18 Tầng Địa Ngục

Tô Ngọc Long lái xe về sở, cho Khương Hòa, Phương Tuyết và Thái Viễn Sơn xuống xe trước khi đi điều tra với Trịnh Danh.

Cả ba đều tham gia vào cuộc giải phẫu với Phương Tuyết là người thực hiện, còn Khương Hòa và Thái Viễn Sơn quan sát.

Bắt đầu với phần lưỡi của nạn nhân, Phương Tuyết xác định nó bị cắt bởi một lưỡi dao sắc và mỏng. Trên đầu lưỡi của nạn nhân có một vết xuất huyết to bằng đầu ngón tay, chứng hung thủ đã dùng tay lôi lưỡi của nạn nhân ra. Hai bên má cũng có dấu bàn tay khi hung thủ bóp mạnh miệng Ngô Lâm ép anh ta há miệng ra.

Kích thước và mặt cắt vết thương trùng khớp với phần lưỡi còn lại bên trong cuống họng nạn nhân nhưng Phương Tuyết vẫn cẩn thận đem đi xét nghiệm xem có phải là của cùng một người hay không.

Hai bắp tay nạn nhân cũng có dấu tay rất lớn, trên lưng nạn nhân thì có dấu vết đầu gối tì mạnh vào. Ba vết đâm đều khớp với con dao đã để lại hiện trường. Tất cả dấu tay đều là dấu găng tay, không có vân tay để lại.


Ngoài ra, trên người nạn nhân không có vết thương nào khác. Khương Hòa đem con dao sang phòng pháp chứng, cũng chỉ phát hiện thấy máu và các tế bào da thịt của Ngô Lâm. Trên đó không thấy tế bào lưỡi, chứng tỏ hung khí dùng để cắt lưỡi nạn nhân đã bị đem đi.

Thái Viễn Sơn xây dựng lại diễn biến của vụ án “Vậy là chúng ta đã có những thông tin về thủ phạm rằng chúng là hai kẻ cao to, rất khỏe. Diễn biến vụ án như sau. Ngô Lâm trở về nhà vào lúc 10 giờ 20, lúc đó hai tên thủ phạm đã bám theo và khống chế Ngô Lâm, chúng mang theo một máy phát nhạc để che giấu tiếng kêu của anh ta. Thủ đoạn ra tay của chúng rất gọn gàng. Đầu tiên kéo Ngô Lâm tới giữa phòng và một tên đè anh ta xuống đất, giữ chặt hai tay và đầu gối thì đè lên lưng. Tên còn lại thì tới cắt lưỡi nạn nhân đi, sau đó tên đầu tiên liền ra tay đâm vào lưng Ngô Lâm ba nhát lấy mạng anh ta.”

Khương Hòa và Phương Tuyết gật đầu, không phản đối gì lập luận này. Khương Hòa lên tiếng “Ngô Lâm là một người khỏe mạnh, không quá gầy hay thấp bé, để có thể khống chế anh ta tới mức không thể phản kháng thì quả thực không đơn giản. Hai người này chắc chắn phải làm một nghề gì đó đòi hỏi thể lực, như vận động viên hay huấn luyện viên phòng tập.”

“Hoặc là sát thủ.” Phương Tuyết bổ sung.

Khương Hòa ngạc nhiên nhìn cô, tự hỏi vụ án có đi xa đến mức đó không. Phương Tuyết dường như rất tự tin vào suy đoán này “Hai kẻ này không phải là người quen của Ngô Lâm, lại còn có khả năng khống chế giết người một cách thuần thục, tôi nghĩ chỉ có khả năng họ là sát thủ được thuê thôi.”

“Suy luận rất hợp lý. Nếu như vậy thì càng khó hơn để xác định hai kẻ ra tay, vì chúng không có quan hệ gì với nạn nhân cả. Chung cư của Ngô Lâm chỉ có một máy quay trước cửa, nhưng lắp đặt không phù hợp nên rất dễ tránh được. Tôi đã cho người đi hỏi xung quanh có ai bắt gặp hai kẻ khả nghi này không, bây giờ chỉ có thể chờ kết quả. Thay vì đi tìm sát thủ, chúng ta còn một con đường khác là tìm ra người đã thuê chúng.” Thái Viễn Sơn nói.

“Vậy là lại quay về với các mối quan hệ xã hội của Ngô Lâm, chúng ta có thể thêm một điều kiện loại trừ là về điều kiện kinh tế. Để thuê được sát thủ không phải đơn giản.” Phương Tuyết đóng góp ý kiến.

“Đúng vậy, Ngô Lâm là nhà báo, có lẽ đã vô tình gây thù với ông lớn nào đó. Việc này cần đợi kết quả điều tra của Tô Ngọc Long và Trịnh Danh.” Thái Viễn Sơn nói, bản thân anh cũng dự định sẽ tìm đọc các bài báo của anh ta để tìn xem các đối tượng đáng nghi.

“Vậy thì chờ đợi thôi, bây giờ có lẽ là lúc để ngả lưng một chút.” Khương Hòa dựa lưng vào ghế, thơ thẩn nhìn lên trần nhà.


Đúng lúc đó, Thái Viễn Sơn nhận được cuộc gọi từ phòng trực ban.

“Alo, có chuyện gì?”

“Thanh tra Thái, lại có vụ án nữa rồi.”

“Cái gì? Ở đâu?”

Người cảnh sát kia nói địa điểm và mô tả sơ về vụ việc “Có người nhìn thấy chiếc xe đậu trên đường suốt từ sáng đến giờ. Cảm thấy kì lạ nên lại gần xem thử, không ngờ cửa xe lại không khóa nên tự ý mở ra và thấy chủ xe đã chết bên trong đó. Kinh khủng hơn là mười ngón tay đều đã bị chặt mất.”

Chặt ngón tay, Thái Viễn Sơn lập tức nghĩ đến nạn nhân bị cắt lưỡi hiện tại. Cả hai đều là những cái chết không bình thường, Thái Viễn Sơn có cảm giác giữa chúng nhất định phải có mối liên hệ nào đó.


Khương Hòa loáng thoáng nghe được trò chuyện liền hỏi “Xem ra không có giây phút để nghỉ ngơi rồi nhỉ?”

Thái Viễn Sơn gật đầu, nói “ Phải, xem ra bọn tội phạm rất chăm chỉ. Chúng ta cũng không có cơ hội để lười biếng.”

Cả ba lại lên đường tới hiện trường vụ án thứ hai trong ngày.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận