Rix đã biết rằng không có ai có thể nhìn thấy anh. Nhưng việc anh quá đẹp trai và anh đang đi bên cạnh cô khiến cô cực kỳ không thoải mái. Cô nhìn những người đi ngược hướng, họ đang đưa mắt nhìn cô. Không phải là họ chưa từng nhìn cô, chỉ là có cái gì đó khác trong cách họ nhìn cô. Cô nghi ngờ liệu có phải là họ có thể nhìn thấy anh? Nhưng cô lại lắc đầu, rõ ràng vừa rồi mẹ cô không hề nhìn thấy anh. Vậy thì tại sao chứ? Trông cô kỳ cục lắm hay sao?
“Sao họ nhìn em nhiều thế?” anh bực bội thốt lên.
Cô không trả lời.
“Hay là vì tôi đã tô son cho em? Nếu thế thì hãy lau chúng đi!” anh chỉ vào môi cô.
Rix đưa cổ tay áo lên toan lau đi thật. Bàn tay Oryl bắt lấy tay cô, anh kinh ngạc “Nói thế mà cũng tin hả?”
Cô giương mắt nhìn anh, không hiểu gì. Anh cười giải thích “Họ nhìn em là vì lâu quá rồi không nhìn, và vì em xinh đẹp hơn nhiều rồi”
“Không phải là anh dùng phép thuật thay đổi hình dạng của tôi đấy chứ?” cô trừng mắt.
“Tôi đâu có nhiều phép thuật đến thế?” anh nhếch mép, quay lại nhìn đường.
“Màu tóc và màu mắt anh nhạt hay sao đó!” cô cố tìm cái gì chế giễu anh.
“Chắc là lại bắt đầu đổi màu đấy” anh nói nhanh.
Không còn gì để nói, cô và anh lại rơi vào yên lặng. “Em biết không, hồi em tiếp thằng Lima tôi đã bị ngạc nhiên đấy!”
Cô bực bội khi anh cố tình kể chuyện cũ “Đừng nhắc” cô nói khẽ. “Hôm ấy em cứ ngọt ngào với hắn ta, chẳng giống cách em đối xử với tôi gì cả” giọng anh mỉa mai.
“Đó là vì tôi nghĩ anh ta là bạn” cô lớn tiếng
“Nhưng nó vẫn quá khác biệt đi!” anh cắn môi, trừng mắt với cô.
Cô vênh mặt “Anh ghen à?”
Oryl chớp mắt “Ghen là cái gì?”
Rix thở dài, lắc đầu “Bỏ đi”
Cả hai lại rơi vào yên lặng.
“Em buồn đúng không?” anh lại là người làm phiền cô.
“Thôi đi Oryl” cô giậm chân
“Tôi thích ánh sáng trong đôi mắt em sau khi em hôn tôi, tôi không thích em như thế này” anh nói rành mạch.
Hai mắt cô mở lớn, hai bá cô đỏ bừng. Có chết Rix cũng không tin được là anh lại đem chủ đề đó ra.
“Đừng nhắc nữa” cô thì thào.
“Tiện thể, nếu việc hôn nhau khiến em vui đến thế, và tôi cũng khá thích việc ấy, tôi có thể hôn em bất cứ khi nào chứ?” anh nói như một đứa học sinh hỏi bài cô giáo nó.
Rix câm lặng, cô không thèm nói nữa, cúi mặt đi thẳng. Cô thầm nguyền rủa rằng tại sao sinh vật kia đã sống lâu đến vậy mà lại ngu dốt thế.
÷÷÷
Rix tiến vào trường với sự câm lặng và ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Đến mức cô phải quay lại nhìn Oryl để chắc chắn rằng anh đã không dùng phép thuật ngưng đọng thời gian lên họ.
Như thể cô trở về từ cõi chết, không kể nam sinh hay nữ sinh đều tái mét trước sự hiện diện của cô, các thầy cô giáo cũng không ngoại lệ. Từ lúc cô từ cổng trường đi vào cho đến khi cô bước vào phòng ban giám hiệu, không ai nhớ hỏi chuyện hoặc chặn đường của cô.
Rix băn khoăn liệu Oryl có liên quan gì đến việc này không. “Thề có đấng khai sáng, Rix, tôi chẳng làm gì cả!” anh cáu gắt vì những cái nhìn dò xét của cô.
