay lúc nhà anh trao sính lễ, em thật sự bị dọa sợ luôn đó. Không ngờ vẫn là em đã đánh giá sai mức độ giàu có của gia đình anh rồi. 30 triệu tệ, vậy mà vung tiền không hề chớp mắt luôn, đã vậy còn có 2 chiếc xe tổng giá trị là 3 triệu tệ và căn nhà 400m vuông, 60 triệu tệ, tổng cộng lại cũng phải gần 100 triệu tệ. Mẹ ơi, em cảm giác mình giống như gà bay lên cành cao liền hóa phượng hoàng vậy, trở thành phú ông chỉ trong 1 đêm. Nhà anh khi cưới vợ cho con trai đều đập nhiều tiền như vậy cả sao? "
(* bạo phú: bùng nổ sự giàu có.)
" Ừm hửm, hồi trước ca ca cưới chị dâu cũng là mức sính lễ này, và sau này Cẩm Thư mà lấy chồng thì cũng sẽ có mức hồi môn này. Bất quá đây chỉ mới là màn khởi động thôi, em chờ tới ngày chúng ta kết hôn rồi em mới thấy được mức độ đập tiền không nương tay của các bậc trưởng bối. "
" Ui~ Trời ạ, chả trách người ta cứ muốn gả vào nhà hào môn cho bằng được. Hóa ra là vì vậy đây. Em cuối cùng cũng xem như là được mở mang tầm mắt rồi. Nhưng mà Tuyết nè, em không dùng hết được nhiều tiền với nhiều tài sản như vậy đâu, thế nên, em chỉ giữ riêng 3 triệu tệ để làm vốn mai mốt khởi nghiệp, còn lại thì anh giúp em giữ nhé? Hoặc là mang đi đầu tư cũng được, anh giữ làm của riêng luôn cũng được, dù sao thì em cũng không dùng hết được nhiều đến như vậy. Hơn nữa em cũng sợ là trong tay cầm quá nhiều tiền thì sẽ dễ sa đà vào những thú vui không lành mạnh. "
" Em suy nghĩ như vậy, cũng không phải là không có lý. Nhưng mà đã cho em rồi thì em cứ giữ lấy, gửi vào ngân hàng, lấy lãi hàng tháng. Tuy rằng làm như thế thì lợi nhuận sẽ không cao bằng việc đi đầu tư, nhưng mà nó an toàn và ổn định hơn rất nhiều. Hơn nữa, nếu như nghĩ xa hơn một chút nữa thì số tiền đó có thể để dành cho con của chúng ta sau này. Nhỏ thì tiền bỉm, tiềm sữa, tiền áo quần, lớn hơn một chút thì tiền học, không chỉ là tiền học ở trường mà còn có tiền cho những lớp bồi dưỡng năng khiếu, bồi dưỡng lễ nghi nữa, lớn hơn một chút nữa, đến lúc chúng đòi kết hôn thì con trai thì phải chuẩn bị sính lễ, con gái thì phải chuẩn bị của hồi môn, có cái nào là không cần đến tiền đâu cơ chứ. Vậy nên, em cứ cất giữ ở đó, tương lai có con rồi thì sẽ không thiếu dịp để tiêu. "
" Hưmmm, anh nói đúng. Được, ngày mai em sẽ đem tiền đi gửi ngân hàng. Nhưng mà vẫn còn một vấn đề nữa là xe và nhà thì nên xử lý như thê nào đây? Nhà thì em ở chung nhà với anh rồi, căn bản là không mấy khi đến đó ở, bán đi thì không được, dẫu sao đó cũng là quà tặng của trưởng bối, còn xe thì em cũng không dùng được cả 2 chiếc cùng một lúc. Hơn nữa em hiện tại vẫn chưa có nhu cầu sử dụng xe ô tô, chi phí để bảo trì xe hàng tháng thật sự là không hề thấp, thêm nữa là tuyến đường em đi làm là tuyến đường thường xảy ra kẹt xe, thế nên cứ đi tàu điện ngầm như hiện tại là tốt nhất rồi, vừa rẻ vừa đúng giờ, không lo kẹt xe. Vậy nên nhà với xe đó phải làm sao đây? "
