17:30 Phu Nhân Anh Về Rồi

Anh nhíu mày:-Mẹ nói để Uyên nhi làm tình nhân sao?

-Phải đó con cũng đồng ý phải ko Minh An?

Cô ta giả bộ:-Phải!

Anh đứng dậy:-Mơ tưởng! Cơ ngơi nhà họ Bách là do tôi lập nên. Nếu muốn Uyên nhi làm tình nhân cũng được thôi tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản qua cho cô ấy rồi cho cô làm Bách phu nhân.

Cô ta dù yêu anh thì sao cô ta cũng yêu tiền:-Vậy còn con chúng ta?

-Nó ko có gì cả?

Mẹ anh bất bình:-Sao có thể chứ? Con điên sao hả?

-Ngày trước con nghèo khổ lập nghiệp có ai bênh cạnh ko? Là Uyên nhi! Cô ấy dậy sớm hơn gà. Đau đớn hơn chó bị sỉ nhục(hàm ý cảnh thức khuya dậy sớm á)  vẫn ở bên cạnh con. Thời gian con hành hạ cô ấy cũng cảm chịu. Giờ muốn làm Bách Phu Nhân thì cô chịu đựng như cô ấy đi. Ko ở bên tôi lúc khó khăn thì tại sao giàu sang lại muốn có được?

Mẹ anh và cô ta đều ko ai trả lời. Anh đứng dậy đi lên lầu.

Cốc cốc...

-Vào đi!

Cô ngồi trước bàn trang điểm lên tiếng ngỡ người vào sẽ là anh nhưng lại ko ngờ...

-Chị!

Cạch...cô để cọ xuống quay lại ko biểu  cảm:-Cô muốn gì?

Ả ta_em gái cô chạy lại ôm lấy chân cô:-Chị em xin lỗi vì lúc trước làm chị khổ nhiều. Em xin lỗi thật tâm xin lỗi. Những tháng qua em đã ân hận rất nhiều chị độ lượng nghĩ tình chị em mà tha cho em đi? Anh ta thật tàn nhẫn. Em mệt mỏi quá.


Cô lạnh lùng:-Vậy ngày trước tôi bị hành hạ có ai thấu ko? Tôi van xin cạn cả nước mắt tốn mòn sức lực hao tổn máu có ai thương ko?

Ả ta mệt mỏi khóc:-Em sai rồi! Chị ơi em sai rồi!

...

Cạch...

Anh ngạc nhiên khi thấy cô bưng sữa vào.

-Uyên nhi! Sao còn chưa ngủ?

Cô ngượng ngùng:-À... Tôi... Tôi khó ngủ!

Anh gật đầu:-Ừ! Vậy mang sữa cho anh hả?

Cô đỏ mặt:-Ai nói! Là tôi... Tôi...

Anh mắc cười nhìn cô, mặc dù biết cô giận anh nhiều nhưng chỉ cần cô tới gặp anh là đủ. Như vậy chứng tỏ là cô vẫn quan tâm anh.

-Tôi sao?

Cô bực mình đặt mạnh ly sữa xuống làm sữa văng lên ướt tài liệu nhưng anh ko giận:-Nè uống đi!

Từ trước giờ anh ko bao giờ thích uống sữa nhưng giờ thì khác nó là do cô pha.

-Tôi muốn đổi phòng!


-Tại sao?

-Phòng đó dơ bẩn! Chả lẽ anh muốn tôi ngủ trong căn phòng rát thải đó.

Anh biết cô nói điều gì. Là căn phòng anh và cô ta ân ái. Căn phòng đó anh đã tỉ mỉ chuẩn bị cho cô vậy mà lại lỡ làm bẩn.

-Được! Em ngủ tạm đây đi! Ngày mai anh kêu người sửa soạn lại phòng mới cho em.

Cô nhẹ nhàng đi lại giường ngủ nhỏ nhắn bên cạnh bàn làm việc. Nằm một lúc.

-Sao ko ngủ? _anh quan tâm hỏi

-Ờ... Chuyện của Kim Lâm... Ờ tôi muốn anh thả con bé ra cho nó tự do được ko?

Anh quay sang nhìn cô. Thì ra cô đến ko phải quan tâm anh. Làm sao để cô quan tâm anh như trước tận tâm tận ý yêu anh.

-Em đến vì điều này?

-Phải! Dù Kim Lâm có làm sai với tôi thì cũng là em gái tôi. Tôi ko thể giận người cùng giọt máu với mình được.

Anh đi lại bên giường:-Em nguyện ý tha cho em ấy còn anh thì ko sao?

-Lỗi anh gây ra ít hơn Kim Lâm sao?

Anh quay mặt đi lấy điện thoại ra:-Thả người! Cho cô ta một chi phiếu.

Cô mừng rỡ chạy đi:-Em ko định cảm ơn tôi?

Cô vẫn chạy mà trả lời:-Ko!

Anh cười khổ. Ả đứng trước sân thấy cô thì chạy lại ôm:-Chị! Em cảm ơn chị! Cả đời này trả ko hết! Em thật có lỗi.

Cô xoa đầu ả:-Ngốc quá! Mình là chị em mà. Đi đi hãy sống cho tốt.

-Dạ!

#Còn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận