“Cô đã thay chiếc váy đó rồi ư?” anh hỏi, ngạc nhiên. Cô nhìn anh “Mặc mỗi một chiếc váy thì hơi kỳ lạ, nhất là chiếc váy đó không phải là của tôi”.
Oryl đứng yên lặng. Anh nhìn chiếc váy bằng vải thô cô mặc trên người. Váy màu xám, không mịn mà thô, không họa tiết, ôm sát cơ thể cô một cách kín đáo, mái tóc cô buộc gọn ra sau gáy để hở lộ chiếc cổ dài. Anh nhìn xuống dưới chân cô, cô đã thay đôi giày ánh sáng bằng một đôi giày vải đơn giản.
Mặc dù thậm chí Oryl đã nhìn cô trong trạng thái không mặc quần áo khá nhiều lần, thậm chí anh chẳng có những ý niệm bẩn thỉu của đám người trần gian ở trong đầu, Rix vẫn không thể không cảm thấy những tác động của ánh mắt anh lên cô.
Cô co vai lại, ý muốn nói là anh đừng nhìn nữa.
“Sao cô lại thay giày?” anh nhìn gương mặt hối lỗi của Rix.
Cô không trả lời, cái yên lặng này khiến anh biết được rằng cô đã nghe thấy những gì anh và Shren nói tối qua.
“Tôi đã nói rằng tôi không có nhiều lựa chọn về phục trang…” anh bắt đầu một cách kiềm chế.
“Chỉ là tôi thấy không nên mặc bộ váy đó, tôi nghĩ là tôi sẽ có lỗi nếu tôi đã biết ai là chủ nhân của chiếc váy mà tôi vẫn mặc…” giọng cô khẽ khàng.
“Nhưng chiếc váy đó là dành cho lễ hội cuối tuần này, Rix…” anh thốt lên mà không kiểm soát.
Rix lại càng khó chịu hơn khi biết rằng anh đã biết chuyện lễ hội, hơn nữa, anh muốn cô tham gia với cái váy của Viler trong hình dung của người xưa…
“Tôi cũng đang muốn nói với anh là tôi muốn rời khỏi đây trước khi lễ hội diễn ra” giọng cô thẳng thắn.
“Tại sao, Rix?” anh thốt lên.
“Vì tôi muốn thế” cô hằn học bỏ đi.
Đến tối, cô không thể nào nhớ được bài hát bằng thứ tiếng kiểu German này dù phép thuật thông ngôn vẫn đang trợ giúp cô. Mặc cho tiếng đàn Mandolin chầm chậm chảy trôi, Rix cứ ngồi thẳng lưng mà nhìn vào những gương mặt đang ngóng đợi. Mình lại phá hỏng mọi thứ, cô đỏ mặt nghĩ, Oryl chết tiệt khiến mình phân tâm.
Cô không dám ngước lên, hai má đỏ ửng cúi xuống. Rix chưa bao giờ học hát, hay đàn bất kỳ thể loại nhạc hay bất kỳ loại nhạc cụ nào. Càng khó khăn hơn khi mà tất cả mọi người đều đang chờ mong tiếng hát của cô, kể cả Oryl đang đứng dựa vào vách cửa.
Cô thấy mình thật tội nghiệp khi sự yên lặng cứ lớn mãi và tiếng mandolin cô độc cứ chảy trôi như thúc giục cô cất tiếng.
Đột ngột, Marie ôm chầm lấy vai cô, hét lên “Dễ thương quá!!” Rix bất ngờ khi cô nàng lao đến, hôn tới tấp vào má của cô. Rix ngước nhìn mọi người, ai nấy đều nhìn gương mặt cô với ánh mắt mơ màng. Hóa ra, mọi người đòi cô học hát chỉ là để có thể tập trung lại ngắm nhìn hình dáng cô.
Rix ngước nhìn Oryl, anh vẫn đứng tư thế cũ, không tươi cười, cũng không khó chịu.