" Đưa đi cho thuê đi. "
" Có được không đó? "
" Được mà. Đem đi cho thuê thì mỗi tháng còn kiếm được thêm một khoản không nhỏ nữa đấy. Ngày mai anh sẽ giúp em liên hệ với công ty quản lý tài sản, bọn họ rất chuyên nghiệp, có thể giúp chúng ta bảo trì tài sản, vừa có thể tìm khách thuê phù hợp cho chúng ta. "
" Ò~ Vậy chuyện này anh giúp em xử lý nhé, em không rành mấy việc như thế này cho lắm. "
" Ừm. Đúng rồi, ngày mai em cứ về Bắc Kinh trước đi, anh vẫn còn phải ở lại Thượng Hải để giúp lão cha xử lý một số công việc nữa, tầm một tuần sau sẽ về Bắc Kinh với em. "
" Được. "
Ngày hôm sau, Giang Ngộ Tuyết đi tiễn Tần Chiêu ra tận sân bay, nhìn anh lên máy bay rồi mới về công ty để làm việc.
Năm nay là một bước đệm chuyển giao thời kỳ, nền kinh tế đang sắp sửa bước vào giai đoạn suy thoái, vậy nên phải sớm chuẩn bị một số phương pháp để sinh tồn cho thời kỳ khắc nghiệt ấy. Điều này cũng giống như là sắp tới mùa đông nên phải trữ củi, trữ thức ăn vậy.
Bận rộn cả một tuần, cuối cùng Giang Ngộ Tuyết cũng xử lý xong công việc và chuẩn bị bay về Bắc Kinh. Nhưng mà trước khi đi, hắn đã ghé về Du Nhiên biệt viện để lấy một vài món đồ.
Và lúc hắn chuẩn bị rời đi thì bỗng nhìn thấy một bé mèo hoang. Ở trong Du Nhiên biệt viện thì không thiếu mèo hoang, chó hoang đến ở ké, nhưng mà đa số bọn chúng đều khá sợ người, thấy người là trốn mất dạng và thường thì chúng cũng chỉ dám quanh quẩn ở khu vực hậu hoa viên thôi, không có con nào là dám chạy vào tận viện tử của Giang Ngộ Tuyết, nhưng bé mèo hoang này thì lại không giống vậy, nó không chỉ dám chạy đến tận trước cửa phòng của Giang Ngộ Tuyết mà vừa nhìn thấy hắn thì liền chạy tới quấn quýt bên chân hắn, meo meo ầm cả lên.
Giang Ngộ Tuyết nhìn nó, liền có chút đau lòng. Bé mèo này trông chừng 3-4 tháng tuổi, toàn thân đều bẩn thỉu, gầy xơ xác, lông rụng lởm chởm, đôi mắt dính đầy gỉ và bệnh nấm da rất nghiêm trọng. Thật sự trông nó xấu muốn xỉu luôn. Có điều, Giang Ngộ Tuyết cũng không vì nó xấu mà ghét bỏ và xua đuổi nó.
" Bé đáng thương, em là đang cầu cứu đấy sao? " Giang Ngộ Tuyết ngồi xổm xuống, gãi gãi đầu bé mèo.
Không ngờ, bé mèo phốc một cái liền nhảy lên người hắn.
" Úi!!! Y phục mới của tui!!! " - Giang Ngộ Tuyết nhìn bộ y phục mới của mình bị dính mấy dấu chân mèo đen sì thì vừa giận vừa buồn cười. Hắn gõ nhẹ đầu bé mèo một cái, " Mi đúng là báo quá báo mà! Bộ y phục này anh mới mua đấy, chỉ mới mặc lần đầu tiên là đã bị mi làm dơ rồi. Thôi vậy, chúng ta như thế này cũng xem như là rất có duyên nhỉ. Đi thôi, cùng anh về Bắc Kinh thôi. " - Giang Ngộ Tuyết nói rồi liền lấy cái khăn lớn quấn bé mèo lại, bỏ vào lồng và đưa về Bắc Kinh.
