19

Đến gần cuối buổi chiều, các anh tổ chức một cuộc thi hái nho. Họ cứ chạy đi chạy lại hùng hục đem nho đổ vào cái chậu. Rix không biết nên khóc hay nên cười khi cô nhận ra ý định mà Marie bắt cô mặc chiếc váy trắng. Lát nữa thôi, khi bị tống vào cái chậu đó cái váy này sẽ ướt đẫm và bám chặt vào cơ thể cô.
Rix gầm nhẹ trong cổ họng, cô đã tìm cách cáo lỗi nhưng các chị em nhà bà Iris vây quanh cô như kiểu hàng rào bảo vệ, khiến cô không sao đi đâu được.
Rix thấy tim mình đập mạnh khi nghĩ rằng cô phải hôn ai đó. Oryl là lựa chọn an toàn vì dù gì cô đã hôn anh hai lần. Nhưng cô cũng không muốn chọn anh hoặc phải hôn anh lần nữa. Oryl chính là mối đe dọa. Rix tự nhiên thấy cô tức tối mà không thể kiểm soát.
Cô mong là anh sẽ không chọn cô. Cô chỉ cần chọn một ai đó, rồi tìm cách gì thoái thác nụ hôn, hoặc hôn lên má họ là được.
Hay nhất thì cô mong một ông già cả nào đó sẽ đến chọn cô, điều đó đỡ ngượng hơn nhiều.
Yên tâm với kế hoạch của mình, Rix tìm cách trấn tĩnh. Nhưng các chàng trai thì lại đang chỉ trỏ cô và thì thầm nhau điều gì đó. Không, không, đừng… cô thầm van xin trong đầu.
Tiếng nhạc nổi lên cũng là lúc cô thấy mình bị nhấc bổng lên bởi một bàn tay xa lạ, rồi bị ném vào trong chậu. Dưới bàn chân cô là những quả nho to tròn.
Các cô gái hú hét sung sướng khi họ cho vào miệng những quả nho thơm tho. Rix đã hiểu mục đích của cái lễ hội kỳ quái này. Họ không dùng chày, cối, hay máy ép để ép nho, mà dùng cơ thể của các phụ nữ của họ. Những đôi chân, hoặc bất kỳ cái gì.
Rix nhận ra nhiệm vụ của mình là phải giẵm càng mạnh càng tốt. Cô điên cuồng trút cơn điên giận của mình vào những trái nho.
Vì quá chú tâm, cô không nghe thấy tiếng cười ồ lên của các vị bô lão cùng các thanh niên trẻ. Bà Iris đứng ngoài xúc động thốt lên “Thật là tuổi trẻ cuồng nhiệt”
Tiếng nhạc dồn dập theo những nhịp giẵm mạnh bạo của Rix, mặt mũi cô đỏ gay. Các cô gái ái ngại nhìn cô trút giận lên những trái nho của họ.
Rix dừng lại và nhận ra những ánh mắt đều hướng lên cô. Cô thấy Oryl đang ôm bụng cười. Rix kinh hoàng mấp máy môi “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý…”
Trước khi cô tiếp tục nói, các cô gái đã điên cuồng bắt chước cô, cảnh tượng trở nên bạo lực quá mức. Rix bị họ kéo theo, chạy thành vòng tròn quanh cái chậu rồi cô thấy mình cũng la hét theo họ. Một lúc sau, mái tóc của Rix đã bung ra, ướt đẫm bởi nước nho. Vô thức, cô và các cô gái bắt đầu nhảy theo điệu nhạc vui nhộn. Bên ngoài dân làng vỗ tay theo nhịp, hò reo tán thưởng.

Họ nhảy múa như vậy cho đến khi ánh hoàng hôn làm tím cả không gian. Rix không biết là váy cô đã nhuộm màu tím nhạt của nước nho, mái tóc cô ướt đẫm và nụ cười kéo rộng trên gương mặt cô. Marie hôn lên má cô, và cô cũng hôn nhẹ lên má cô bạn mới.
Rix thở hổn hển vì mệt, cô ngồi lên vành chậu như các cô gái.
Một cụ già lên tiếng “Các quý ông, xin hãy làm bổn phận của mình”
Tiếng xì xào tắt ngấm, và Rix quên cả nỗi lo sợ của mình khi nãy. Cô cười với các cô ở bên cạnh, chẳng mảy may nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Một ý nghĩ duy nhất của cô là lễ hội này quá tuyệt vời.
Trừ các ông chồng phải đến chỗ các bà vợ cũng như những người tình của các cô khác, thì hầu hết đám thanh niên trẻ tụ lại dưới chân Rix.
Các anh quỳ xuống bên ngoài chậu, nơi cô đang ngồi, hướng mắt nhìn cô. Rix trong ánh hoàng hôn hiện ra như một nữ thần. Hai má cô đỏ vì mệt, ánh mắt cô ngời sáng, váy áo cô ướt rượt, mái tóc cô rối bời và ngực cô phập phồng theo những hơi thở ngắn. Cô nhìn Oryl đang đứng như một vị thần bên cạnh Shren.
Shren từ từ quỳ xuống, anh cũng chọn cô. Chỉ còn Oryl là vẫn đứng. Cô nghĩ rằng anh sẽ không quỳ, anh không nên, vì anh gần như là một kẻ sáng tạo ra thế giới, anh bất tử, anh có quyền lực, và cô chỉ là một kẻ điều trị đáng thương hại.
Nhưng cô lại dùng ánh nhìn sắc nhọn của mình để chế ngự anh. Rix nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục, anh sẽ quỳ và đưa tay anh ra để chờ đón bàn tay của cô, cô chắc chắn như vậy.
Oryl quỳ xuống bên chân cô, đưa bàn tay anh ra.
Các cô gái vỗ tay, cho dù các anh đã quá thiên vị, nhưng không ai tức giận vì điều đó, thậm chí các cô cũng bị vẻ đẹp của Rix mê hoặc.
Rix nhìn xuống, như một nữ thần tối cao, cô giơ tay ra.
Cô nắm lấy bàn tay của Shren và nhìn cái vẻ ngỡ ngàng của anh. Mọi người cũng ngỡ ngàng, nhưng chẳng ai lại bắt buộc cô chọn Oryl, và họ đoán là cô đang muốn trêu chọc anh nên họ cười ầm, lại cất nhạc lần nữa. Các chàng trai tiếc nuối rời bỏ cô để đến với những cô gái khác. Oryl đứng nguyên, anh có vẻ đang bị đả kích.
Rix nắm lấy tay Shren và để anh bế cô ra ngoài.

Hai bàn chân trần của cô chạm đất, cô đứng đối diện với anh. Shren cúi xuống và chỉ hôn rất nhẹ lên khóe môi của cô.
Rix quay bước, cô không chịu nổi cái nhìn của Oryl. Cô bước nhanh khỏi đó.
Oryl đi theo cô vào trong căn nhà cùa bà Iris. Cô không quay lại, cô bước vào phòng mình và định đóng cửa những anh đã thò được một chân vào rồi.
“Cô đứng lại đó!” giọng anh vội vã, dáng vẻ anh thì chẳng giống một Healer tối cao gì cả.
“Cái gì?” cô cố đẩy cánh cửa vào nhưng không được.
Giằng co một hồi anh cũng vào được bên trong. Cô nhìn anh, hơi hoảng sợ. “Anh làm sao thế hả?”
“Sao cô không chọn tôi?” anh hỏi, gương mặt đỏ bừng vì vận động.
“Tại sao tôi phải bắt buộc chọn anh chứ?” cô gần như hét lên.
“Sao lại không phải là tôi? Tôi đã nghĩ là cô chắc chắn phải chọn tôi” anh bực bội một cách vô cùng trẻ con.
Cô bật cười “Thế không chọn anh thì sao? Tôi đâu có ưa gì anh” Rix bĩu môi.
Anh yên lặng, cô lo lắng, rồi anh tiến nhanh về phía cô. Trước khi cô kịp hiểu ra anh định làm cái gì thì anh đã bế bổng cô lên.
“Anh dừng lại đi được không?” cô tức giận đấm vào ngực anh.”Thế không thì sao?” anh cợt nhả.

Cô vẫy hai cẳng chân “Bỏ tôi xuống!” “Không!”
“Anh chỉ bực bội vì chuyện tôi không chọn anh thôi hả? Tôi đã nói là tôi không muốn tham gia lễ hội và anh đâu có để ý đến lời của tôi” cô ngước mắt nhìn anh.
“Tôi bắt cô tham gia lễ hội này là vì tôi nghĩ cô sẽ chọn tôi!” anh thốt lên.
Rix há miệng vì ngạc nhiên “Anh thật ích kỷ!”
“Hôn tôi đi!” anh nói ra điều đó như một mệnh lệnh.
“Anh đang đùa à? Hóa ra là vì nụ hôn đúng không?” cô trợn mắt
“Đúng thế, tôi tưởng cô không thích hôn người nào khác!” anh gật đầu
“Nhưng tôi không thích hôn anh nhất!” cô buột miệng
Oryl trợn mắt. “Cái gì?”
Rix đỏ mặt, cô không thể không nhắc mình là nụ hôn thứ hai là cô chủ động hôn anh.
“Dù gì thì hai nụ hôn kia quá tệ, và tôi vẫn chưa biết gì về định nghĩa hôn của các cô, nên cô phải có trách nhiệm làm rõ” anh khẳng định như một giáo sư.
Cô đảo mắt “Bất cứ người phụ nữ nào cũng có thể định nghĩa giúp anh cơ mà!” cô gắt gỏng.
Anh không nói. Rix nhận ra rằng trong ánh hoàng hôn này, cô đang được anh bế trên tay, ngực cô áp sát vào cơ thể anh, và gương mặt anh kề cận. Và cái im lặng như lời khẳng định của anh khiến cô không từ chối nổi nữa.
Anh mắt anh kiên định.
“Thôi được” cô thở dài.