Cô thoát khỏi vòng tay của Marie, đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của mọi người, run rẩy “Tôi…tôi xin lỗi…”
Rix hướng ra cửa, cô đi qua anh mà không thèm nhìn anh.
Oryl thở dài nhìn theo dáng hình cô. Iris nhanh nhẹn đến bên cạnh anh, thì thầm “Con trai, đi theo cô ấy đi!”
“Tại sao? Cô ấy chỉ ngượng vì đã quên lời bài hát…” anh nhún vai bướng bỉnh. Shren nhìn anh tinh nghịch.
“Shren, thế thì cậu đi theo Rix giùm tôi với!!!” bà hắng giọng.
Shren toan đứng lên. Oryl lập tức đứng thẳng dậy, anh tự chửi vào câu chuyện chết tiệt anh bịa ra, và anh chửi cả tên bạn Healer vốn lạnh lùng tự nhiên lại có mối quan tâm quá nhiều tới Rix.
[Cậu đang làm gì thế? Shren!] anh gửi đi tín hiệu trong óc trong khi bước chân hướng theo Rix.
[Giúp cậu!] tín hiệu đáp trả hơi quá nhanh so với bình thường.
[ Cậu đang làm mọi chuyện rối lên thì có!] anh bực tức nghĩ.
[ Đi chơi buổi tối vui vẻ] chỉ có thế và tín hiệu dứt.
Rix đi vào dãy nhà bán đồ ăn buổi tối. Ở làng này, không có chợ, cũng không gần các loại mặt hàng đa dạng nên việc cung cấp một số đồ dùng chỉ được thực hiện bởi rất ít gia đình, hầu như là các gia đình làm nghề thủ công. Ở Atlas, hầu như nhà nào cũng có tủ rượu vang trưng bày thứ rượu được làm từ nho do chính gia đình họ trồng.
Rix dừng chân ở một gian bày một ít bánh mứt và bánh táo, cô lấy một chiếc cho vào miệng. Người chủ nhà ngó ra nhìn cô tươi cười rồi bà để cô một mình thưởng thức.
Cô nghe thấy tiếng đàn piano văng vẳng từ nhà đối diện, một bản nhạc đã rất cổ của cố nhân Beethoven. Rix không chịu được mà ăn thêm vài cái bánh nữa, người phụ nữ trong nhà để ý, một lúc sau, bà mang ra một đĩa bánh đầy nhiều màu sắc và hai ly rượu vang nhỏ. Thứ rượu màu mận óng ánh và thơm phức. Bánh vẫn còn nóng.
Rix nhìn bà, cô lắc đầu, tự nhận thấy mình đã quá vô ý.
“Cô đang có chuyện phân tâm sao? Nếu thứ bánh tôi nướng và thứ rượu tôi làm có thể làm cô thấy khá hơn thì điều đó là điều tuyệt vời nhất trong cuộc đời này” bà cười.
Rix gật đầu “Thật vậy, chúng là tuyệt nhất”
Bà lại để cô lại. Rix tự hỏi điều gì đã làm những người dân ở đây quá tốt thế này. Có lẽ Oryl đã sai khi đem cô đến đây. Đến lúc trở về Aigares, cô sẽ chỉ càng thất vọng thêm về những gì đang xảy ra ở đó mà thôi.
Nhưng cô không thể nào khiến mình buồn rầu hơn được bởi những ý nghĩ đó. Không thể khi mà hương rượu nồng tỏa hương thơm khiến cô thấy dễ chịu, vị mềm ngọt của những chiếc bánh tan trong miệng, cô con gái nhà đối diện đã mở toang cửa sổ, vẫy chào cô, vừa đàn vừa hát một bài dân ca gì đó.
Chồng của người bán bánh đã đem cây đàn mandolin ra bệ cửa, vẫy chào cô, rồi đàn hát theo cô gái nhỏ. Rix nhận ra là họ đang hát bài hát bằng thứ tiếng German cổ từ hàng nhiều nghìn năm trước, khi mà nước Đức vẫn ở cách xa thời điểm tan rã. Ai mà biết được những thăng giáng của lịch sử, giờ đây, người dân tộc người này đã sống lùi lại so với thời gian, như những người German của thời xa xưa, xa xưa nữa, không phải cái thời mà khoa học hiện đại đã phát triển, ấy vậy mà hạnh phúc hơn nhiều lần.
Họ nhớ tổ quốc, nhưng không buồn rầu, vì họ đang sống với tổ quốc.
Aigares không được có cái diễm phúc này. Aigares chỉ là tượng đài của cái thế giới hiện đại mà người ta tự hào một cách tỏ vẻ. Aigares được tạo ra chỉ thuộc về phần ngạo mạn của con người, Aigares thật vô tâm.
Oryl đến bên cạnh Rix, anh vẫy tay chào người đàn ông đang đàn mandolin. Còn cô, vẫn chăm chú nhìn vào đôi mắt nhớ quê của người đàn ông này. Ông không phải là đại diện của quá khứ, nhưng ông lại biết quá khứ. Ông biết những lỗi lầm mà dân tộc ông đã gây ra, cũng biết những hạnh phúc mà nó đem lại.
“Thật đáng ghen tỵ đúng không?” anh nói.
“Sao? Superium chẳng lẽ lại tệ hơn thế này?” cô cười
“Tệ hơn nhiều lần” anh trả lời khi ột chiếc bánh mật vào miệng “chính vì thế mà họ mới thích cái làng này như vậy”
“Họ cũng biết là đã sai ở đâu đó à?”
“Họ biết chứ, nhưng không có câu trả lời cho họ. Họ quá bận để yêu thương con người mà không kịp yêu thương lẫn nhau” giọng anh lãnh đạm, hai chữ “yêu thương” bị anh làm cho thành ra quá lố.
Rix quay bước chân, cô đi dưới những bóng đèn điện được căng dọc các con ngõ. Oryl đi theo.
“Sao cô lại đột ngột bỏ đi thế?”
“Anh cũng biết là tôi chẳng giỏi giang làm được một việc gì cho nên thân mà” cô cắn môi.
Yên lặng một hồi, anh cất tiếng “Điều đó không đúng!”
Rix định đáp trả rằng anh không cần phải an ủi cô như một Healer đâu vì nó chẳng có tác dụng gì. Nhưng chưa kịp mở miệng thì anh đã nói “Cô vẽ rất đẹp”
“Cái gì?” cô bàng hoàng trước lời khen vô lý. “Tôi đã thấy” giọng anh chắc nịch “Cô vẽ lên các tờ giấy, cô đã vẽ tất cả những gì mà cô nhìn thấy, các mặt người mà cô nhớ, chúng giống hệt, nhưng theo một kiểu hài hước. Tin tôi đi là 25 người ở Superium cũng hiếm có ai vẽ được như thế. Tiếc là cô không muốn ai xem nên đã tô đè lên tất cả”
Rix đỏ bừng mặt. Cô không bao giờ muốn ai biết bí mật đáng xấu hổ đó của mình. Và càng không phải là Oryl. Nhưng lý do thực sự khiến hai má cô nóng bừng là lời khen của anh. Cô không bao giờ nghĩ những thứ đó là đẹp cả.
“Thật nhảm nhí” cô dậm bước đi trước.
“Tôi xin lỗi” anh đột ngột nói. Rix dừng lại. “Tôi xin lỗi, không hiểu sao một healer như tôi lại nói lắm lời xin lỗi như thế này nữa, nhưng tôi sai rồi, chuyện cái váy… tôi nên nói cho cô biết…”
Cô quay lại nhìn anh, cô định nói gì đó kênh kiệu một chút, kiểu như chuyện đó chẳng là gì đối với cô hết hoặc là cô đã quên cái chuyện ngớ ngẩn đó lâu rồi, nhưng cuối cùng, sự thành thật trong đôi mắt anh và vẻ lúng túng đó lại khiến cô yên lặng.