Trần Thiên Kiều tuy trong lòng đã nguội lạnh, chằn chịt vết thương.
Nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Cô đột nhiên cong lên một nụ cười đẹp, đôi mắt linh động nhìn thẳng vào mắt nam nhân.
Giọng nói có chút châm biếm.
" Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Vả lại anh không biết một chuyện rồi.
Tôi không hề yêu anh ta.
Anh cũng chẳng cần phí công trên người tôi làm gì?" Cô cũng không ngu ngốc đến nổi hoàn toàn tin tưởng câu chuyện của hắn ta.
Cái trò khích bát ly gián này, cô thấy nhiều rồi.
Lâm Nhất nghe câu trả lời của cô, cười lớn.
Nếu những lời cô ta nói là sự thật vậy thì Hàn Văn đúng là quá bất hạnh đi.
Sau hằng ấy năm si mê cô gái này, tên Hàn Văn ngu ngốc đó cũng chẳng có được gì?
Ai, hắn ( Lâm Nhất) đột nhiên cảm thấy tội nghiệp thay " cậu bạn thân " của mình rồi.
Bất quá, thù cũng không thể không trả.
Lâm Nhất chậm rãi lấy điện thoại từ túi quần.
Mở thư viện ảnh cho cô xem.
Trong đó có ba bức hình.
Bức hình đầu tiên là một cô gái tuổi đôi mươi, xinh tươi như hoa.
Thu hút nhất là đôi mắt đen láy, linh động vươn chút buồn bã.
Đây chắc hẳn là cô gái Hoa Hoa mà hắn nói.
Đôi mắt đó giống y như đúc với đôi mắt của cô.
Bức hình thứ hai là ảnh ba người.
Hàn Văn, Hoa Hoa và Lâm Nhất.
Bức ảnh thứ ba là ảnh chụp chung của Hoa Hoa và Hàn Văn.
Hàn Văn say mê nhìn gương mặt cô gái, biểu tình rõ ràng ôn nhu đến cực hạn.
Thì ra đúng là sự thật.
" Thế nào, thấy rõ rồi chứ?" Lâm Nhất nhìn cô đắc ý.
Chỉ thấy nữ nhân xinh đẹp như vô tim vô phế, chẳng có phản ứng bất thường.
Cô nói " Anh đang cố chứng minh cái gì? Rằng Hàn Văn xem tôi là một kẻ thay thế cho cô gái tên Hoa Hoa.
Ừ, thì sao? Giữa tôi và Hàn Văn chỉ là một cuộc thỏa thuận lợi ích mà thôi.
Anh ta muốn thân thể của tôi, còn tôi muốn tiền của anh ta.
" Ánh mắt Trần Thiên Kiều trong veo như ngọc.
Đừng quên, cô từng là một diễn viên.
Để diễn một màn nữ nhân vô tình này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng mà, trong lòng chính là tổn thương sâu sắc.
Bởi vì, cô phát hiện.
Sau đoạn thời gian nói ngắn, không ngắn.
Nói dài, không dài ở bên cạnh anh ta, chịu tra tấn thể xác.
Hình như cô đã nảy sinh thứ tình cảm gọi là tình yêu.
Bắt đầu từ khi nào? Là lúc chiều nay anh ta dẫn cô đi ăn sủi cảo.
Hay lần anh ta lo lắng cô đi chân trần sẽ bị cảm, ngồi trên thành ban công sẽ bị ngã.
Hoặc có thể là đêm đầu tiên anh ta đoạt lấy trinh tiết của cô.
Phụ nữ, đối với người đàn ông cùng mình hoan ái lần đầu tiên chính là nhớ mãi không quên.
Khắc cốt ghi tâm.
Thứ cảm xúc này có thể không phải là tình yêu.
Nhưng nó còn đặt biệt hơn cả tình yêu.
Bất quá, có còn quan trọng nữa không?
Lâm Nhất nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.
Dường như là muốn xuyên thấu dung mạo xinh đẹp này để xem bên trong nữ nhân mà Hàn Văn yêu có bao nhiêu tuyệt tình, bao nhiêu...!sắc sảo.
Càng nhìn, hắn càng đắm mình trong đôi mắt như hố sâu của cô.
Hình ảnh Hoa Hoa một mực in hằng trong đầu hắn.
