Anh đưa cô trở lại căn nhà gỗ màu trắng. Không gian yên tĩnh kỳ lạ, chỉ có tiếng sóng biển vẫn rì rào mãi không thôi.
Từ lúc từ đồng cỏ về, trông anh bẽn lẽn hẳn đi, có lẽ anh đã nhận ra là anh đã để lộ quá nhiều. Hoặc anh thấy hổ thẹn khi kẻ đã được chữa trị không hẳn là anh – người được gọi Healer.
Anh nấu bữa tối bằng những cành củi khô, lơ đãng nhìn những ngọn lửa chốc chốc lại bị gió biển thổi bạt đi. Nồi súp mãi vẫn chưa chín.
“Anh không cần giúp gì chứ?” Rix ngồi xuống đối diện với anh. Mái tóc xù của cô bừng sáng dưới ánh lửa.
“Gió lớn quá” anh gượng gạo trả lời.
“Vậy thì phải chắn gió thôi” Rix chạy sang bên phía đối diện với hướng gió, ngồi xuống cạnh Oryl, cô dựa cánh tay vào tay anh để gió không lọt qua được.
Cả hai rơi vào yên lặng.
“Cô muốn nếm thử không?” anh hỏi, cố gắng để trở nên thoải mái.
Cô gật đầu. Anh lấy chiếc muỗng bằng kim cương khuấy nhẹ thứ chất lỏng trong nồi đang lục bục sôi, múc một chút, thổi nhẹ và đưa về phía Rix.
Cô chưa bao giờ bị đút cho ăn thế này. Ngày trước, các cô giáo ở lớp trông trẻ quá ghét cô nên không ai muốn đút cho cô ăn. Mẹ cô cũng chưa từng làm thế này.
Hai mắt cô lại rưng rưng khóc.
“Nào, mở miệng ăn đi” anh suýt cười khi thấy vẻ mếu máo của cô. Lúc ở đồng cỏ, cô còn khóc dữ dội hơn cả anh nữa, nên mũi cô vẫn còn đỏ ửng.
Rix ngoạm cả chiếc thìa. Oryl bật cười.
Cô đỏ mặt, tức tối giật lấy chiếc thìa, múc một thìa mới kề trước môi anh. Oryl lắc đầu nhưng Rix nhất quyết dí cái thìa về phía môi anh.
Oryl chịu thua, hé mở hai môi, liếc nhìn cô. Rix tự hỏi tại sao anh lại liếc nhìn cô. Khi anh chậm rãi ngậm chiếc thìa trong miệng, cô phát hiện ra đó là một kiểu hôn gián tiếp.
Không gian lại lặng đi. Rix quay mặt về hướng khác, đưa trả anh chiếc thìa.
Oryl yên lặng một cách kỳ lạ. Cô mong anh hãy nói gì đó. Nhưng anh ta lại không nói, cứ nhìn ánh lửa bập bùng, nên Rix đành lên tiếng “Tôi nghĩ nó chín rồi đó, tôi đói rồi”
Anh giật mình, gật đầu rồi nhanh chóng bắc nồi súp vào trong nhà.
“Đêm đến thì có vẻ lạnh nhỉ” cô xuýt xoa. “Để tôi đốt lò sưởi” anh nhanh nhẹn “Đúng là ban đêm ở đây lạnh thật, vì vị trí của không gian này khá xa với mặt trời”
Cô gật đầu.
“Anh thích sự đơn giản à?” cô hỏi vu vơ. “Đúng, tôi là người từ chối tất cả mọi loại khoa học kỹ thuật trên đời này” anh nói có vẻ tự hào.
“Đúng là đi ngựa thì hay hơn đi bus nhiều” cô không nghĩ ra được lời khen tặng nào thú vị hơn.
Nhưng Oryl lại cười rất lớn.
“Anh cười gì chứ?” cô nhíu mày. “Có lẽ cô không biết nhưng tôi cực kỳ ghét cái loại phương tiện đó của các cô”
“Tôi cũng thế, lúc nào cũng bị nhìn ngó” Rix giật mình, lấy tay bụm miệng lại.
“Sao thế? Cô biết là cô có thể nói về những vấn đề của cô với tôi” anh dịu giọng, sự vui vẻ đã biến mất.
“Chúng ta sẽ không nói về những vấn đề của tôi, Oryl” cô bướng bỉnh cúi mặt xuống.
Anh ngồi vào bàn, múc thứ súp loãng thơm nức từ trong nồi ra, đưa cho cô một bát đầy.
“Cô có nhớ những lần chúng ta cãi nhau không?” giọng anh nghe cay đắng một cách kỳ lạ. Cô chỉ biết gật đầu.
“Cái lần chúng ta đã nói về những vấn đề, cái lần mà tôi đã xé nát cái túi da của cô và còn nhiều lần sau đó nữa” anh nói đều đều.
Cô gật đầu, chậm rãi ăn. “Tôi xin lỗi” anh nói.
Rix ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt màu lục tràn ngập xúc cảm. “Tôi đã tức giận, và đã nói là tôi mệt mỏi. Tôi đã là người làm cho những vấn đề của cô thêm trầm trọng hơn” giọng anh mỏng như không khí.
Tiếng sóng biển vẫn rì rào. Trong ánh lửa ấm áp, cô thấy mình muốn chạm vào mái tóc màu nâu đậm của anh.
“Và chuyện chiều nay, tôi muốn nói lời cảm ơn” anh ngượng ngùng cúi xuống, giả vờ chú tâm vào bát súp nóng hổi.
Cô mỉm cười, cố ngăn nước mắt rơi. “Anh là người đầu tiên, là người đầu tiên đã nói cảm ơn hoặc xin lỗi tôi một điều gì đó”
Anh lặng thinh, rồi cố tươi cười “Chúng ta sẽ phải ăn món súp này đã chứ? Tôi chắc là cô đã đói lắm rồi”
Cô gật đầu. Lại thêm một bữa ăn nữa thực sự ngon.