Oryl cởi trần, anh đi quanh phòng của Rix. Anh thấy việc cô trần truồng đi lại trong phòng mình là một việc rất thú vị mặc dù mùa đông này cô không còn làm việc ấy nữa. Lúc nào cô cũng mặc trên mình đầy áo, kể cả lúc ở trong phòng.
Anh đi lại, tự tra tấn mình bằng ý nghĩ về Viler. Anh tưởng tượng ra cô đang ở ngay đây, với mái tóc màu trà nhạt, với đôi mắt sáng như sao đêm, với hương thơm tuyệt vời nhất.
Anh tưởng tượng rằng anh đang ôm cô trong tay, anh sẽ hôn vào mái tóc màu trà mềm mại.
Mọi việc đúng như ý, anh cảm thấy thật nhức nhối trong lồng ngực siêu phàm của anh. Ai bảo anh lại có đam mê chứ? Ai bảo anh lại biết yêu chứ? Healer không nên yêu, cũng không nên có những đam mê ích kỷ.
Anh lắc đầu, đam mê anh dành cho Viler là một thứ đam mê nguyên bản, và thuần khiết… Đó là thứ tình yêu được sinh ra để sống vĩnh hằng chứ không phải chỉ để được thỏa mãn. Thế nên, cho dù cô không có ở đây, đam mê này cũng chẳng thể mất đi được.
Rix chạy ào vào phòng rồi đứng ngỡ ngàng khi nhìn thấy anh. Cô đã nghĩ anh sẽ không có trong phòng.
Anh nhìn cô với đôi mắt kinh hoàng tột độ.
Rix khoác quanh mình một chiếc áo khoác dài đến đầu gối. Cô không đi giầy và hình như cô không mặc gì bên trong. Hai chân cô co lại và run rẩy vì lạnh, tưởng chừng như sắp đứng không vững. Từ đầu đến chân cô bị ướt hoàn toàn. Kể cả chiếc áo khoác cũng ướt, cả mái tóc xù của cô cũng ướt. Lớp mascara trên hai mắt đã bị nước bôi ra tèm lem, làm bẩn cả khuôn mặt.
“Tôi đã thử, Oryl…anh không biết rằng tôi đã thử như thế nào đâu…” giọng cô mếu máo.
Oryl chạy đến bên cạnh, anh đỡ chiếc áo khoác nặng trịch nước xuống. Quả đúng thế, cơ thể cô trần truồng đang co ro lại vì quá lạnh, và ướt nhẹp, hai cẳng tay cô ôm lấy ngực – đôi ngực quá gầy gò của một thiếu nữ
18.
“Tôi đã cố nói chuyện… với Ellin, tôi đã chịu…đựng nghe những lời…ngu ngốc đó…” cô nói như vô thức.
Anh trả lời “Ừ” trong khi anh miết tấm khăn khô ráo dọc cơ thể đang quằn quại vì đau đớn và và lạnh của cô. Làn da cô đã cứng lại một phần vì lạnh, trên lớp lông nhợt nhạt, nước đã bắt đầu cứng lại.
“Họ bắt chơi trò gì đó, tôi đã nói…tôi đã nói là…tôi không biết chơi…” Rix mếu máo khóc.
“Ừ” anh lau khô hai đùi cô đang run rẩy khép chặt. Anh nhận ra cô không có dấu hiệu gì đã bị xâm hại.
“Họ bắt tôi…thế rồi tôi thua…họ bảo tôi người thua phải cởi quần áo rồi nhảy xuống bể bơi…tôi đã nói với Ellin là tôi không thể….”
“Ừ” anh lau khô hai cánh tay đang co quắp lại.
“Cô ấy bảo là… sự có mặt của tôi chỉ là để dành àn này thôi, Oryl, tôi… tôi…” cô không nói được nữa.
“Shhhhhhh, thôi nào…” anh cố ôm sát tấm thân trần của cô vào cơ thể ấm nóng siêu phàm của anh. Nhưng cô điên loạn cự tuyệt.
“Họ đẩy tôi xuống nước Oryl… họ đã chụp ảnh lại… tôi…” cô hoảng loạn đẩy anh ra, hai tay cô vung vẩy trên không một cách mệt mỏi.
“Shhhhhh” anh khẽ khàng thổi nhẹ hơi thở nóng vào vành tai cô, hai cánh tay ôm ghì lấy cơ thể mặc dù cô có chống trả. Bàn tay anh lấy chiếc khăn lau nhẹ nhàng mái tóc ướt đẫm lấm tấm tuyết và gương mặt lem luốc của cô.
Nước mắt cô thổn thức trong lồng ngực anh, lạnh buốt. Hai bàn tay cô bám chặt lấy hai vai anh khi cơ thể cô rung động dữ dội.
Bàn tay anh dịu dàng xoa nhẹ lưng cô, khiến chúng trở nên ấm áp hơn. Anh tỳ nhẹ hai lòng bàn chân lên hai mu bàn chân cô, cố làm cho chúng được sưởi ấm. Miệng anh không ngớt thì thầm những tiếng “Shhh” rất khẽ vào tai cô.
Đến khi những tiếng khóc ghê gớm ấy chỉ còn là những tiếng thút thít nho nhỏ, anh bế cô trên tay, vẫn để cô sát bên cạnh anh – chiếc lò sưởi siêu phàm – anh ôm cô ngủ…