Rix để bàn tay ra sau cổ anh, kéo sát lại gần. Cô đã định chỉ hôn anh thật nhanh rồi tách ra ngay nhưng mà cô lại thấy Oryl nhắm mắt. Tại sao anh ta lại nhắm mắt, cô hét lên trong đầu.
Đôi môi cô có hương mật ong, và hương nho. Đôi môi cô ướt rượt. Đôi môi cô nóng bỏng.
Tất cả khiến Oryl vô thức mà hé mở đôi môi mình. Tại sao anh ta lại hé môi ra, cô lại hét lên trong đầu. Nhưng rất nhanh, cô thấy môi anh ta chuyển động. Chầm chậm, cô nếm được chinh vị mật ong và vị nho trên môi mình. Bàn tay trên cổ anh run rẩy dữ dội, cô đang hoảng sợ.
Oryl nhẹ nhàng thả cô xuống nền đất, trong khoảng khắc đó, cô thoái lui, nhưng không kịp thoát khỏi bàn tay anh đặt trên gáy cô kéo sát lại.
Rồi cô thấy đôi môi ngạo mạn kia phủ lên môi cô, dịu dàng. Rồi đột nhiên cô thấy môi của chính mình bị tách ra khi môi dưới của anh chèn vào giữa. Rix thây trái tim cô giật nảy lên vì nỗi hồi hộp.
Oryl thấy bản thân anh đang dần mất đi sức lực, anh với một tay ra sau bám vào thanh gỗ mà bà Iris thường để phơi bánh mỳ. Anh kéo cô về phía anh, và anh đặt cả hai tay mình lên thanh xà đằng sau, cảm nhận được cơ thể cô đang ép vào cơ thể anh.
Hóa ra là như thế này, anh nghĩ khi cô vòng tay ôm lấy cổ anh kéo xuống. Càng hôn, anh càng thấy xu hướng muốn ôm chặt lấy cô. Oryl đã ôm cô nhiều, nhưng đó chỉ là những cái ôm an ủi, hoặc làm cô dễ chịu và thoải mái. Những lần này anh muốn ôm cô theo cái cách mà anh đã ôm Viler. Không, hơn cả Viler, những cái ôm đối với Viler cũng chỉ dừng lại ở mức độ đó, sự vui vẻ, ấm áp và gần gũi.
Còn Rix, anh không hiểu, nhưng anh nghĩ rằng anh có thể chết đi được… Ồ, thậm chí anh còn không có khái niệm về cái chết.
Oryl hít thở gấp gáp, anh với một bàn tay, viết dọc theo chiếc cằm nhỏ mỏng manh, anh tỳ mạnh đôi môi thêm lần nữa khi anh quyết định cắn vào môi dưới của Rix.
Cô đẩy anh ra ngay lập tức.
Họ đứng nhìn nhau trong tiếng thở hổn hển của cả hai. Ý thức đến muộn màng không giúp cho Rix nghĩ được điều gì đó thật mạch lạc.
Cô chỉ thấy môi anh sưng nhẹ, rồi má cô đỏ bừng khi ý nghĩ rằng cô đã đẩy anh vào thanh xà này để hôn anh như…điên cuồng.
Rix quay đi, cô chạy ra ngoài.
Oryl đứng trong phòng. Anh chắc là anh đã cảm thấy một cái gì đó gần với khái niệm “đam mê” mà người ta chưa bao giờ nói với anh, hoặc cấm anh. Và anh hoảng sợ khi nhận ra rằng cái đam mê anh dành cho Viler khác xa cái đam mê vừa rồi. Cái đam mê vừa mới khiến anh cảm thấy khó chịu và bứt rứt, khiến những hành động của anh như bột phát và y chí của anh yếu mềm. Không có điểm dừng, đúng, anh sợ hãi điều đó…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận