Những ngày ở lại căn nhà của anh kéo dài hơn dự định, Rix thích thác nước này quá mức bình thường. Oryl rên rỉ rằng cô tắm ở đó quá lâu và vì thế cô có thể bị cảm lạnh trước khi về Aigares.
Một hôm cô bắt gặp anh nhìn cô mặc áo quần.
“Anh vừa nhìn tôi đấy à?”
“Thì sao? Healer chúng tôi đã nói là chẳng có chút khái niệm gì về chuyện đam mê thể xác thì việc tôi nhìn cô cũng chỉ giống việc tôi nhìn một bức tượng lừa”
“Cái gì?” cô kinh ngạc bởi thứ ngôn ngữ quá “người” cuả anh.
Anh khởi hành vào một tối muộn sau một món bánh ngọt thơm lừng mà cô cứ khen mãi. Những ngày sau đó, trên lưng Pattick, anh đưa cô đi đến gần như mọi chốn của trái đất. Rix thực sự vui thích khi được ngắm nhìn những cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ. Oryl kể rất nhiều điều đã diễn ra trong quá khứ, rằng con người đã được tạo ra như thế nào, tiến hóa ra sao, xậy dựng những nền văn minh như thế nào, hủy hoại chúng ra sao và làm thế nào để khôi phục được lại thế giới như ngày nay.
Anh kể như kẻ đã viết ra những câu chuyện đó, đau đớn mà lạnh lùng. Nhìn vẻ mặt đó, nhìn ánh mắt đó, Rix đã tự hỏi mình rằng liệu anh có bao giờ thực sự yêu thương con người chưa? Không phải như những người cần điều trị, không phải như những sinh vật ở dưới, tầm thường và yều ớt, mà là những con người có thể bình đẳng với anh và cùng chia sẻ với anh.
Rix chỉ cảm nhận được một mối căm hận con người xâu xa mà câm lặng, cô không thể bước vào chiều cực đó. Chiều cực của kẻ bất tử là anh, cô không có khả năng và cũng không được phép. Những ý nghĩ đó đã luôn ám ảnh cô trên những chuyến đi, phần nào đó khiên sự tự tin chút ít cô mới có được trở nên hài hước và lố bịch.
Cô lại nghĩ về Viler, từ lúc biết được sự tồn tại của người con gái ấy, một góc trong tâm trí cô đã luôn hoang mang. Anh chưa bao giờ sẵn sàng chia sẻ, có lẽ không bao giờ. Đối với anh, cô chỉ là một người điều trị, quan trọng hơn, cô cũng chưa sẵn sàng với tất cả những điều mà cái tên của người con gái ấy có thể gợi mở, ám chỉ và khiến anh đau đáu. Một mối tình gần như vĩnh cửu, sâu nặng mà giờ đây đang khiến anh quằn quại đau đớn. Không có lời giải, những mối băn khoăn khiến cô hoảng sợ. Hầu như, giờ đây cô không mong muốn được biết bất cứ sự thật gì nữa, từ phía anh.
Nhưng có một nỗi đau gần như đã trỗi dậy một lần duy nhất, mạnh mẽ và thật khó lường khi cô thấy anh đau đớn vì câu chuyện tình ấy. Rix không muốn phải nhìn thấy anh đau đớn…
Những ngày của cuộc “chạy trốn” sắp kết thúc, cô không nghĩ về những chuyện đang chờ đón cô ở nhà. Cái tên của Viler vẫn chưa bao giờ ra khỏi tâm trí cô, cả nụ hôn của anh, cả những cử chỉ dịu dàng mà cô ép bản thân không được hiểu lầm khi nghĩ đến. Cô là “người điều trị”, thế thôi.
