Rix gặp lại Ellin vào buổi sáng hôm sau, lớp ngữ văn. Cô cố không tỏ cái vẻ rụt rè ra trước bọn họ. Ellin ngồi lặng lẽ khi Rix bước vào lớp, cô không cười theo những kẻ khác.
Rix đã nói rằng Oryl không cần phải theo cô đên trường nữa, anh đến chỉ càng làm cô muốn dựa dẫm. Oryl nghe lời, nhưng một nỗi bứt rứt không chịu nổi khiến anh thấy khó chịu. Không phải vì anh lo lắng cho cô mà nó xuất phát từ nỗi trống vắng đột nhiên anh cảm thấy khi không được nhìn thấy cô.
Oryl đã nghe hàng rất nhiều lần từ những người điều trị của anh rằng họ cô đơn quá, họ tủi thân quá mà chẳng bao giờ hiểu chữ “cô đơn” thế nào. Kể cả khi Viler xa vắng, anh cũng đã không nghĩ là mình cô đơn. Anh vẫn thấy Viler sống trong ký ức và tâm trí anh, anh mải mê giải đáp những lời cô nói, cố gắng hiểu mọi chuyện mà cũng cố gắng chối bỏ mọi chuyện.
Nhưng không nhìn thấy Rix trong buổi sáng hôm nay, anh thấy một cảm giác khó chịu có thật dâng lên trong ngực anh. Nó đã hiện hình và tác động đến cơ thể anh. Anh thấy cô đơn. Anh muốn nhìn thấy cô, đôi môi cô, nghe cô nói, hoặc muốn cô nghe anh nói. Anh thích đi sau lưng cô, nhìn vào cái gáy của cô hoặc đôi vai quá nhỏ và để cho tâm trí anh tưởng tượng ra cảm giác đôi vai ấy tỳ vào lồng ngực anh tuyệt vời như thế nào.
Giọng nói của Rix nữa…
Ánh mắt của Rix…
Rix gọi tên anh…
Rix đỏ mặt vì một điều gì đó…
Oryl vò đầu, anh thấy mình vô dụng làm sao khi không có cô ở bên cạnh. Về làng Atlas ư? Để chỉ càng tưởng tượng ra hình ảnh tuyệt vời của cô ở đó, về “nhà” của anh ư? Với ký ức rằng cô đã ở đó, thậm chí ngủ cùng giường với anh, ăn cùng anh, cưỡi ngựa cùng anh…
Oryl không biết cái gì đang xảy ra với mình, anh mặc kệ, anh phải nhìn thấy cô. Và anh lén đi theo.
Thế nên, Rix không hề biết rằng mình đang bị theo dõi bởi một kẻ… vô hình. Cô quá bận tâm về những gì sẽ diễn ra ngày hôm nay. Cô nghĩ rằng cô phải khiến anh tự hào, cô sẽ về nhà và kể cho anh nghe một điều gì đấy làm anh tự hào.
Cho đến khi cô bước vào cái lớp học khốn khiếp này.
Những ánh mắt nhìn cô chòng chọc như bảo cô biến đi, những lời chế nhạo, thậm chí cả những bức ảnh được đem ra truyền nhau kín đáo. Họ nói thầm với nhau một tỷ điều về cơ thể cô, vẻ đáng thương hại và những gì cô có thể làm trong một tháng đó.
“Có thể cô ta đã đi chơi với đám bạn dai của cô ta ở cái quán bar rẻ tiền đó” ai đó nói.
“Tên cô ta là gì nhỉ, Annnnnaaaaaaaaaaaaa Ahaha” họ cười váng lên mặc cho giáo viên vẫn còn ở trong lớp.
“Mọi người đã thấy cái cách cô ta đánh mắt và ăn mặc chưa? Trông cô ta như gái làng chơi ấy, không biết những chuyện khác thì thế nào…”
Rix ngồi yên trên ghế, cô nghe từng lời. Chúng đau.
Chúng khá đau.
Và cô ngạc nhiên nhận ra rằng, chúng chỉ khá đau thôi. Cô không biết nữa, trước kia chúng làm cô sống dở chết dở, nhưng giờ đây, nỗi đau mà những lời này gây ra chẳng là gì so với nỗi đau mà câu chuyện của cha mẹ cô đem lại, cả nỗi đau khi cô thấy Oryl khóc vì Viler.
“Cô Rix” giáo viên gọi cô.
Cô ngẩng đầu, trả lời những tai vẫn lắng nghe những lời họ nói “Mẹ cô ta nghiện rượu”. “Cậu phải trông cái cách mà bà ta xuất hiện ở đây cách đây một tháng trước, chẳng nghi ngờ gì có một người con như vậy”
Rix quay hẳn về phía kẻ đang nói, cô trừng trừng nhìn vào mặt đối phương. Đột nhiên tất cả những tiếng động im bặt. Ellin từ xa liếc nhìn cô, điềm tĩnh.
“Tin tôi đi” Rix không tin được là mình đang nói với kẻ đó “Tôi còn ghét bà ta hơn cậu hàng nghìn hàng vạn lần, nên việc cậu đem bà ta ra làm trò cười thì chỉ tốn công mà thôi”
Giọng cô trầm, nhưng rõ ràng và rành mạch. Cô không đợi chúng đáp lại, cô quay về phía giáo viên.
“Ừm, cô Rix, hãy cho tôi biết những hiểu biết của cô về đại cách mạng Pháp”
Rix chỉ vào những kẻ ngồi sau cô “Khởi nghĩa đầu tiên vào năm 1789, được tiến hành bởi những kẻ như tôi, chống lại những kẻ như bọn họ”
Oryl đứng ở góc lớp, anh không thấy tự hào gì cả, anh chỉ nhìn mái tóc của cô. Hôm nay cô đã buộc cao lên, và anh tưởng tượng nếu anh có thể cài lên mái tóc đó một bông hoa nào đó…
÷÷÷
Rix trở về với bộ dạng bẩn thỉu và bốc mùi hôi thối. Hôm nay cô đã bới đống rác cả ngày để tìm cho được những cuốn tập của mình, và cô cũng đã với một bộ dạng tương tự bước vào lớp toán cao cấp mặc dù thầy giáo đã lịch sự mời cô đi ra. Cô đã nói là cô hoàn toàn không mong muốn bước vào lớp với bộ dạng như vậy, nhưng những kẻ đã khiến cô ra nông nỗi này cũng nên lường trước sự khó chịu mà thứ mùi hôi thối này có thể gây ra với họ, về phần cô, thì cô đã chịu đựng được rồi. Thầy giáo Toán điên tiết bảo cô chỉ những đứa đã “gây ra cái chuyện này” và tống cổ chúng ra ngoài. Sau đó, ông đã đeo khẩu trang để dạy suốt hai tiết sau đó mà không than vãn.
Mẹ cô đã đập nát khoảng hai chai rượu rỗng. Bà ngồi trong góc phòng khách, mệt mỏi vì khóc lóc và gào thét.
Ngập ngụa trong đau đớn như thế mà bà vẫn có thể tỉnh táo trở lại nhớ thứ hương quá mạnh mẽ toát ra từ người cô.
Rix đứng trước cửa, nhìn vào đống lộn xộn trước mắt, rồi nhìn về phía mẹ của mình.
“Mày lại làm chuyện gì ngu ngốc đúng không? Tao đã bảo là đừng gây phiền nhiễu cơ mà…” giọng bà chỉ còn hơi lè nhè, bà đang chuẩn bị ngồi thẳng dậy để có thể nạt nộ cô cho dễ hơn.
Rix nhìn thẳng vào mặt bà.
“Hôm nay con đã chống lại bọn chúng, vì chúng đã nói xấu mẹ đấy. Con đã nói rằng con còn ghét mẹ hơn chúng nhiều nhiều lần kia và vì con đã chống lại chúng nên con mới như thế này”
Gương mặt Ravis lần đầu tiên nghe thấy chữ “chống lại”, theo Rix, là một gương mặt đáng nhớ nhất, cần được ghi lại vào những viện bảo tàng của thế giới. Nó không giống gương mặt của một kẻ lần đầu nhìn thấy được ánh sáng hay chân lý mà là gương mặt của bà nhìn thấy một con quái vật ghê gớm. Người ta phải ghi lại để cho toàn thể nhân loại biết rằng họ đã tạo ra một hình mẫu của sự đau khổ đến thế nào, và rằng sự đau khổ ấy đã bị thoái hóa và có sức hủy diệt ra sao. Cô khao khát muốn biết, nếu cha cô nghe thấy hai chữ này, gương mặt ông sẽ như thế nào?
“Con đã chống lại, và con sẽ chống lại. Con sẽ chống lại chúng như con sẽ chống lại mẹ và như mẹ đã phải chống lại cha của mẹ, hoặc như cha của con đã phải chống lại mẹ”
Rix biết câu nói đó sẽ xẻ dọc cơ thể của Ravis ra làm hai.
Bà yên lặng một giây rồi bà rú lên một tiếng điên dại. Ravis lảo đảo đến trước mặt Rix với bộ dạng của một con quái vật, mắt bà đục ngầu và răng bà cắn chặt vào với nhau.
“Att không yêu mẹ, chưa bao giờ yêu. Cũng như mẹ chưa bao giờ yêu Att” cô thì thầm rất khẽ, nhìn vào đôi mắt đó mà không hoảng sợ.
Cái tên của người đó lại được phát ra lần nữa, và với Ravis thì đó gần như là điều không thể. Ấy thế mà cái tên đó phát ra từ miệng của con gái bà, đứa con của Att – kẻ mà bà đã chuyển vào toàn bộ sự thù hận mà bà đã dành cho Att.
“Mẹ có muốn xem cái này không?” Rix kéo cổ tay của cô lên, cái cổ tay cô gầy gò với những vết sẹo dài là chứng tích của những đau khổ cùng cực. “Con cũng giống như mẹ đấy, suýt nữa thì như mẹ. Nhưng giờ thì không được nữa rồi, con xin lỗi”
Bà lại rú lên, đưa hai tay bóp lấy cổ Rix, rồi ngất đi