Mà cô gái này có đôi mắt giống Hoa Hoa.
Yết hầu Lâm Nhất khô khốc, đôi đồng tử nhuốm màu dục vọng như sương mù trong đêm tối.
Phía dưới bắt đầu nổi lên ngọn lửa nóng bỏng thêu đốt hắn từng hồi.
Đã vậy thì hắn sẽ làm vấy bẩn nữ nhân của Hàn Văn.
Cũng không tồi.
Lâm Nhất tiến gần sát cơ thể của Trần Thiên Kiều.
Mùi thơm của cô gái lan tràn trong khoan mũi, nơi nào đó của hắn đã sớm căng cứng.
Trần Thiên Kiều không còn là một thiếu nữ tuổi trăng tròn, thuần khiết không biết sự đời.
Đương nhiên cô nhận thấy được sự biến đổi của người đàn ông này.
Hắn muốn làm nhục cô.
" Tôi cho anh một cơ hội.
Dẹp cái ý định ghê tởm đó của anh ngay lập tức " Thần sắc Trần Thiên Kiều âm trầm đến cực hạn.
Đôi bàn tay phía sau đã siết thật chặt đến mức móng tay găm vào da thịt.
Lâm Nhất khẽ cười, không kiêng nể vuốt ve khuôn mặt của cô, trượt dần xuống cái cổ thiên nga trắng muốt.
" Cũng thông minh lắm.
Còn nhìn ra được tôi muốn làm gì.
Như vậy..." Hắn nở nụ cười lạnh lẽo, nắm lấy chiếc cằm thon gọn của cô gái " Thì cô hãy ngoan ngoãn phối hợp cùng tôi đi.
Ít ra tôi không cầm thú đến nổi cho bọn đàn em cùng chơi đùa với cơ thể mỹ miều này của cô.
" Anh..." Trần Thiên Kiều trừng mắt oán hận nhìn hắn.
Lâm Nhất lại cười cười nói tiếp " Thằng chồng của cô chắc cũng khá lâu mới tìm được nơi này.
Thơi gian cho chúng ta còn dài, cứ tận hưởng đi."
Nói xong, Lâm Nhất cúi đầu hôn lên mi mắt, chiếc mũi kiêu ngạo của cô.
Bỏ qua đôi môi lần mò xuống vùng cổ trắng nõn.
Trần Thiên Kiều bị trói, chỉ có thể nghiêng đầu tránh né, những cái hôn ghê tởm như mưa rơi của hắn.
" Anh là thằng khốn.
Anh nói Hoa Hoa là người yêu anh, giờ cô ấy đã chết thì anh đang làm chuyện đồi bại gì thế này..."
" Chát " Lâm Nhất vung tay đánh thật mạnh vào má cô.
Đầu của cô cũng nghiêng sang một bên.
" Một con điếm ham tiền tài như cô không có quyền chất vấn tôi.
"
Lâm Nhất đôi con ngươi đỏ ngầu giận dữ.
Hắn mạnh bạo xé toạc chiếc váy trắng.
Nửa bầu ngực nõn nà lộ diện dưới ánh đèn chập chờn, quyến rũ lòng người.
Bốn bức tường vang vọng tiếng cười rợn người như ma quỷ của hắn.
Trần Thiên Kiều nhắm mắt.
Mặc kệ hắn ta muốn làm gì.
Phản kháng chỉ là điều vô ích, chỉ càng khiến chính mình chịu thêm nhiều đau đớn.
Nếu như hôm nay, ngay tại đây cô bị làm nhục.
Cô sẽ quả quyết tự vẫn.
Hàn Văn tôi cho anh thêm 5 giây.
Nếu như 5 giây cuối cùng này anh không tới tôi ngay lập tức cắn lưỡi.
Một
Hai
Ba
Bốn
Năm
Hàm răng đều đặn chuẩn bị cắn lấy đầu lưỡi.
" Rầm " Cánh cửa gỗ bị đôi chân dài nam nhân đá sập xuống.
Ánh sáng trắng chập chờn soi rọi dung mạo xuất chúng của nam nhân.
Gương mặt có chút đờ đẫn khi thấy hình ảnh trước mặt.
Nhưng rất nhanh cơn thịnh nộ đã thay thế.
#Còn_tiếp
P/s: Ngược, ngược tiếp, ngược mãi.