Một buổi sáng sớm, giấc ngủ không thật sâu của Rix khiến cơ thể cô cảm thấy bồng bềnh nửa tỉnh nửa mơ. Sáng, ánh sáng quá mạnh là cảm giác đầu tiên cô nhận thấy. Ai đó đang nâng cô lên, đẩy tới đẩy lui, loạng choạng ngã…
Rix nhớ là cô đã ở cùng một phòng với Oryl trong căn nhà bên hồ nước ấy, anh đã nói gì đó ngày hôm qua cô không thể nhớ nổi. Ấn tượng duy nhất của cô là cô chợt nhận ra màu mắt xanh lục của anh đã nhạt đi sau khi anh từ hồ nước trồi lên và xông vào nhà bất chợt, anh đụng cô ở cửa.
Rix thấy khó chịu, cô mở mắt. Quá sáng, cô nghĩ.
“Oryl” cô thì thầm gọi anh “Oryl…..Oryl…!”
“Cái gì nữa?” anh ngái ngủ đáp trả. “Tại sao chúng ta lại đang ở trên mây?” Rix gào lên, cô vươn chân về phía cái sofa độc nhất trong phòng, đạp mạnh vào lưng anh.
Oryl đã nghe thấy câu hỏi của cô “Hôm qua tôi làm phép để đưa chúng ta lên đây”
Rix bàng hoàng nhìn khung cảnh xung quanh mình. Cả căn nhà trên hồ nước tối qua đã trở thành một lồng kính treo lơ lửng trên không, bên ngoài là trùng trùng điệp điệp những đám mây màu trắng bay bồng bềnh, mặt trời to hẳn và sáng hẳn ở cao độ này.
“Tại sao, Oryl?” cô vẫn thì thào
“Cô có thể nói to mà Rix, tôi sẽ giải thích ngay đây” Oryl mệt mỏi đứng dậy. Rix chưa bao giờ thấy anh lại thức dậy sau cả cô, thường thường anh sẽ dậy rất sớm, ra ngoài cho đến lúc cô tỉnh lại, anh mới trở về.
“Anh có vẻ mệt nhỉ?” Cô hỏi.
“Vẫn ổn, chuyển nhà lên trên đây mệt hơn tôi nghĩ” anh vươn vai trên chiếc sofa sạch sẽ. Cô nhìn mái tóc anh “Tóc anh cũng bị nhạt màu đi à?”
Bất chợt anh chạm tay lên đỉnh đầu, suy nghĩ vài giây rồi trả lời “Chắc là do sáng quá”
Anh đứng thẳng, đưa cho cô một cốc nước “Tôi muốn cho cô thấy những gì đã xảy ra với cha mẹ cô” anh nói điều đó như thể anh đang nói ra câu “Tôi sẽ kể cho cô việc những người bất tử đi tiểu như thế nào!”. Rix tức giận vì sự điềm tĩnh vô lý đó. Hơn tất cả, anh đã quyết định, anh đã quyết rằng anh sẽ làm điều này bất chấp ý cô.
“Ai cho anh cái quyền đó?” cô giương nanh.
“Vì đây là một loại phép thuật đặc biệt nên tôi phải di chuyển lên cao để gần với Superium, phép thuật của tôi yếu hơn khi ở dưới trái đất” anh nói đều đều như một cái vô tuyến đang báo tin.
“TÔI KHÔNG LÀM” Rix đứng bật dậy, hét lên.
Oryl tiến đến gần hình dáng bé nhỏ đứng giữa những mây và ánh sáng. Ánh mắt anh kiên định.
“Không, không, không…” cô lắc đầu khi anh nắm lấy hai bàn tay cô, cố vùng thoát.
“Rix.. . Rix…” Rix muốn khóc, nhưng cô không thấy giọt nước mắt nào chảy ra, cô lắc đầu mãi nhưng hai bàn tay anh vẫn nắm chặt hai bàn tay cô. Mọi thứ dần mờ mịt, cơ thể cô bỗng như có thể tan ra như bọt khí…
Cô chắc chắn khi tỉnh dậy cô sẽ phải giết anh…