Ở sân bay Bắc Kinh, Tần Chiêu đã đứng đón sẵn ở cửa ra. Vừa thấy Giang Ngộ Tuyết đi ra, anh liền nhào đến ôm chầm lấy hắn, " Cưng à, cả tuần không gặp, anh có nhớ em không? "
" Không dám nhớ. "
" Tại sao? "
Giang Ngộ Tuyết mỉm cười, hôn nhẹ lên môi Tần Chiêu một cái rồi nói, " Bởi vì nhớ rồi cũng không thể gặp được. Càng nhớ thì trong lòng càng bức bối khó chịu. Mà trong lòng khó chịu thì hiệu quả công việc sẽ không cao, mà hiệu quả công việc không cao thì thời gian làm việc lại bị kéo dài, càng bị kéo dài thì lại càng nhớ em. Đó là một cái vòng tuần hoàn không tốt. Vậy nên, anh không dám nhớ em, anh chỉ có thể cố gắng xử lý công việc một cách nhanh nhất có thể để về với em thôi. "
" Ỏ~ Cưng à, anh đáng yêu quá~ "
" Vậy nên em phải yêu anh nhiều thêm một chút đi. "
" Haha~ hôm nay phá lệ, cho anh 2 chút. "
" A~ vậy thì cảm tạ em nha~ (*´ω`*) "
" Hehe~ A, hôm nay anh mặc y phục mới nè.... Ể, đây là cái gì vậy? " - Tần Chiêu chỉ vào cái dấu chân mèo, hỏi.
" Em không nhìn ra sao? Là dấu chân mèo đó. Thủ phạm chính là nó! " - Giang Ngộ Tuyết chỉ vào bé mèo đang nằm trong cái lồng đang được vệ sĩ xách đi ở phía sau.
Tần Chiêu tò mò ngó vào, " Hê~ con mèo này trông lạ mặt quá. Là mèo hoang đúng chứ? "
" Ừm. Vừa nãy trước lúc ra sân bay, anh có về Du Nhiên biệt viện để lấy vài món đồ, lúc sắp sửa rời đi thì đụng phải nó, nó cứ quấn quýt dưới chân anh, còn nhảy hẳn lên người anh luôn. Anh cảm thấy anh với nó có vẻ là rất có duyên nên bế đi luôn. "
" Hưm~ nhưng mà nhìn con mèo này có vẻ bị nấm da không nhẹ đâu, lông đều rụng hết cả rồi này. Anh đã đưa nó đi thú y chưa? "
" Bây giờ liền đi nè. "
" Ò~ Trong nhà lại có thêm một thành viên mới nữa rồi nhỉ. Hầy, từ sau khi Vân Đóa rời đi, anh đã không còn đón thêm đứa nào về nhà nữa. Nhớ trước kia, anh mỗi năm đều phải đón về thêm ít nhất là một đứa. "
" Thực ra thì cũng không phải là anh không muốn đón về thêm, nhưng mà công việc quá bận, anh sợ đón về rồi lại không có thời gian để chăm sóc thì tội chúng lắm, vậy nên mới dứt khoát không đón luôn. Nè, em mau giúp anh nghĩ xem cục lông này nên đặt tên là gì. " - Giang Ngộ Tuyết chọt chọt bé mèo ở trong lồng.
" Nó hả? Cứ gọi là.... Dấu Chân đi. Lần đầu tiên gặp mặt, nó đã tặng cho anh mấy dấu chân đen thui lên bộ y phục mới. Haha, cũng khá đặc biệt đấy chứ! "
Giang Ngộ Tuyết phì cười, " Được, cứ gọi là Dấu Chân đi. "