“Anh tốt nhất là không nên” cô đe dọa. Anh mỉm cười khi hai môi óng ánh mật ong và tỏa ngát mùi hương của cô nhẹ bĩu ra, như đang mời anh hôn lên đó. Oryl ngạc nhiên về chính sự chú ý của anh đối với môi của Rix, anh thường không chiêm ngưỡng bộ phận cơ thể phụ nữ. Tuy nhiên thì môi của Rix, ừm, nếu có thể, anh muốn lấy nó ra khỏi người cô và đem trưng bày trong nhà mình. Nghe có vẻ hơi đáng sợ…
Hiệu trưởng đã được thông báo về sự có mặt của cô nhưng vẫn không giấu nổi nỗi ngạc nhiên cực độ.
“Em đã đến” cô nói nhỏ. Đối với Rix thì việc gặp mặt hiệu trưởng cũng không có gì là lạ. Nhưng gặp mặt với sự chứng kiến của Oryl không những không làm cô có thêm chút dũng khí nào mà còn khiến cô cảm thấy ái ngại.
“Rix, em đã ở đâu?” bà hiệu trưởng vội vã đứng lên, đồng thời ra hiệu cho cô ngồi xuống trước mặt.
“Em đã trốn đi đâu đó, cũng có thể nói là em bị bắt cóc” Rix chỉ nhận ra là mình đã nói cái gì khi mà hai tròng mắt của người đối diện gần như sắp rơi ra.
Cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Oryl đằng sau lưng.
“À, không, đúng là em đã không suy nghĩ kỹ mà bỏ đi thật” cô cố thanh minh “có một số chuyện em cần yên tĩnh mới có thể suy nghĩ thấu đáo về chúng”
“Bà Ravis đã đến đây, mẹ của em” bà Hiệu trưởng ngừng lời, lục tìm bức thư của Rix đã để lại “và cho tôi xem cái này.”
Rix gật đầu xác nhận. “Tôi cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra” bà nói, hết sức đồng cảm “ Ellin và những người có mặt ở bữa tiệc đó, kể cả người chụp ảnh, đã được điều tra, kỷ luật… và…” bà cười “Ellin sẽ tới đây ngay để xin lỗi em”
Rix mở to mắt “Gì cơ ạ?”
Cửa mở, cô gái tóc vàng óng bước vào. Cô nàng bước vào như một nữ hoàng của một vương quốc phù phiếm nào đó. Với đôi môi hồng tươi, với ánh mắt ngời sáng và nụ cười giả tạo tự tin, Ellin hạ cố nhìn Rix.
Chẳng có cái vẻ của người đã gây ra tội, cũng không có cái cảm giác của kẻ đã hối lỗi, Ellin bước đến trước mặt Rix và bỗng nhiên Rix cảm thấy sự tự tin gượng gạo của mình đã bay biến. Cô ước gì cô có thể quay lại bảo Oryl đến và chạm vào vai cô, để cô có thể có thêm một chút gì mạnh mẽ từ sự tồn tại của anh. Oryl chỉ yên lặng.
“Ellin, hãy xin lỗi Rix công khai như chúng tôi đã yêu cầu em” giọng của bà hiệu trưởng quả quyết và hơi đe dọa.
Ellin nghiêng mái đầu yêu kiều. Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng khiến hương nước hoa từ cổ của cô tỏa ra thơm ngát.
Rix chờ đợi. Cô cố gắng giữ ánh mắt của mình nhìn thẳng vào ánh mắt của Ellin.
Ellin mỉm cười duyên dáng “Tôi xin lỗi…” cô ta ngừng lời và Rix cảm thấy mình đã thắng, dù rằng cái chiến thắng này là người ta cho cô đi nữa nhưng dù gì cô cũng đã thắng…
“…. Là một câu nói nực cười trong trường hợp này”
“Ellin” giọng bà hiệu trưởng cất lên gượng gạo. Rix đã nghĩ là cô phải nói gì đó để đập nát nụ cười trước mặt, nhưng cô lại chỉ đứng nghe.
“Tôi đã mời cô đến bữa tiệc của tôi, họ mời cô chơi trò chơi, sao cô không từ chối? Cô sợ tất cả bọn họ à? Cô đã kêu cứu tôi, nhưng tôi không đứng về phía cô, thế là cô để cho họ thắng rồi. Đó là do cô lựa chọn, và đã lựa chọn cô để họ hủy hoại cô. Nếu cô quyết liệt từ chối trò chơi đó, và cô quyết liệt từ chối thực hiện hình phạt đó bất chấp mọi thứ thì chẳng có chuyện gì cả. Ồ, nếu được thế thì cô đã đâu phải khốn khổ thế này? Cô cho phép mình thua cuộc, và tôi phải xin lỗi cô vì cô đã yếu đuối à?”
“ELLIN” giọng bà hiệu trưởng xé cả căn phòng ra làm đôi mà Rix không hề nghe thấy.
“Dù gì, chúc mừng cô trở lại sau cuộc chạy trốn, đồ hèn nhát” và với những lời nói cuối cùng ấy, Ellin duyên dáng cúi chào Hiệu trưởng, và đi ra ngoài.
÷÷÷
“Anh thấy chưa, chẳng có gì thay đổi cả!” Rix tức giận ném cái cặp vào trong góc phòng, cô không muốn nhìn mặt anh vì cô sẽ thấy sự tất cả sự đáng thương hại của mình nằm ở đó. Cô sẽ cầu xin anh thương hại cho cô, và chính cô sẽ tự thấy ghê tởm điều đó.
“Tôi không hề hứa với em rằng mọi thứ sẽ thay đổi” Oryl nói chậm, hình dáng, vẻ mặt, thái độ, tất cả từ anh chẳng có gì thay đổi, vẫn vẻ dịu dàng và chẳng hề sốt ruột như vậy. Điều này làm Rix điên tiết hơn.
“Thế thì ý nghĩa của cái chuyến đi đó là cái quái gì cơ chứ?” cô gào lên, quay lại nhìn vào gương mặt của anh, và cô nghĩ mình thật sự đáng thương hại.
“Tôi đã hứa là em sẽ thay đổi, Rix” anh nói buồn rầu, như thể anh là người có lỗi. “Tôi đã cố hết sức để em nhận ra điều ấy…”
Giọng anh nhỏ dần cùng với cơn giận của cô. Rix cảm thấy thật tồi tệ. Bản thân cô thật tồi tệ. Cô tức giận vì toàn bộ những lời Ellin nói là đúng. Cô ta chỉ nói ra những gì mà Rix đã nghĩ mà thôi, những điều mà Rix không bao giờ dám nói ra và dám thay đổi chúng đi cả.
Cô đang trút giận vào anh, người chẳng có một tội lỗi nào trong những chuyện này. Riêng cơn giận thôi cũng cho cả thế giới này biết được cô là kẻ yếu đuối, rằng tâm hồn cô đã bạc nhược đến thế nào.
Cô đang làm đau anh để không thấy cái đau của mình. Cũng như mẹ cô đã làm đau cha cô, cô và chính bà, để cuối cùng bà gần như hủy hoại tất cả. Đến cuối cùng cha đã ***** mà đi…
Như một quả chanh đột ngột bị bóp nát, Rix òa khóc như một đứa trẻ, chẳng quan tâm xem mẹ cô liệu có tỉnh dậy từ cơn say của bà hay không. Cô chạy đến bên anh và ôm anh thật chặt, cô chúi mặt vào ngực áo của anh.
“Em xin lỗi, em sai rồi, là em là kẻ đã yếu đuối. Em sẽ mạnh mẽ, em xin lỗi”
Tiếng khóc của cô gần như không còn nghe thấy được đi khi anh ghì chặt cô vào cơ thể anh. Một cơn sóng trào những cảm xúc mà Oryl còn quá xa lạ với chúng. Anh thấy khó thở, anh cảm thấy ngột ngạt khi cô khóc. Anh muốn đem cô đi xa, khỏi tất cả những điều này và để cô không bao giờ phải khóc nữa. Không hiểu từ khi nào, những giọt nước mắt của cô đã làm anh rối loạn như vậy.
Oryl ghì chặt hơn nữa đôi vai nhỏ, anh ước rằng giá như giây phút này không bao giờ nhạt phai.